Đến đây tôi mới chắc chắn cảm giác quái lạ kia từ đâu mà có.

Một người vốn hiền lành đột nhiên thay đổi tính cách, lại dây dưa không dứt với Tiêu Phong, còn dám lên mặt sai bảo Cố Thanh Chỉ.

Đây rõ ràng là cô gái xuyên không kia, người từng bị tôi đuổi ra khỏi cơ thể mình!

【Cái quái gì vậy? Cô ta nghĩ mình là ai mà dám đánh tiểu hồ của nhà tôi!?】
【Lại lần nữa cảm nhận sự bất lực khi bàn tay mình không thể thò vào màn hình, nếu tôi mà xuyên được vào đấy, tôi nhất định tung ra luôn một bộ Long Hổ Bá Vương quyền đập thẳng vào mặt cô ta.】

Thấy Cố Thanh Chỉ im lặng, “Hứa Chi Dao” tiếp tục lải nhải không biết xấu hổ.

“Không phải anh là con chó trung thành liếm gót tôi sao, có gì mà phải ấm ức hả? Có lạnh mặt đi nữa tôi cũng chẳng coi anh ra gì đâu!”
“Đồ hồ ly dâm tiện vẫn cứ là hồ ly dâm tiện, sao so được với sói vương Tiêu Phong nhà chúng tôi, biết điều thì mau cút về nhà đi, đừng làm trò cười cho người ta.”

Nói xong cô ta lập tức quay lại, nũng nịu với Tiêu Phong:
“Tiêu Phong ca ca, em thật lòng với anh mà, sao anh nỡ đối xử với em như vậy?”
“Những thứ Giang Y Y có thể cho anh, em cũng có thể!”
“Em thậm chí có thể dâng cả nhà họ Hứa cho anh…”

“Đủ rồi!”

Tôi buông tay Cố Thanh Chỉ, bước lên hai bước túm lấy “Hứa Chi Dao”, ép cô ta phải quay mặt về phía tôi.

Cô ta bị tôi cắt ngang lời, trông cực kỳ khó chịu.

“Mẹ kiếp, cô là ai… Ồ, thì ra là cô.”

Cô ta nhìn rõ gương mặt tôi, bật cười mỉa mai:
“Sao hả, cái cơ thể từng bị tôi chiếm dụng này còn muốn phản kháng tôi sao?”
“Tôi chính là đến từ chiều không gian cao hơn các người ——”

10

Khoảnh khắc ấy, trong đầu tôi như có sấm sét nổ vang, trên đầu xuất hiện đạn mạc bỗng hóa thành ký tự loạn xạ.

Tiếng máy móc kỳ lạ vang lên:
【Cảnh báo… cảnh báo… Phát hiện thân phận ngoại lai… Sắp bị ý thức thế giới cưỡng chế trục xuất…】

Ngay sau đó là một trận vặn vẹo cực độ, rồi tất cả đều biến mất.

Sau cơn đau đầu dữ dội ngắn ngủi, tôi theo bản năng vung tay lên, tặng cho ả kia một cái tát trời giáng.

Dùng trọn mười phần sức lực, không hề nương tay chút nào.

Một cú duy nhất khiến “Hứa Chi Dao” bay mất một chiếc răng.

“Nói xong chưa!?”

Tôi hệt như đang quẳng rác, thẳng tay ném cô ta xuống đất, nhìn vẻ mặt khó tin của cô ta bật lên tiếng gào thét:

“Sao cô có thể đối xử với tôi như vậy!? Tôi là người xuyên không đấy! Tôi là nữ chính! Các người, lũ nhân vật trong tiểu thuyết này, đều phải phục vụ tôi ——”

Tôi không buồn nghe, giơ tay tiếp tục tát.
Tiếng hét chói tai của “Hứa Chi Dao” chìm nghỉm trong từng tiếng bạt tai vang dội.

Không chỉ đánh, tôi còn mắng:

“Cô hỏi tôi là ai? Tôi còn muốn hỏi cô là cái thá gì mà dám nói chuyện kiểu đó với chồng tôi hả!?”
“Không có gương thì tự đái mà soi xem bản thân mình trông ra cái thể thống gì đi, chồng tôi là loại người cô động được chắc!?”
“Cô tưởng mình là nữ chính ở Ai Cập à? Tôi chỉ biết ai dám động vào dù chỉ một sợi lông hồ ly nhà tôi, tôi cho cô chết ngay trong đêm, Diêm Vương cũng không dám để cô qua khỏi canh năm!”

Tay tôi tát đến mức tê rần, nhưng tôi chẳng muốn dừng lại.

Ba năm trời bị cướp mất cuộc đời, lo lắng, hoảng sợ, đến cuối cùng tận mắt thấy cô ta không kiêng nể gì làm tổn thương những người tôi quan tâm…
Cơn giận, nỗi hận này, không phải vài cái tát đơn giản là có thể xả hết.

Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào vòng tay anh ấy.

“Đủ rồi.”
“Đánh nữa thật sự sẽ mất mạng đấy.”

Lúc này tôi mới bừng tỉnh, buông lỏng tay thả “Hứa Chi Dao” ra.

Khuôn mặt cô ta đã bị tôi tát đến biến dạng như đầu heo, nằm bẹp dưới đất thoi thóp, thở ra nhiều hơn hít vào.

Tôi như vừa tỉnh mộng, dựa trong lòng Cố Thanh Chỉ thở hổn hển.

“Nguyệt Nguyệt, em sao vậy?”

Lần đầu tiên Cố Thanh Chỉ dịu dàng gọi tôi như thế.

Tôi ngẩng đầu, bàn tay run rẩy muốn chạm vào bên má đang sưng đỏ của anh ấy.
Nhưng chợt nhớ ra tay này vừa mới chạm vào thứ bẩn thỉu kia, tôi lại lập tức rụt về.

Thế nhưng Cố Thanh Chỉ lại nắm lấy tay tôi, ép lên mặt anh ấy.

“Đừng… Em vừa đánh cô ta, bẩn lắm.”

“Anh không ngại.”

Trái tim tôi dâng lên một cảm giác ấm áp.
Nhưng váy dưới chân tôi bỗng bị ai đó kéo lại.

Cúi đầu nhìn, là “Hứa Chi Dao”.

Cô ta ngẩng lên khuôn mặt sưng vù như đầu heo, giọng lắp bắp mơ hồ:
“Dẫn Nguyệt… các người… rồi cũng sẽ hối hận thôi…”
“Cô chẳng qua… chỉ là cái lớp da tôi từng dùng qua… Dựa vào đâu… dám đối xử với tôi như vậy…”

Tiếng tuy nhỏ, nhưng vang vọng khắp cả hội trường.

Tôi bật cười lạnh, quay sang nói với Cố Thanh Chỉ:
“Cô điên rồi, mau đưa thẳng vào trại tâm thần kiểm tra não đi.”

Cố Thanh Chỉ phất tay cho người kéo “Hứa Chi Dao” đang hấp hối kia đi.

Sau đó, anh nhìn tôi chằm chằm, như thể đang rất khát khao một câu trả lời.

11

Sự ràng buộc khiến tôi không thể nói ra sự thật cuối cùng cũng được gỡ bỏ.

Trên đường về, tôi kể hết tất cả chân tướng cho Cố Thanh Chỉ nghe.

Mặc dù nghe có vẻ vô cùng hoang đường, nhưng kết hợp với hành vi bất thường suốt ba năm qua của tôi, cùng với việc hôm nay Hứa Chi Dao đột nhiên thay đổi tính cách điên loạn trong buổi tiệc…
Cố Thanh Chỉ dù muốn không tin cũng không thể không tin.

Tôi xòe hai tay ra, ngoan ngoãn để anh ấy bôi thuốc lên lòng bàn tay bị đau.

“Vậy ra những năm qua… em luôn dõi theo cô ta…”

Tôi cụp mắt, khẽ cười tự giễu:
“Đúng vậy, anh không biết đâu, tận mắt nhìn người phụ nữ kia dùng thân thể em để tổn thương anh, em… đau lòng biết chừng nào.”

Người tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để nâng niu cả đời, lại bị người khác đem ra chà đạp như thế.
Đổi lại là ai mà không đau lòng cơ chứ?

“Cho nên chuyện em thích Tiêu Phong… cũng chỉ là giả?”

“Đó là sở thích biến thái của ả, chẳng liên quan gì đến em.”

Tôi hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lảng tránh, giọng cũng nhỏ dần:
“Trong lòng em… từ lâu đã có một chú hồ ly trắng nhỏ rồi.”

Động tác trong lòng bàn tay khựng lại, trong xe bỗng trở nên im lặng vài giây.

Tôi căng thẳng tới mức muốn lấy ngón chân cào thủng cả lòng đất, đang định nói gì đó để xoa dịu bầu không khí, không để lời vừa rồi rơi xuống đất lạnh ngắt…

Ngẩng đầu lên, liền bị người đàn ông ấy hôn xuống.

Đôi tai cáo tuyết trắng, cái đuôi cáo mềm mượt kia, dù trong khoang xe mờ tối vẫn tỏa sáng lấp lánh.

Người ta nói, tình yêu có thể khiến vạn vật đâm chồi nảy nở.

Cái chú tiểu hồ ly tôi kiên nhẫn nuôi dưỡng suốt bao lâu nay bằng cả tấm lòng yêu thương, cuối cùng cũng trở về dáng vẻ xinh đẹp, rạng rỡ vốn có của anh ấy.

“Giờ anh có thể tin… tất cả những điều này không phải chỉ là một giấc mơ không?”

Tôi khẽ cười.
“Dù có là mơ… chỉ cần anh nguyện cùng em ở lại trong mơ này, vậy mãi mãi cũng chẳng cần tỉnh nữa.”

Đêm hôm đó, Cố Thanh Chỉ rốt cuộc cũng tin rằng… kỹ thuật chải lông của tôi thật sự rất giỏi.

Nhìn ánh mắt ngày càng hoài nghi của anh ấy, tôi cũng dần mất hết tự tin.
“Lông… lông kiểu này thổi thế nào cũng không khô nổi đâu…”

12 – Ngoại truyện

Hành động tự khai thân phận của “Hứa Chi Dao” hôm đó thật ra đã giúp tôi không ít.

Ngày hôm sau, ba mẹ tôi vội vàng chạy đến xác nhận mọi chuyện, ôm tôi khóc ròng, liên tục nói tôi đã chịu khổ quá rồi.

Sau đó, Tiêu Phong cũng lúng túng đến tìm tôi, những người bạn cũ từng cắt đứt liên lạc cũng lần lượt quay lại.

Tôi từng nghĩ mình phải mang tiếng xấu cả đời thay cho cô gái xuyên không kia, vậy mà hôm nay oan khuất rốt cuộc được giải.
Người thân sum họp, bạn bè gặp lại, những tủi thân, u uất từng bị dồn nén trong lòng cuối cùng cũng tan biến.

Còn về phần “Hứa Chi Dao”, cô ta bị đưa đến viện nghiên cứu sinh học dưới trướng Cố Thanh Chỉ.
Dưới “sự điều trị tận tình” của các chuyên gia, sau nửa tháng điên loạn, cô ta cuối cùng cũng hồi phục lại bình thường.

Nhà họ Hứa đón được con gái về, cảm ơn rối rít không thôi.

Đồng thời, trong quá trình “điều trị”, các chuyên gia đã thu được một luồng năng lượng rất thú vị, sau đó lập tức đưa vào nghiên cứu điên cuồng.

Cố Thanh Chỉ nói, theo tốc độ hao tổn của luồng năng lượng kia, ít nhất có thể đủ cho các chuyên gia nghiên cứu suốt mười năm.

Nhìn người chồng hồ ly đang ra vẻ đắc ý, khoé miệng treo nụ cười ranh mãnh, còn không ngừng đòi tôi công nhận công lao.

Tôi hung hăng xoa mấy lượt bộ lông đuôi mềm mại, mượt mà kia, không chút do dự nhào tới đặt một nụ hôn vang dội lên môi anh ấy.

“Chồng ơi, em yêu anh nhất trên đời!”

Tiểu hồ ly của tôi chính là giỏi nhất trên đời!

[Toàn văn hoàn]