21.
Lúc tôi xoay người bước ra khỏi cửa, trong phòng vọng lại một tiếng động nặng nề.
Đó là tiếng Lục Dịch Ninh vô lực ngã sụp xuống sàn.
Tôi không hề do dự, đẩy cửa, khóa lại.
Giờ này chắc Chu Nhiễm cũng đã bị đưa tới đồn công an rồi.
Trước khi tìm Lục Dịch Ninh, tôi đã đến trình báo công an.
Nộp đoạn video làm bằng chứng, cũng đích thân đi bệnh viện giám định thương tích, tiếp theo tôi sẽ khởi kiện.
Tôi sẽ thuê luật sư giỏi nhất, để ác ma kia nhận đúng kết cục mà cô ta đáng phải nhận.
Có thứ gì đó cấn vào lòng bàn tay khiến tôi đau rát.
Tôi cúi đầu nhìn — hóa ra vừa rồi tôi nắm tay quá chặt, khiến thẻ nhớ SD rạch rách da tay.
Máu nhỏ lên thẻ nhớ đen sì, trong nháy mắt liền mất màu, giống hệt như đêm hôm đó…
Đêm đó mưa rất lớn, Chu Nhiễm hả giận xong đã rời đi, tôi toàn thân đẫm máu ngồi chờ bên xe.
Nghe tôi kể xong, chủ xe áy náy nói:
“Tôi rất lấy làm tiếc cho hoàn cảnh của cô, nhưng hiệu trưởng Chu ở cái thị trấn nhỏ này quyền thế thâm căn cố đế, tôi không dám mạo hiểm, xin lỗi.”
Tôi không cố chấp nữa, chỉ lặng lẽ xoay người rời đi.
Thế nhưng ngày hôm sau, chủ xe ấy lại chặn tôi trên đường tan học, đưa chiếc thẻ SD này vào tay tôi.
Nhìn tôi trên người vẫn đầy thương tích, chị ấy vội vàng quay người, lén lau khóe mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:
“Tôi cũng có một đứa con gái.”
“Không có người mẹ nào có con gái lại có thể chịu nổi cảnh tượng như vậy.”
Tôi không nói cho chị ấy biết.
Con hẻm tối đó có ba lối ra.
Đêm ấy, gần mỗi lối ra đều đậu một chiếc xe.
Giữa chiếc BMW đen và chiếc Volvo xám bạc, tôi đã cố ý chọn lối ra thứ ba, nơi có chiếc xe phủ đầy sticker công chúa Barbie màu hồng, nhỏ xinh, đáng yêu.
Khi bị Chu Nhiễm tra tấn, tôi đã liều mạng để bản thân lọt hẳn vào góc quay hành trình của chiếc xe đó.
Thấy không?
Tôi xấu xa biết bao.
Đã tính toán cả một người mẹ xa lạ, lương thiện và mềm lòng.
Nhưng một kẻ sinh ra đã không được số phận ưu ái như tôi, chỉ có thể cố hết sức, lại cố thêm nữa, nắm chặt từng chút vốn liếng mình có.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Tôi không có lựa chọn nào khác.
Bước ra khỏi khách sạn, cơn gió mạnh khi tôi tới đây đã dừng lại, mưa cũng tạnh rồi.
Mặt trời rốt cuộc cũng xuyên qua tầng mây, chiếu sáng công bằng lên mỗi người.
Bao gồm cả tôi.
Tôi chớp mắt.
Kiều Vũ.
Nếu từ nay cuộc đời không còn bão tố nữa, cậu có lẽ cũng sẽ muốn làm người tốt.
22.
Giữa hai tổ tuyển sinh hàng đầu, tôi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn chọn Thanh Hoa, lớp danh dự Yao.
Từ một thế giới bình thường, tôi lội qua nước đục mà đi tới đây.
Tôi muốn nhìn xem, cái nơi mà tinh anh hội tụ, rốt cuộc có diện mạo ra sao.
Trong khoảng thời gian đó, cha mẹ đã mất tích suốt ba năm trong cuộc đời tôi, sau khi thấy tin tức về tôi lại mò đến, nói rằng lâu lắm không gặp, rất nhớ tôi.
Phản ứng của tôi là quay đầu bỏ đi, block và xóa sạch trong vòng một nốt nhạc.
Họ nổi điên, gào rú cay cú:
“Mày tưởng tụi tao muốn nhận lại mày chắc?! Năm đó đặt tên mày là ‘Kiều Dư’ (Dư thừa), cái tên thừa thãi ấy là vì tụi tao căn bản không hề muốn đẻ ra mày! Lúc đi làm giấy khai sinh ghi nhầm mới thành Kiều Vũ, cái nhà này, cái thế giới này, căn bản không ai hoan nghênh mày, mày là đồ con hoang thừa thãi!”
“Tụi tao đã chịu để mày sống đến lớn, mày nên biết ơn rồi!”
Bọn họ uy hiếp tôi phải trả tiền phụng dưỡng, bằng không sẽ tìm đến báo chí tố cáo tôi thành công rồi quay lưng, chê nghèo bỏ cha mẹ, khiến cái danh ‘thủ khoa hot nhất mạng’ của tôi thân bại danh liệt.
Tôi nói, vậy tôi mỗi ngày sẽ đăng lên tài khoản triệu follow của mình, kể cho cả thế giới biết cái nhà này từng nghèo đến nỗi phải bán con gái để lấy tiền cưới vợ cho con trai.
Tôi còn định bốc phốt chuyện anh tôi nghiện ma túy, em trai tôi cờ bạc nợ nần chồng chất, phơi bày hết tất cả ra ánh sáng, để cả cái nhà đó phải chôn cùng tiền đồ của tôi.
Thế là cuối cùng, thế giới cũng yên tĩnh lại.
Hôm đó tôi vừa đi vừa ngâm nga hát vui vẻ suốt dọc đường:
“Tôi là Kiều Vũ, tôi không thừa thãi ~”
23.
Năm hai đại học, tôi được mời tham dự chương trình “Tiết học khai giảng” để diễn thuyết.
Bài diễn văn hôm đó, tôi chuẩn bị với tâm huyết chưa từng có.
Bởi tôi biết, phía sau màn hình kia có lẽ đang có vô số đứa trẻ đang lún trong bùn lầy, giống như tôi từng trải qua.
Hôm ấy, tôi mặc bộ trang phục chỉn chu nhất, dùng tư thế kiêu hãnh nhất để đứng trước họ.
Tôi muốn để các em thấy, người đã từng vùng vẫy thoát ra khỏi bùn lầy, có thể sống ra sao.
Tôi muốn gieo vào lòng họ một hạt mầm.
Kết thúc bài diễn thuyết, tôi dang rộng hai tay về phía ống kính:
“Nếu em đang ở trong bùn lầy, nếu tất cả xung quanh đang kéo em chìm xuống, hãy nhớ, chặt hết gai góc làm phao cứu mạng, xếp chồng gánh nặng thành bàn đạp.”
“Chỉ có chính em, mới có thể tự kéo mình ra khỏi vũng lầy, để đi nhìn thảo nguyên, đuổi theo tinh tú, tiến về phía chân trời.”
“Chị đi trước một bước, trên con đường phía trước, chờ đón các em.”
Sau khi xuống sân khấu, một anh khóa trên cũng là khách mời diễn thuyết gọi tôi lại:
“Mọi người chuẩn bị đi ăn tối sau chương trình, em muốn đi cùng không?”
Tôi đang định gật đầu, thì lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong đám người.
Ánh mắt chạm nhau, cậu ta quay người định rời đi, nhưng bị tôi gọi lại.
“Đợi đã.”
24.
Từ lần gặp nhau ở khách sạn hôm đó, tôi và Lục Dịch Ninh đã hơn một năm không gặp lại.
Khuôn mặt cậu ta vẫn đẹp như xưa, nhưng nét kiêu ngạo, ngang ngược năm nào nay đã chẳng còn, chỉ còn lại vẻ uể oải, mệt mỏi khắc sâu nơi lông mày.
Cậu ta nắm chặt vạt áo, thần sắc lộ rõ vẻ khẩn trương:
“Tớ không có ý quấy rầy cậu.”
“Chỉ là muốn từ xa… nhìn cậu một chút thôi.”
Nói xong, cậu ta nhìn tôi rất lâu, rất sâu, như muốn gom hết thời gian chắt lọc thành khoảnh khắc ấy, cất vào trong lòng, làm chỗ dựa cho những năm tháng dài đằng đẵng sau này phải cô độc hồi tưởng.
Một lúc lâu, cậu ta mới thu lại ánh mắt, tự giễu cười:
“Ban đầu, tớ cứ nghĩ thời gian trôi qua, cảm xúc mạnh mẽ thế nào rồi cũng phai nhạt, có lẽ tớ và cậu sẽ còn cơ hội.”
“Nhưng rồi nhìn cậu ngày càng rạng rỡ, nhìn thế giới của cậu ngày càng rộng mở, tớ mới hiểu ra… cậu là cánh chim trời, nên bay về ngọn núi của riêng mình. Người như tớ, không xứng để cậu ngoảnh đầu lại.”
Tôi chẳng mấy hứng thú với những lời văn vẻ cảm thán của cậu ta, chỉ qua loa ậm ừ một tiếng, rồi đưa cho cậu ta một chiếc thẻ ngân hàng.
“Trong thẻ này có năm vạn tệ.”
“Đây là toàn bộ số tiền tôi từng tiêu xài khi ở bên cậu.”
Khi còn bên Lục Dịch Ninh, tôi chẳng chút gánh nặng mà nhận lấy sự “bao nuôi” của cậu ta.
Tiền học phí, sinh hoạt phí, thậm chí cả chi phí du lịch mua sắm của tôi, đều do Lục Dịch Ninh chi trả.
Khi đó, có rất nhiều người mỉa mai tôi không biết xấu hổ, ăn bám đàn ông.
Nhưng thì sao chứ?
Từ đó về sau, tôi không cần phải chắt bóp từng đồng, không cần phải lo sợ dè dặt.
Thanh xuân của tôi, có thể từ năm 18 tuổi đã bắt đầu rực rỡ.
Tại sao lại không chứ?
Lục Dịch Ninh theo bản năng muốn đẩy lại thẻ, nhưng tôi ngăn cậu ta.
“Lục Dịch Ninh, tôi trả lại cậu số tiền này không phải vì tôi thấy mình mắc nợ cậu.”
Tôi mỉm cười:
“Hồi đó, tôi chỉ đơn giản là ứng trước phần vốn tương lai của chính mình, giờ, tôi đến để thanh toán sòng phẳng.”
25.
Khi tôi xoay người rời đi, Lục Dịch Ninh bỗng từ phía sau gọi tôi lại.
“Kiều Vũ.”
“Cả đời này, tớ sẽ không thể gặp lại ai như cậu nữa.”
Giọng cậu ta đậm đặc thứ tình cảm không thể buông bỏ và tiếc nuối.
Tôi không quay đầu, chỉ phất tay nhẹ nhàng:
“Đương nhiên rồi.”
“Kiều Vũ ấy hả, đến mức bám dính Lục ca như vậy, đừng nói học cùng cao đẳng, dù có đi nhặt rác cũng cầu còn không được ấy chứ!”
“Lục Dịch Ninh, không bao giờ gặp lại.”
26.
Những người khác đã đi trước đến địa điểm ăn tối, chỉ còn anh khóa trên đứng đợi tôi ở cổng.
Thấy tôi bước ra, anh ấy nhìn về hướng Lục Dịch Ninh, ra hiệu bằng cằm:
“Bạn trai cũ à?”
Tôi mỉm cười gật đầu:
“Đúng vậy.”
“Quả thật rất đẹp trai, gương mặt đủ khiến mọi cô gái khó lòng cưỡng lại.”
“Nhưng gương mặt như cậu ta, trên cả nước khó tìm ra ai thay thế được nhỉ.”
Tôi nhướn mày, ra hiệu có gì cứ nói thẳng.
Anh ấy chỉnh lại sắc mặt, nghiêm túc hỏi:
“Kiều Vũ, lên đại học rồi, gu chọn bạn trai của em có thay đổi không?”
Anh ấy giơ tay chỉ vào chính mình:
“Ví dụ như tôi đây, gia đình trong sạch, học từ danh sư, có bài đăng Science, Nature, ngành nghề đầy triển vọng, bản thân cũng có chí tiến thủ. Không biết tôi có vinh hạnh nằm trong danh sách chọn lựa của em không?”
Tôi chỉ cười, không đáp, không khẳng định cũng chẳng phủ nhận.
Đường đời còn dài, cớ gì phải vội vàng lựa chọn?
Nếu đã muốn leo tiếp đỉnh cao, sợ gì không ngắm được muôn trùng phong cảnh?
Tôi tên Kiều Vũ.
Không phải chữ “Dư” thừa thãi.
Không phải chữ “Vũ” mưa gió.
Mà là chữ “Vũ” trong câu “Hôm nay thả hạc bay lên, ngày sau Rồng thiêng ắt gặp mưa.”
Tôi sẽ kiên cường, tôi sẽ bay cao.
[Hoàn]