4.
Tôi len lén quan sát hồi lâu.
Tề Lập hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào với vụ màn hình quảng cáo.
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đoán chừng anh ta chẳng bao giờ thèm lướt Weibo, nhân viên trong công ty cũng không ai dám hé răng trước mặt anh ta.
May quá may quá…
Nhưng kỳ lạ là, khi tôi gọi điện hỏi bên Lục Gia Chủy về giá quảng cáo hôm đó,
Họ báo cho tôi một mức giá… gấp đôi số tiền tôi trả tối hôm ấy?!
Sao cơ? Vì tôi vung tay quá trán nên bọn họ tăng giá luôn à?
Tôi không hiểu, bèn hỏi lại.
“Cô Tống à, hôm đó đúng dịp bên tôi… có chương trình khuyến mãi đặc biệt.”
Đối phương giải thích rất chân thành.
……
Vài ngày sau, lại tới kỳ team building hàng tháng của công ty.
Chuyện màn hình quảng cáo cũng gần như bị mọi người quên sạch.
Chỉ có điều, cái danh hiệu “nữ chiến sĩ chống bóc lột” thì bám riết không buông.
“Này dũng sĩ, tối nay team building có rủ Tổng Giám đốc Tề không?”
Tôi tim thót một nhịp.
“Tổng… Tổng Giám đốc Tề trước giờ chẳng phải chưa từng tham gia sao?”
Tổ trưởng vỗ tay đánh “bốp” một cái,
“Tề tổng không đi thì mình cũng phải có lòng mời chứ.”
Tổ trưởng hớn hở vào văn phòng Tề Lập.
Lúc ra lại mặt mày sa sầm…
Mà nhìn kỹ lại, Tề Lập cầm áo vest đi theo sau.
Tôi cảm giác mặt mình hơi rát.
……
Tổ trưởng sắp xếp mọi người đi nhờ xe đồng nghiệp ra quán ăn.
Đến lượt tôi thì… hết sạch chỗ ngồi.
“Tôi… đi xe đạp công cộng cũng được, không xa lắm.”
Còn nửa tháng nữa mới phát lương.
Tôi vẫn đang vật vờ sống với chưa đầy trăm tệ.
Tề Lập đứng đó, thân hình cao ráo thon dài.
Nghe tới chữ “xe đạp công cộng” rõ ràng khẽ nhíu mày:
“Cô đi với tôi.”
Bốn chữ ngắn gọn, lạnh nhạt, khiến tôi lập tức co rúm lại như con chim cút.
Tôi do dự, chẳng muốn đi theo.
Anh ta đã bước thẳng xuống hầm xe.
Rõ ràng đây không phải đề nghị, mà là mệnh lệnh không thể từ chối.
Tôi rưng rưng nước mắt, đồng nghiệp thì cười cười mờ ám, đẩy tôi một cái.
Chết tôi rồi!
Ngồi ghế phụ, tôi như ngồi trên bàn chông.
Trong im lặng, Tề Lập đột nhiên liếc nhìn tôi qua kính chiếu hậu, nhướng mày hỏi:
“Lái xe mất mười lăm phút, cô gọi vậy là gần à?”
“Tôi… tôi quen rồi…”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
“Cô chẳng phải có tiền lắm sao?”
Tôi: ???
Cái gì khiến anh ta hiểu lầm tôi nghiêm trọng vậy??
“Không có tiền sao mua nổi một phút… ở Lục Gia Chủy…”
Tôi: !!!
Đầu óc tôi trống rỗng, mặt thì đỏ bừng như tôm luộc.
Hóa ra anh ta không phải không biết, mà là chưa buồn ra tay thôi!
Khoang xe hẹp thế này, dưới ánh mắt trêu chọc của anh ta, tôi chẳng còn chỗ nào trốn!
Đang cân nhắc tính khả thi của việc… nhảy khỏi xe, anh ta đã quay đầu lại.
Qua kính cửa sổ, tôi thấy khóe môi anh ta vẫn cong cong.
Tôi siết chặt nắm tay.
Tên này chắc chắn đang cười nhạo tôi!
5.
Mỗi lần team building của công ty đều rôm rả náo nhiệt.
Chỉ riêng lần này,
ai nấy đều ngồi nghiêm chỉnh như lên bảng kiểm điểm.
“Mọi người cứ thoải mái đi, đừng để ý tới tôi.”
Tề Lập bất chợt thả một câu, không khí mới dần thả lỏng hơn.
Nhưng không biết ai khơi mào,
cả đám bắt đầu lần lượt nâng ly mời rượu Tề Lập.
Tề Lập cũng nể mặt, không từ chối ai.
Qua vài vòng rượu, mặt anh ta bắt đầu ửng đỏ, còn cởi luôn hai cúc áo sơ mi.
Tôi cầm ly rượu, lén lau nước miếng nơi khóe miệng.
Cái yết hầu chuyển động lên xuống, xương quai xanh tinh tế kia…
“… Tống Tâm!”
Tổ trưởng đột nhiên nháy mắt ra hiệu,
“Cô còn không mau mời rượu Tổng Giám đốc Tề đi!”
Tôi vội thu ánh mắt đang dính chặt vào xương quai xanh người ta,
ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm sáng rực của Tề Lập.
Thầm mến bao năm, trái tim tôi vẫn không ngừng loạn nhịp.
“Tổng… Tổng giám đốc Tề, em chúc anh… đánh đâu thắng đó, mãi mãi làm đại ca, mãi mãi không cần nhìn sắc mặt ai khác!”
Ba chữ “nhìn sắc mặt” vừa thốt ra,
cả đám đồng nghiệp cười ồ lên.
Biết bao ánh mắt ám muội bay tới, tôi mới giật mình nhận ra…
Trời ơi, tôi đang nói cái gì vậy!
Chẳng phải tôi rất có duyên nợ với mấy chữ ‘nhìn sắc mặt’ này sao!
Tôi mặt mày khổ sở định giải thích.
Tề Lập lại chỉ nhìn tôi sâu xa mấy giây, khóe môi cong lên,
ngửa đầu dứt khoát uống cạn chén rượu.
Yết hầu chuyển động, khí chất nam tính khó mà che giấu.
……
Khi ánh mắt mọi người không còn dồn lên chúng tôi nữa,
anh ta bất ngờ nghiêng người, ghé sát bên tai tôi.
Hơi thở ấm áp phả lên vành tai, toàn thân là mùi hương quen thuộc ấy.
Tôi cứng người, không dám động đậy.
“Thế… sắc mặt của em thì sao?”
Động tác tôi khựng lại, tai lập tức đỏ ửng.
Quay đầu lại, người đàn ông kia lại khôi phục dáng vẻ thản nhiên.
Tôi siết chặt ly rượu, không hiểu câu đó rốt cuộc có ý gì.
……
Nhìn bộ dạng Tề Lập thế kia, tôi cứ nghĩ anh ta tửu lượng ghê gớm.
Ai ngờ chưa tới nửa tiếng sau đã gục xuống bàn.
“Tổng giám đốc Tề?”
Tôi nhẹ nhàng lay cánh tay anh ta.
Tề Lập mở đôi mắt hơi mơ màng, lông mi mỏng dài khẽ chớp chớp.
Chết tiệt…
“Anh uống say rồi, để em gọi lái xe hộ.”
Tề Lập bắt lời rất nhanh:
“Không thể đưa tôi về nhà sao?”
Đôi mắt trong vắt kia chớp chớp nhìn thẳng vào tim tôi.
Tôi chính thức bị sắc dụ thành công.
Đầu nóng lên, miệng đã bật ra câu:
“Được, em đưa anh về!”
6.
Bảo Tề Lập say rồi, nhưng anh ta vẫn chỉ đường cho tôi rành rọt không lệch.
Bảo anh ta không say, thế mà vừa xuống xe đã đè cả người lên vai tôi.
“Nhà tôi ở 2201.”
Tôi hít sâu một hơi, suýt nữa buột miệng ba chữ “tôi biết rồi” lại phải nuốt vào.
Trước đó có lần anh ta nhờ tôi gửi bộ quà công ty chuyển phát hỏa tốc tới nhà.
Khi ấy, tôi đã âm thầm nhớ kỹ địa chỉ này rồi.
……
Tề Lập nặng thật.
Nhưng… nam thần trong lòng, chút cực này đáng gì đâu!
Dốc hết sức bình sinh, cuối cùng cũng lê được vào phòng.
Vừa bước vào, tôi không khỏi le lưỡi ngạc nhiên.
Quả nhiên, Tề Lập đúng như lời đồn là người sạch sẽ kỹ tính.
Nhà toàn tông trắng lạnh nhạt, gọn gàng chẳng khác gì… chưa từng có ai sống.
“Tôi cũng đâu phải muốn vào phòng ngủ của anh, tôi phải đưa anh vào nằm chứ.”
Tôi lẩm bẩm trong bụng, không che nổi niềm hả hê nho nhỏ.
Khóe mắt tôi hình như còn thấy người đàn ông say mềm kia khẽ cong khóe môi?
Hả? Quay đầu nhìn kỹ… lại không có gì.
Chắc tôi nhìn nhầm.
……
Trong phòng ngủ có một mùi hương rất nhạt, thuộc về riêng Tề Lập.
Tôi không kìm được mà hít sâu mấy lần.
Rồi mới rón rén dịch người tới mép giường, định nhẹ nhàng đặt anh ta xuống.
Ai ngờ anh ta lại ôm chặt lấy cổ tôi không chịu buông.
Kết quả cả người cả giày đè thẳng xuống giường.
Tôi nằm gọn trong vòng tay anh, chỉ cần hơi ngẩng đầu thôi…
là có thể hôn ngay lên môi anh ta.
Tim tôi đập loạn như nai chạy trong ngực.
Tề Lập lông mày ngũ quan tinh xảo, thật sự quá đẹp trai…
Tôi như quỷ ám liếm môi rồi cúi sát lại.
Không được không được!
Khi chỉ còn cách môi anh ta 1cm, tôi bỗng bừng tỉnh.
Tề Lập là sếp của tôi.
Tôi không thể nhân lúc người ta say mà giở trò!
“Hu hu… mỹ sắc ngay trước mắt mà không dám động, tôi thật có lỗi với chính mình.”
Tôi nhăn nhó vùng dậy định đứng lên.
Nhưng người trên giường lại không chịu yên.
Anh ta nghiêng người, đầu tôi lướt qua mặt anh để lại vết son mờ.
Cả người tôi run lẩy bẩy, tay cũng run đẩy anh ta ra rồi lập tức bỏ chạy.
Mãi đến khi chui được về nhà mình,
tim tôi vẫn còn đập thình thịch không yên.
7.
Màn hình quảng cáo + chuyện tối qua,
tâm hồn tôi vốn yên ổn được một thời gian lại bị sóng to gió lớn dậy lên.
Sáng hôm sau đi làm,
tôi cắm đầu cắm cổ, không dám ngẩng mặt.
Trong đầu toàn hiện lên cảnh tối qua nằm cùng giường kia.
Tôi cứ nghĩ sau tối qua,
tôi với Tề Lập thế nào cũng có chút lửa tình lấp lánh.
Ai ngờ người ta chẳng buồn liếc tôi một cái!
Chết tiệt!!
Mượn rượu lợi dụng tôi xong liền làm bộ chẳng quen biết à?!
Tề Lập ra ngoài lấy cà phê.
Tôi cố ý chu môi bực dọc, gõ bàn phím lạch cạch thật to.
Tề Lập liếc tôi nghi ngờ, nhưng không nói gì,
lại bình thản quay vào văn phòng.
Đến trưa, đồng nghiệp rủ nhau đi ăn lẩu Hàn Quốc.
Nhìn số dư tài khoản càng ngày càng rụng rời…
tôi ngậm ngùi gọi cơm trắng với cải thảo xào miến.
Ai ngờ ăn được nửa bữa,
Tề Lập xách đồ từ ngoài bước vào.
Tôi còn đang ngậm nửa sợi miến chưa hút nổi.
“Ăn trưa thế này à?”
Tề Lập liếc qua bàn tôi.