Lục Dịch Ninh sững người.

Sau đó cậu ta cúi đầu nhìn xuống điện thoại trong tay tôi, màn hình vẫn đang hiển thị “đang cuộc gọi”, người gọi: Chu Nhiễm.

Giọng nói của Chu Nhiễm vang lên như quỷ dữ từ địa ngục, từng câu từng chữ đều đầy rẫy hận thù và độc địa:

“Kiều Vũ, con tiện nhân mày!”
“Mày tưởng mày thắng tao sao?! Tao nói cho mày biết, đừng có đắc ý quá sớm! Thi đỗ Thanh Hoa thì đã sao?! Loại rác rưởi như mày, tao có cả đống cách để nghiền chết mày!”
“Còn mày nữa, Lục Dịch Ninh, mày nghĩ mày với con tiện nhân này còn có khả năng sao?”
“Tao nói cho mày biết, nó biết từ lâu rồi! Từ lâu rồi nó đã biết kế hoạch của chúng ta! Nó tiếp cận mày, chỉ để trả thù tao thôi! Mày chẳng qua chỉ là công cụ của nó, là một cây máy rung biết đi thôi! Giờ nó dùng xong mày rồi, tất nhiên sẽ ném mày như ném rác—”

“Rầm—”

Điện thoại bị Lục Dịch Ninh đập mạnh xuống, lập tức im bặt.

Tức giận và sợ hãi khiến cả người cậu ta run lên bần bật, miệng há ra định nói gì đó, lại chẳng thể thốt nên lời.

Sau một lúc lâu trong im lặng, cậu ta đột nhiên nhào tới hôn tôi.

Bàn tay cũng kích động mà xé toạc áo tôi ra.

Tôi không né tránh.
Không phản kháng.
Mặc cho cậu ta muốn làm gì thì làm.

Trước kia, mỗi lần tôi thấy cậu ta dây dưa không dứt với mấy cô gái khác mà bỏ đi học, cậu ta đều lôi tôi về từ phòng tự học, “dỗ dành” tôi bằng đúng cách này.

Trong lòng Lục Dịch Ninh, có lẽ luôn nghĩ rằng, trên đời này chẳng có chuyện gì là một lần lên giường không thể giải quyết được.

Nhưng Lục Dịch Ninh à, cậu sao lại ngây thơ đến mức ấy?

Tiếng thở dốc của cậu ta càng lúc càng gấp, quần áo trên người tôi cũng dần bị kéo tụt xuống.

Nhưng rồi, mọi thứ bỗng nhiên dừng lại.

18.

Khi môi cậu ta vừa hạ xuống nơi ngực tôi, Lục Dịch Ninh bỗng nhiên như bị bỏng, trừng lớn mắt kinh hoảng:

“Trên người cậu… sao lại thế này?”

Tôi khẽ cười, chỉ vào vết sẹo dữ tợn kia:

“Cậu nói cái này sao?”

“Đây là do tiểu thanh mai của cậu lấy nến chích vào.”

“Còn chỗ này nữa.”

Tôi lại chỉ sang một bên khác, nơi có một vết khắc chữ.

“Cô ta nói số tôi tiện, lại cứ vọng tưởng thứ không thuộc về mình, nên dùng compa khắc lên ngực tôi một chữ ‘Tiện’, để tôi suốt đời nhớ rõ thân phận hèn mọn của mình.”

Tuy tôi và Lục Dịch Ninh đã lên giường vô số lần, nhưng nhờ bóng tối che giấu, hôm nay mới là lần đầu tiên cậu ta thấy rõ những vết thương trên cơ thể tôi.

— Mà những vết thương đó, cũng đều nhờ ơn thanh mai trúc mã của cậu ta ban tặng.

Đầu óc cậu ta trống rỗng, giãy giụa muốn rời khỏi, nhưng tôi không cho phép.

Tôi nắm chặt bàn tay đang run rẩy của cậu ta, kéo thẳng xuống bên hông tôi.

“Chỗ này nữa.”

Ở đó có một mảng da thịt khuyết hẳn, mạch máu bên trong vì thiếu lớp da bao bọc mà trông càng thêm dữ tợn.

“Cô ta thả chó cắn tôi.”
“Cắn rồi giật.”
“Cô ta nói như vậy tôi mới nhớ được đau, mới biết ngoan ngoãn hơn.”

Giọng Lục Dịch Ninh cũng bắt đầu run rẩy:

“Tại sao… cô ta lại làm thế?”

Tôi cúi mắt nhìn cậu ta, dịu dàng vuốt ve gương mặt không một tì vết ấy.

“Lục Dịch Ninh, cậu có từng nghĩ đến không, Chu Nhiễm là con gái hiệu trưởng, rõ ràng có hàng tá cách để nghiền chết một con kiến hèn mọn như tôi, tại sao lại phải phí sức lôi kéo một người như cậu?”

“Bởi vì đấy, những con đường khác… tôi đã chặn sạch rồi.”

19.

Tôi bị Chu Nhiễm bắt nạt học đường đã lâu rồi.

Từ cái ngày tôi lần đầu đứng nhất khối năm lớp 10.

Cô ta chặn tôi trong nhà vệ sinh nữ, dùng băng vệ sinh đã dùng đập thẳng vào mặt tôi từng nhát một:

“Cấp 2 tao ôm hạng nhất ba năm liền, thế mà mày vừa lên cấp 3, đã cướp mất của tao.”

Cô ta vò cục băng vệ sinh dính máu lẫn vết bẩn ấy, thô bạo nhét thẳng vào miệng tôi:

“Không phải mày khai mở thắng lợi rồi sao? Tao giúp mày đỏ thêm chút nữa!”
“Nuốt vào! Dám nhổ?! Dám nhổ tao đập nát miệng mày!”

Tôi không phải loại yếu đuối nhẫn nhịn khi bị bắt nạt.

Vì vậy, tôi báo với giáo viên.
Giáo viên nghe xong im lặng rất lâu, rồi dẫn tôi đến phòng hiệu trưởng.

Hiệu trưởng chỉnh lại bộ vest đắt tiền, cau mày hỏi tôi:

“Kiều Vũ, con gái tôi tuy hơi kiêu ngạo thật, nhưng cướp mất thành tích của người khác, em chẳng phải cũng có phần sai sao?”

Ông ta vỗ vai tôi:

“Làm người, vẫn nên biết tự kiểm điểm bản thân, biết thân biết phận… em nói đúng không?”

Thế là tôi hiểu.
Hạng nhất khối này, tôi không thể giữ.

Khi đó tôi vốn đã bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà vì không chịu đi lấy chồng.
Học bổng mỗi năm là nguồn duy nhất để tôi đóng học phí.

Giờ không còn học bổng nữa, tôi phải kiếm học phí bằng cách nào?

Tôi tìm việc làm thêm, tan học muộn là chạy tới quán cơm nhỏ làm bưng bê, rửa chén.

Bà chủ rất tốt, lúc quán không có khách hay cho tôi nằm ghế dài nghỉ ngơi, còn thường xuyên trách tôi gầy quá, hay xào thêm món mặn cho tôi tẩm bổ.

Nhưng sau đó, có một vị khách ngày thường hay khen tôi nhỏ tuổi siêng năng, lại đi tố cáo bà ấy thuê lao động vị thành niên.

Bà ấy bị phạt một khoản lớn, thậm chí còn bị tước giấy phép kinh doanh.

Tôi cười khổ:

“Cậu xem đi, cuộc sống của người nghèo, mãi mãi chẳng dễ dàng.”

“Cho nên, hôm đó tôi ngồi cả đêm ở bãi rác đầu phố, rồi tôi nghĩ, mình vẫn phải thi hạng nhất.”
“Tôi phải tiếp tục đi học.”
“So với việc bị nghiền nát trong một cuộc đời vô vọng, tôi thà để Chu Nhiễm đánh còn hơn.”

“Nhưng cậu đoán xem?”
“Chu Nhiễm không muốn đánh tôi nữa.”
“Cô ta nói, cô ta đánh mệt rồi.”

“Ông bố tốt của cô ta thì nói, vậy thì tìm cái cớ đuổi học cô ta đi.”
“Loại không biết điều, đuổi sạch mắt.”

“Cậu xem, tôi giãy giụa từng ấy năm chỉ để mong có một con đường sống, vậy mà chỉ cần người quyền thế nói một câu, con đường ấy lập tức bị chặt đứt.”
“Nhưng tôi không cam tâm nhận mệnh.”
“Tôi phải ép Chu Nhiễm ra tay thêm một lần nữa.”

Tôi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào nắm tay siết chặt của mình.

Câu chuyện bịa ra từ kỳ thi tháng ban đầu, chỉ là tôi thuận miệng gạt Lục Dịch Ninh.

Tôi mê mẩn khuôn mặt của Lục Dịch Ninh là thật, nhưng so với tiền đồ của tôi, cậu ta chẳng đáng một xu.

Kỳ thi tháng ấy tôi cố tình thi cao hơn Chu Nhiễm rất nhiều điểm, hoàn toàn không phải vì Lục Dịch Ninh.

Mà là vì —

“Hôm đó cô ta quả nhiên nổi điên, tan học liền chặn tôi ở con hẻm tối.”
“Đó là nơi cô ta thường ra tay.”
“Vì hẻm vắng, ít người qua lại.”
“Cô ta và con chó của mình đều có thể thoải mái ‘hoạt động’.”

“Tiếng rên đau đớn vang vọng lại, mang đến cho kẻ bạo hành cảm giác thỏa mãn gấp đôi.”

“Hôm ấy, tôi bị thương rất nặng.”
“Khi bò ra khỏi con hẻm, toàn thân tôi bê bết máu.”
“Nhưng tôi biết, con đường sống của tôi đã tìm được rồi.”

Tôi lật ngửa bàn tay ra, để lộ một thẻ nhớ SD màu đen.

“Camera hành trình ở đầu hẻm đã ghi lại toàn bộ cảnh Chu Nhiễm hành hạ tôi.”
“Tôi nói với cô ta, nếu cô ta dám động thủ thêm lần nữa, nếu tôi bị đuổi học, đoạn video này sẽ xuất hiện trên mọi nền tảng video.”

“Chu Nhiễm cho rằng tôi là đồ điên, ‘Video đó cô bị tôi lột sạch quần áo, bò như chó! Kiều Vũ, cô dám đăng không?! Cô không sợ tự hủy hoại chính mình sao?!'”

“Tôi cười ha hả, hỏi lại cô ta: ‘Chu Nhiễm, tôi dám vùi thân trong bùn, còn cô, cô dám không?'”

“Dĩ nhiên là cô ta không dám.”
“Nhưng cô ta không cam lòng.”

“Thế nên, cô ta chọn cách đem cậu ‘gửi’ đến bên tôi.”

20.

Lục Dịch Ninh không dám tin, liên tục lắc đầu.

“Những chuyện này… tớ hoàn toàn không biết…”

Tôi gật đầu.

“Đương nhiên tôi biết chuyện bị bắt nạt không liên quan đến cậu.”
“Nếu không, ngủ với kẻ bắt nạt mình, chẳng phải rất kinh tởm sao?”

Trong mắt cậu ta bỗng ánh lên một tia hy vọng:

“Vậy chúng ta—”

Tôi không để cậu ta có cơ hội ảo tưởng, thẳng thừng cắt lời:

“Nhưng cậu tiếp tay cho kẻ ác, cậu cũng bẩn thỉu độc ác y như vậy!”

Mặc kệ sắc mặt cậu ta tái nhợt, tôi từng chữ từng câu đâm thẳng vào tim:

“Vậy cậu vừa rồi tức giận vì cái gì?”
“Những lời Chu Nhiễm nói, chẳng phải đúng sao?”
“Đúng đấy, tôi tiếp cận cô ta là để trả thù.”
“Tại sao người bị bắt nạt phải chịu cảnh khốn cùng cả đời, còn kẻ đi bắt nạt lại sống phơi phới thảnh thơi?”
“Tôi muốn tự tay cướp đi tất cả những thứ cô ta quan tâm.”
“Thành tích, tình yêu, tương lai.”
“Tôi muốn chính tay đưa cô ta vào ngục giam, để mỗi phút mỗi giây trong đó cô ta đều nhớ rõ, tất cả những gì mất đi hôm nay, đều là cái giá cho từng cái bạt tai, từng vết thương mà cô ta đã để lại.”
“Đó là nhân quả, là báo ứng xứng đáng.”

“Còn cậu, chính là một trong những công cụ tôi dùng để báo thù.”

Cơ thể Lục Dịch Ninh loạng choạng, hồi lâu mới khó nhọc mở miệng hỏi tôi:

“Cậu thật sự… chưa từng thích tôi sao?”

“Tất nhiên.”

“Tôi thích gương mặt cậu, thích thân thể cậu.”
“Duy chỉ không bao giờ thích con người cậu.”
“Một giây, một phút, chưa từng.”