Lại đến mùa ăn tôm hùm đất rồi.
Tôi lục lại số của người yêu cũ, hỏi anh ta:
“Quay lại không?”
Anh ta đáp: “Thôi, tôi đang quen người mới rồi.”
“Đừng dùng mấy trò trẻ con này để níu kéo tôi nữa, ngu ngốc lắm.”
Tôi chậm rãi nói: “Ừ.”
“Thế cậu và người yêu có ăn tôm hùm đất không?”

01
“Tôi đang dưới nhà anh.”
Tôi buồn bực nói: “Mang theo mười bốn cân tôm hùm đất.”
Đầu dây bên kia, giọng của Thẩm Cố bỗng nhiên im bặt.
Hình như anh ta không dám tin, lại giống như cảm thấy chuyện này quá nực cười.
Tôi nghe thấy anh ta hít sâu một hơi, đè thấp giọng, nghiến răng hỏi tôi:
“Vừa nãy cô nói cái gì?”
“Nói lại lần nữa cho tôi nghe xem!”
Tôi không ngờ Thẩm Cố trẻ thế mà đã lãng tai rồi.
Dừng lại một chút, tôi lặp lại lời mình vừa nói:
“Chỗ tôm hùm đất hay ăn đó đang có khuyến mãi, mua năm cân tặng hai cân.”
“Rồi cô mua hẳn mười cân hả?” Giọng Thẩm Cố đột nhiên sắc nhọn hẳn lên, cách điện thoại tôi cũng nghe được sự điên tiết của anh ta bên kia: “Hứa Mộ Vũ, cô bị điên à?!”
Tôi lặng lẽ đưa điện thoại ra xa một chút.
Đợi một hồi, đợi khi Thẩm Cố bên kia bình tĩnh lại, tôi mới cẩn thận cầm lên hỏi:
“Thế… anh với người yêu ăn tôm hùm đất không?”
“Cút!” Thẩm Cố gầm lên câu cuối cùng rồi dứt khoát dập máy.

Tôi xách theo đống tôm hùm đất đứng dưới nhà anh ta, ngửa đầu nhìn tầng nhà anh, thở dài một hơi.
Xong rồi, tính sao cũng không tính được Thẩm Cố có người mới.
Mười bốn cân tôm hùm đất này, không biết phải bóc đến năm nào tháng nào mới xong đây.

Tôi ngồi ở bồn hoa dưới khu nhà Thẩm Cố một lát, cảm thấy hơi mông lung, nhất thời không biết nên làm gì tiếp theo.
Mở danh sách bạn bè, định hỏi thử ai rảnh giúp tôi “xử lý” chỗ tôm hùm đất này.
Kết quả giờ này ai nấy vừa mới ăn tối xong, có lòng cũng chẳng còn sức.
Tôi lại thở dài, đứng dậy, xách bốn túi đồ to tướng chuẩn bị ra cổng khu chung cư bắt xe.

Mới đi được mấy bước, đã đụng ngay Thẩm Cố mặt mày u ám, chẳng biết từ khi nào xuống dưới.
Anh ta đứng thẳng trước mặt tôi, không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt kỳ quặc nhìn mãi không thôi.
Tôi chớp mắt, giơ túi tôm hùm đất trong tay lên, hỏi anh ta:
“Vừa làm xong, ăn không?”

Sắc mặt Thẩm Cố đen như đít nồi, giật lấy hai túi trong tay tôi, không thèm nói một lời, quay người định đi.
“Đợi đã!” Tôi không nhịn được gọi anh ta lại.
Thẩm Cố nghiêng người nhìn tôi, môi mím chặt, chỉ có chân mày hơi nhướn lên.

Tôi với Thẩm Cố bên nhau bốn năm, mấy cái thói quen nhỏ của anh ta, tôi thuộc nằm lòng.
Có thể nói là quá quen thuộc, đến mức anh ta chẳng cần mở miệng, tôi cũng biết anh ta muốn nói gì.
Ví dụ như bây giờ, điều anh ta muốn nói chính là: “Có gì thì nói nhanh, đừng vòng vo.” Nhưng anh ta lười lên tiếng, chỉ lạnh lùng liếc tôi, nhướng mày một cái, thêm ánh mắt kia đủ để tôi hiểu rồi.

Tôi dừng một chút, lặng lẽ nói:
“Năm cân tôm hùm đất, hai trăm bốn mươi tệ.”

Thẩm Cố trừng to mắt nhìn tôi không dám tin, tôi cũng lặng lẽ nhìn lại anh ta.
Hồi lâu, tôi thấy Thẩm Cố bật cười lạnh:
“Tốt, tốt lắm!”
“Hứa Mộ Vũ, cô giỏi lắm!”
“Tôi mà còn để tâm đến cô nữa, tôi là chó!”

Thẩm Cố chuyển khoản cho tôi xong thì không thèm nhìn tôi lấy một cái, quay người đi thẳng.
Trước khi đi, tôi thấy anh ta tức giận đá mạnh vào cái thùng rác bên đường.
Thùng rác thì bị thương nhẹ, còn anh ta bị thương nặng.
Đau đến mức người co rúm lại.
Nhưng vẫn cố tỏ ra như không có chuyện gì, tập tễnh rời đi.

02
Buổi tối, Thẩm Cố – người rất hiếm khi đăng gì lên vòng bạn bè – bỗng dưng đăng một đoạn video.
Trong video, anh ta rất nghiêm túc ngồi bóc đầy một chậu thịt tôm hùm đất, sau đó bưng cả đĩa đưa tới trước mặt một cô gái xinh đẹp, ăn mặc mát mẻ, tóc nhuộm màu nâu hạt dẻ.
Lúc cô gái mỉm cười, chu môi ghé sát qua, video cũng vừa lúc dừng lại.

Tôi lặng lẽ ấn like dưới đoạn video đó, rồi tắt điện thoại, ngẩn người nhìn đĩa tôm hùm đất còn dang dở trong tay.

Thật ra tôi đã từng nghĩ, có lẽ Thẩm Cố cũng sẽ có người mới.
Chỉ là tôi không ngờ, ngày ấy lại đến nhanh như vậy.

Rõ ràng lúc chia tay, Thẩm Cố đỏ hoe mắt, cắn chặt môi tôi, nghiến răng nói:
“Hứa Mộ Vũ, nếu em dám quen thằng khác, dù có chết tôi cũng không tha cho em!”

Thẩm Cố từng nói sẽ luôn đợi tôi, mà tôi thì đã tin lời ấy.
Vậy mà nửa năm sau, anh ấy đã có người mới.

Tôi lặng lẽ ăn một miếng tôm hùm đất mình vừa bóc, lại cảm thấy mùi vị có chút chua xót.
Rõ ràng trước đây rất ngon mà, mỗi mùa hè tôi đều cùng Thẩm Cố ăn không biết bao nhiêu lần.
Nhưng hôm nay ăn, cứ cảm thấy vị lạ lạ, như thiếu đi cái gì đó.

Tôi lặng lẽ mở khung chat với Thẩm Cố, định hỏi anh, lần này mua tôm hùm đất có phải hương vị khác đi rồi không.
Nhưng gõ xong câu hỏi, tôi mới giật mình nhớ ra, hình như Thẩm Cố đã có bạn gái mới, tôi là người yêu cũ còn cứ mãi làm phiền, e là không hay.

Tôi từ từ xóa từng chữ trong khung chat, đến khi xóa sạch rồi, chợt phát hiện avatar năm này tháng nọ của Thẩm Cố đã đổi, thành ảnh cô gái tóc nâu hạt dẻ kia.
Giây tiếp theo, Thẩm Cố nhắn cho tôi một câu:
“Xóa nhau đi.”
“Anh sợ bạn gái anh không vui.”

Tôi không trả lời, cứ nhìn hai câu kia rất lâu. Ban đầu định nhắn “Được”, nhưng lại sợ nhắn rồi nhận về cái chấm than đỏ chót.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Nghĩ mãi, tôi cũng chẳng trả lời, cũng không xóa hay chặn Thẩm Cố.
Cứ thế thôi, dù sao chắc chắn anh cũng đã xóa tôi rồi.
Tôi có xóa hay không, cũng chẳng quan trọng nữa.

Tôi lặng lẽ nhả miếng tôm hùm đất trong miệng ra, nhìn sáu cân còn lại đột nhiên chẳng còn hứng thú.

Vào bếp rửa tay xong đi ra, điện thoại đột nhiên hiện một tin nhắn WeChat.
Tôi liếc qua cho có, thấy Thẩm Cố gửi:
“Test.”
Một câu chẳng đầu chẳng cuối, nhưng ngay sau đó anh ta lập tức thu hồi.

Tôi hơi khó hiểu, gửi một dấu hỏi chấm qua.
Giây tiếp theo, khung chat hiện lên chấm than đỏ.
Lần này thì Thẩm Cố thật sự chặn tôi rồi.

Tôi cầm điện thoại im lặng hồi lâu, mười phút sau, tôi nghĩ một chút, vẫn nhắn tới tài khoản vừa chặn mình một câu:
“Vậy thì, em cũng phải bước tiếp rồi.”

Ấn gửi, thành công chuyển đi.

Trước câu đó không hề có dấu chấm than đỏ.
Tôi sững người một lúc, rồi mới chậm rãi nhận ra — chắc là Thẩm Cố không xóa tôi, chỉ đưa tôi vào danh sách chặn, để đó một lúc rồi lại bỏ ra.
Phía bên anh ta vẫn hiện trạng thái “đang nhập…”
Nhập rất lâu, cuối cùng cũng gửi tới tôi một câu:
“Ờ.”
“Tùy em.”

Tôi nhìn chằm chằm câu đó, hàng mi khẽ run, mở ảnh đại diện của anh ra nhìn một hồi, rồi mím môi xóa bạn.

Giống như việc ăn quá nhiều tôm hùm đất sẽ không tốt cho cơ thể vậy.
Thẩm Cố có bạn gái mới rồi, tôi cũng nên nhìn về phía trước thôi.

03

Nghĩ thông rồi.
Nên lúc đi làm, chị kế toán lại lần nữa nói muốn giới thiệu em trai mình cho tôi.
Tôi không còn giống trước cười trừ tìm cách từ chối nữa, mà cũng cười, nói:
“Được thôi, chị gửi cho em nick WeChat của anh ấy đi.”
“Mình làm quen trước cũng không sao.”

Thế là hôm đó, tôi kết bạn với cậu ấy, nhắn một câu chào hỏi đơn giản.
Bên kia dường như cũng không có nhiều hứng thú nói chuyện.
Mà tôi cũng không phải kiểu người nhiệt tình mà cứ nhất định phải dán mặt vào cái lạnh nhạt của người ta, gượng gạo nói đôi ba câu rồi thôi.
Tôi nghĩ, chắc tôi với cậu em kế toán này cũng chẳng đi tới đâu.

Không ngờ chị kế toán lại thích tôi đến mức…
Tan làm hôm đó, chị ấy gọi em trai tới đón mình, lại kiếm cớ mời tôi đi ăn, đem tôi với em trai dẫn đến nhà hàng, rồi… tìm cớ chuồn mất.
Bỏ lại tôi với Trần Dược mặt đối mặt ngồi trong nhà hàng, hai bên đều hơi ngượng, không biết nên nói gì.

Tôi lúng túng nói nhỏ:
“Thật ra tôi cũng không đói lắm…”
“Hay là, thôi, mình đi nhé?”