Tôi, một kẻ làm công ăn lương.
Tăng ca xong uống liền hai chai rượu nhỏ.
Trong cơn nóng đầu, tôi tiêu sạch tiền tiết kiệm của mình.
Hai trăm nghìn tệ!
Mua hẳn một phút quảng cáo ở Lục Gia Chủy… chỉ để mắng sếp tôi.
“Tề Lập! Đồ tư bản thối nát! Đồ bóc lột!”
“Có ngày bà đây sẽ xé toang lớp mặt nạ vô hại của anh!”
“Rồi cũng đến ngày, bà đây vùng lên làm chủ! Khi đó để xem anh còn dám trịch thượng thế nào! Để xem anh phải quỳ xuống gọi bà là ba!”
Sáng hôm sau tỉnh rượu.
Weibo nổ tung. Công ty cũng nổ tung.
Cả mạng đều nói tôi là nạn nhân thất tình hận tình với sếp.
Tôi: ……
Muốn chết quách,
Nghĩ tới cái tài khoản ngân hàng còn đúng 74.8 tệ.
Sau này,
Mỗi đêm khóc lóc gọi “ba” người ta… lại chính là tôi.
1.
Đêm trước say xỉn, sáng hôm sau tôi mơ màng lết đến công ty.
Vừa bước vào, tôi phát hiện hôm nay mình được quan tâm đặc biệt.
Đến cả đồng nghiệp các phòng khác cũng liên tục quay đầu nhìn tôi.
Tôi thấy bất an.
Một cô bạn đồng nghiệp thân thiết nắm lấy tay tôi, phấn khích như điên:
“Tống Tâm, cậu đỉnh quá! Khi nào khiến sếp chúng ta quỳ xuống gọi ‘ba’ thế?”
Cô ấy vào công ty cùng tôi, lại quen đùa giỡn kiểu đó.
Tôi không nghĩ nhiều, lập tức lấy tay bịt miệng cô ấy:
“Đừng nói linh tinh! Để người khác nghe thấy thì mạng tôi không còn đâu!”
Cô ấy hất tay tôi ra, nhướng mày trêu chọc:
“Bớt giả ngây đi, lời thề hùng hồn tối qua cậu phát trên màn hình Lục Gia Chủy lên thẳng hot search rồi đấy!”
“Cố lên nhé, bọn tớ đợi ngày cậu kéo sếp xuống thần đàn!”
Nói rồi cô ấy nháy mắt bỏ đi.
Chỉ còn tôi đứng ngơ ngác.
Lục Gia Chủy… màn hình quảng cáo?
Cái kiểu chơi trội đó, làm gì tôi có tiền mà đú nổi?
Nhưng…
Nghĩ lại cái bản tính uống say hay làm loạn của mình,
Trong lòng tôi bỗng thấy điềm xấu.
Ôm đầu, thấp thỏm mở Weibo.
Đập vào mắt chính là:
“Nhân viên Tề Thị mạnh mồm tuyên chiến trên màn hình Lục Gia Chủy!”
“Tề Lập! Đồ tư bản thối nát! Đồ bóc lột!”
“Có ngày bà đây sẽ xé toang lớp mặt nạ vô hại của anh!”
“Rồi cũng đến ngày, bà đây vùng lên làm chủ! Khi đó để xem anh còn dám trịch thượng thế nào! Để xem anh phải quỳ xuống gọi bà là ba!”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Trước màn hình lớn kia,
Còn có một bức ảnh tôi đỏ mặt, khoanh tay, nhướng mày thần thái lẫm liệt.
Đầu tôi ong một tiếng, suýt nữa ném bay điện thoại.
Xong đời rồi.
Run rẩy bấm vào bình luận…
“Chị gái ngầu quá đi!”
“Nở mày nở mặt cho thế hệ 9x bọn em, ủng hộ chị hết mình!”
Tôi đứng ngoài khu làm việc, do dự không dám bước vào.
Kéo xuống nữa, bình luận lại bắt đầu… đổi chiều.
“Coi bộ này là vì yêu sinh hận với sếp chứ gì!”
“Đúng vậy đúng vậy, dân làm thuê hèn mọn ai dám to gan thế!”
“Khóa cặp này lại cho tôi!”
Hu hu, tôi chỉ muốn đập đầu vô tường công ty thề thốt trung thành.
Say rượu nói bậy thì thôi đi,
Sao tôi lại lên cả màn hình Lục Gia Chủy thế này hu hu…
Đợi đã…
Tôi chợt nhớ ra điều gì đó, liền nhìn lại số dư tài khoản.
Còn đúng 74.8 tệ.
Trước mắt tôi như hiện lên ba chữ sáng rực: “Đi mà chết đi.”
Hu hu hu… ngay cả ngân hàng cũng đang chế nhạo tôi!!!
2.
“Còn 1 phút nữa là điểm danh.”
Giữa lúc mặt đỏ bừng, đầu óc sụp đổ, phía trên đột nhiên vang lên một giọng nói thong thả.
Tôi giật mình đến mức tim muốn ngừng đập.
Cứng ngắc ngẩng đầu lên.
Không sai… chính là cái tên bóc lột đó.
Anh ta đứng ngay cửa, mặt không cảm xúc.
Có lẽ do tôi có tật giật mình, nên cứ cảm thấy ánh mắt anh ta như muốn xé xác tôi ra.
“Đi muộn một lần trừ 50 tệ.”
50 tệ!
Đối với tôi, người chỉ còn chưa đầy 75 tệ…
Đúng là đổ thêm dầu vào lửa!
Không chút do dự, tôi lập tức chìa tay ra, co chân chạy thẳng tới máy điểm danh.
Không quan tâm nữa.
Xã hội chết còn hơn chết đói.
Máy điểm danh kêu “tít” một tiếng, tôi mới nhẹ nhõm thở ra.
Thứ tôi điểm không phải thẻ, mà là đạo đức nghề nghiệp của kẻ đi làm thuê.
Mà ánh mắt phía sau vẫn dõi theo tôi mãi, cho đến tận khi tôi ngồi vào chỗ làm.
Khi ấy tôi như ngồi trên đống lửa.
Phải rất lâu sau, Tề Lập mới quay lại văn phòng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà…
Anh ta vừa đi khỏi, đồng nghiệp lập tức xôn xao.
“Tiểu Tống, cô giỏi đấy! Nói hộ tiếng lòng của chúng ta luôn rồi!”
“Nhưng mà Tề Lập là kẻ thù dai, cô vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
“Sợ gì! Nhỡ đâu Tiểu Tống thành bà chủ…”
Lần đầu tiên tôi được người ta nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ như vậy.
Còn bị gán cho cái danh hiệu vẻ vang ‘nữ chiến sĩ chống bóc lột’…
Ai hiểu nỗi khổ trong lòng tôi.
3.
Cả ngày hôm đó, giao diện điện thoại tôi gần như không rời khỏi bài đăng kia.
Dân mạng quá lợi hại.
Chuyện tôi và Tề Lập từng là bạn học cũ, đến giữa trưa đã bị moi ra sạch sẽ.
“Vừa trẻ, vừa đẹp trai, lại giàu có, lại còn là bạn học, đúng là tổ hợp trong mơ! Cố lên chị gái, đè bẹp anh ta đi!”
Tôi chỉ muốn khóc cạn nước mắt.
Không ngờ những chuyện cũ ấy cũng bị đào bới trần trụi ra ngoài,
kéo theo luôn cả mấy tâm tư nhỏ bé của tôi.
Không sai.
Hồi đại học, Tề Lập chính là nam thần trong lòng tôi.
Tôi vào công ty này cũng chỉ để theo dấu bước chân anh ấy.
Thế mà giờ, người không theo được…
Lại…
Đang hối hận thì tổ trưởng quẳng cho tôi một tập tài liệu.
“Mang sang cho Tổng Giám đốc Tề.”
Tôi không nghĩ ngợi gì, lập tức ném thẳng lại.
Tề Lập bình thường đã chẳng có tí sắc mặt tử tế nào với tôi.
Bây giờ… e rằng còn muốn ăn tươi nuốt sống tôi luôn rồi.
“Cô đi đi, chẳng phải tôi đang tạo cơ hội cho cô còn gì?”
Tổ trưởng cười đầy ẩn ý, nhét lại tập tài liệu vào tay tôi, còn tiện tay dúi cho tôi một gói khoai tây chiên.
Tôi: ……
Nhìn gói khoai trong tay, tôi cảm giác như đang nhìn bữa cơm đoạn đầu đài của chính mình vậy.
Mím môi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng tôi hít sâu một hơi.
Chơi liều thôi!
Tôi rón rén gõ ba tiếng thật lễ phép lên cửa, bên trong có người đáp mới dám vào.
Cúi gằm mặt như con chim cút, tôi bước vội tới trước bàn làm việc.
“Tề… Tề… Tề…”
…
Chết tiệt aaaa!!!
Cái tật cà lăm mỗi khi căng thẳng của tôi, bao giờ mới bỏ được đây!!!
“Tổng giám đốc Tề!”
Tôi bấm mạnh một cái vào đùi, “Tài liệu này cần anh ký tên.”
Nói xong chờ mãi chẳng thấy hồi âm, xung quanh chỉ còn lại im lặng đáng sợ.
Tôi cắn môi, lén lút ngẩng đầu lên,
liền đối diện ngay với ánh mắt đầy vẻ cười cợt của anh ta.
“Gì… mặt tôi dính gì à?”
Tề Lập khẽ cười một tiếng không đáp, lúc này mới ung dung mở tài liệu ra xem.
Cây bút xoay xoay trên ngón tay,
nhưng nhất quyết không chịu hạ bút ký.
Trong lòng tôi ngày càng bất an.
Chẳng lẽ… muốn truy hỏi chuyện tối qua?
Đang tính bỏ của chạy lấy người thì…
“Cô thấy sao?” Tề Lập bất ngờ hỏi, ánh mắt lại một lần nữa nóng rực dán chặt lên tôi.
Bị ánh nhìn đầy hứng thú đó soi tới mức da đầu tôi tê dại.
“Th… thấy cái gì ạ?”
Tôi lắp bắp, trong đầu điên cuồng nghĩ cách biện hộ cho chuyện tối qua.
“Chuyện tối qua, để tôi giải th…”
Chữ “thích” còn chưa kịp nói xong, anh ta đã đồng thời mở miệng:
“Tôi hỏi, tài liệu này cô thấy thế nào.”
Hở? Không phải chuyện tối qua à?
Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Không cần nghĩ, tôi lập tức buột miệng:
“Tôi thấy rất tốt, rất có lợi cho công ty!”
Tề Lập gật đầu, rất dứt khoát ký ngay tên mình.
Đến tận khi ra khỏi phòng tôi vẫn còn ngơ ngác.
“Ký rồi à?”
Tổ trưởng giơ tay phẩy trước mặt tôi.
Tôi ngây ra đáp: “Ký rồi.”
Tổ trưởng trợn tròn mắt giật lấy tài liệu.
“Tống Tâm, cô với Tổng giám đốc Tề thật sự có gì mờ ám à? Tài liệu này tôi đem ký tám lần còn chưa xong đấy!”
Tôi…
Chợt nhớ lại lúc nãy anh ta hỏi tôi thấy thế nào…
Lại nhớ đến mấy câu hùng hồn tối qua mình gào lên:
— Để anh phải xem sắc mặt tôi mà hành xử! Để anh phải quỳ xuống gọi tôi là ba!
Lẽ nào… đây chính là “xem sắc mặt tôi hành xử”?
Vậy khi nào anh ta mới quỳ xuống gọi “ba” đây?
Tôi vội vàng đuổi cái suy nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu, Tề Lập không phải kiểu người như thế.
Hồi đại học tôi từng bám theo anh ta từng bước như theo dõi con mồi.
Những cô gái từng tỏ tình với anh ta, không ai ra về còn giữ được nụ cười.