Nửa đêm điện thoại reo, hiển thị số lạ từ tỉnh khác.
Vốn định coi là cuộc gọi làm phiền rồi cúp máy, nhưng trước mắt bỗng nhiên hiện ra một loạt bình luận bay qua:

【Thiếu gia lại mất ngủ giữa đêm, lại đang chọn người may mắn để vung tiền đây mà!】
【Làm “cây tâm sự” một lần thôi cũng được hẳn 50 ngàn, chuyện tốt thế này bao giờ mới đến lượt mình chứ!】
【Đúng đó, nếu còn có thể giúp thiếu gia giải toả cảm xúc thì còn có cơ hội làm cây tâm sự lâu dài nữa cơ!】

???!!

Tôi bán tín bán nghi bấm nghe máy: “A lô?”

1

Đầu dây bên kia im lặng không một tiếng động.
“Mình điên vì tiền đến mức hoang tưởng rồi sao? Làm gì có thiếu gia nào.”
Lúc tôi đang định cúp máy, trong điện thoại đột nhiên vang lên giọng thiếu niên hơi khàn khàn:

“Anh không ngủ được, đưa em 50 ngàn, giúp anh ngủ đi.”

Tôi siết chặt điện thoại, vừa kinh ngạc vừa ngơ ngác.

【Thiếu gia nay sao tự dưng ngoan thế?】
【Trước giờ toàn chửi người ta xong mới nói đến chuyện tiền bạc, hôm nay sao lại sợ người ta chạy mất thế này?】
【Ơ kìa, còn đờ người ra làm gì, thiếu gia bảo dỗ ngủ kìa, kể chuyện cho anh ấy nghe là xong, nhiệm vụ đơn giản vậy, không làm thì để tôi làm!】

Tôi lập tức bật dậy, lôi từ thùng rác ra quyển Truyện cổ Grimm nhặt được, thử dò hỏi:
“Vậy anh nhắm mắt lại, em kể chuyện cô bé bán diêm cho anh nghe được không?”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng sột soạt, sau đó anh khàn giọng đáp:
“Anh nằm yên rồi, em kể đi.”

Ngoan thật đấy. Tôi nhe răng cười, ôm quyển sách ngồi dưới ánh đèn bắt đầu đọc.
……

Đọc được hơn nửa, tôi nghe tiếng hô hấp bên tai dần đều, bản thân cũng dần chìm vào vô thức.

Đến khi tôi tỉnh lại, đã là sáu giờ sáng.
Trong điện thoại nằm sẵn một tin nhắn: [Gửi số tài khoản qua đây.]

Tôi vội vàng gửi số tài khoản, rồi dậy gấp chăn màn.
Điện thoại “tinh tinh tinh” reo mấy tiếng.
Tôi cầm lên nhìn, lập tức trợn tròn mắt.

“Đơn, chục, trăm, ngàn, vạn…”
Tôi đếm đi đếm lại mấy con số 0 sau số 5 bằng ngón tay, rồi tự vả cho mình một cái thật mạnh.

Đau quá!

Tôi rơm rớm nước mắt, hấp tấp mở khung tin nhắn với thiếu gia:
“Thiếu gia, tối nay còn mất ngủ nữa không?”

2

Tôi xoa xoa ngón tay chờ mấy phút, lại bổ sung thêm:
“Tối nay tôi còn có thể kể cho anh nghe chuyện Chú vịt con xấu xí, Sói xám to lớn, còn có thể hát Hai chú hổ cho anh nghe nữa!”

Đợi mãi không thấy hồi âm, tôi hơi thất vọng, nhưng vẫn vui vẻ cầm tiền chạy đến bệnh viện.

Cuối cùng cũng có tiền cho bà làm phẫu thuật rồi!

Nộp xong chi phí phẫu thuật, tôi trở về phòng bệnh, nắm lấy bàn tay gầy gò da bọc xương của bà, khóe mắt không kìm được đỏ hoe.

Mẹ tôi mất sớm, bố tôi thì bỏ lại đống nợ rồi biệt tích, trong nhà chỉ còn tôi và bà nương tựa lẫn nhau.

Bà dựa vào việc bán rau nuôi tôi ăn học đến tận cấp ba, cuối tuần tôi cũng tranh thủ đi làm thêm để phụ giúp chi tiêu trong nhà, cuộc sống dần dần khá lên.

Nhưng ông trời lại đem tôi ra làm trò đùa cay nghiệt.

Bà bị chẩn đoán mắc ung thư tuyến tuỵ.

Cũng chính vào ngày đó, tôi tìm được cuốn sổ khám bệnh và thuốc giảm đau mà bà giấu kỹ dưới đáy rương.

Tôi lục tung hết số tiền tiết kiệm trong nhà, cộng thêm khoản vay vội từ con hẻm nhỏ, cuối cùng gom đủ chi phí phẫu thuật cho bà.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Ai ngờ vừa quay người đã bị đám đòi nợ chực sẵn ở đầu hẻm cướp mất.

Tối qua, tôi ôm một thân đầy thương tích nằm trên giường, lặng lẽ nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

Bán máu, bán thận, hay bất cứ cách nào cũng được.
Chỉ cần có tiền cho bà phẫu thuật.

Nhưng không ngờ lại nhận được cú điện thoại đó.

Nghĩ đến đây, tôi khẽ cong môi, áp má vào lòng bàn tay bà.

“Bà ơi, bà xem, ông trời cũng đang giúp chúng ta mà.”

“Vậy nên bà nhất định phải khỏe lại, cháu chỉ còn mỗi bà thôi…”

Lau người cho bà xong, tôi đeo ba lô tìm đến công việc làm thêm mà lúc đi ngang qua đã để ý.

Mặc đồ thú nhồi bông phát tờ rơi ở ngã tư, một ngày được 100 tệ.

Giữa mùa hè nắng gắt, tôi mặc bộ đồ dày cộm kia, mồ hôi tuôn ra như tắm.

Bất chợt, bên cạnh vang lên giọng yếu ớt:
“Tôi sắp ngất rồi, tôi sắp ngất rồi…”

Cánh tay tôi bỗng chốc nặng trĩu, lảo đảo mấy bước, tờ rơi rơi lả tả đầy đất.

Một cậu con trai ngã thẳng lên người tôi, cái bộ đồ gấu bông này.

Tôi nén giận lồm cồm bò dậy, cuối cùng cũng bám được vào lan can đứng lên.

Thời buổi này, đến gấu bông cũng bị lôi ra để lừa đảo sao?

3

“Đường rộng thế kia, bao nhiêu người qua lại, cậu ——”
Tôi vừa quay đầu lại, cả con đường rộng thênh thang chẳng có lấy một bóng người.

Tôi đành nhận mệnh, kéo cậu con trai đó đến băng ghế đá dưới tán cây.

“Nước…”
Giọng nói yếu ớt phát ra từ đôi môi khô khốc nứt nẻ của cậu ta.

Tôi thở dài, đi siêu thị mua một chai nước suối, nâng đầu cậu ta dậy, từ từ đút cho uống.

Dường như lông mày cậu ta giãn ra đôi chút, nhưng vẫn chưa tỉnh.

Thôi được rồi, cậu ta thật sự ngất xỉu rồi.

Tôi moi từ trong túi ra cái bánh bao, ngồi cạnh từ tốn lấp đầy bụng, rồi nhặt hết tờ rơi rơi vãi khắp đất, tiếp tục phát.

Chỗ tờ rơi trên tay dường như mãi không hết, đang lúc tôi nghĩ mình sắp bốc hơi giữa trời nắng thì bỗng tay nhẹ hẳn đi.

“Bây giờ đến lượt tôi giúp cậu rồi.”

Cậu con trai khẽ nở nụ cười bên khóe môi, đưa tay xoa xoa cái đầu gấu bông của tôi.

Đúng lúc ấy, tôi chợt nghe thấy tiếng “ục ục ục ~” vang lên.

Nụ cười trên mặt cậu ta cứng đờ, quay người ôm bụng:
“Tôi không đói, chỉ là… chỉ là hơi khó chịu thôi.”

Tôi ngạc nhiên nhìn hai vành tai cậu ta đỏ bừng trong thoáng chốc, không vạch trần.

Chỉ là nhân lúc cậu ta đang mải phát tờ rơi, tôi lén đi mua phần cơm xào thịt trứng thơm phức.

Lông mày cậu ta nhăn tít lại như sâu róm:
“Tôi đã nói không đói mà, cậu lấy đâu ra tiền mua cơm cho tôi…”

Tôi chẳng buồn để tâm, mở hộp cơm ra. Ngay giây tiếp theo, bụng cậu ta lại reo vang phấn khởi.

Cậu ta lập tức im bặt.

Tôi cố nén cười, “Ăn đi, tôi đợi cậu ở bên kia.”

Có thêm cậu ta giúp sức, chồng tờ rơi dày cộp cũng nhanh chóng phát hết sạch.

Tôi thở phào một hơi, cuối cùng cũng được cởi cái bộ đồ này rồi.

“Hôm nay nhờ cậu giúp đỡ, lát nữa nhận được tiền tôi mời cậu đi ăn ngon!”

“Ba lô và điện thoại của tôi bị trộm mất ở bến xe rồi,” cậu con trai cong khóe môi, “hôm nay cũng may mắn gặp được cậu.”

Tôi cười hì hì, bảo cậu ta đợi tôi dưới gốc cây lúc nãy.

Nhưng đến khi tôi thay xong đồ, cầm tiền ra thì dưới gốc cây đã chẳng còn ai.

Chỉ có mấy dòng bình luận bay vội trong không trung:

【Tác giả viết cái quỷ gì thế này, để thiếu gia nhân vật chính sinh nhật mà chạy đến xó xỉnh này phát tờ rơi???】
【Ủa sao lần trước tôi đọc không thấy đoạn này? Để tôi đọc lại lần nữa!】
【Không phải chứ, mấy người không thấy ghen tị sao??!! Chuỗi vòng tay mười mấy vạn mà thiếu gia nhét thẳng vào túi cô ấy chẳng thèm chớp mắt đấy.】

4

Thiếu gia?!
Chuỗi vòng tay mười mấy vạn?!

Tôi bán tín bán nghi mở chiếc túi đặt trên ghế đá ra.
Trên hộp cơm rõ ràng là một chuỗi vòng tay màu lục bảo, bên trong còn có một mảnh giấy nhỏ.

Chữ viết xiêu vẹo nghiêng ngả nhưng miễn cưỡng vẫn đọc được.

【Để dành cho cậu nửa phần cơm trong hộp mới, vòng tay tặng cậu luôn, hẹn gặp lại lần sau.】
【À đúng rồi, tôi tên là Hạ Lăng.】

Một tay tôi ôm hộp cơm còn nửa phần, tay kia cầm chuỗi vòng trị giá hơn chục vạn, ngơ ngẩn đi về phòng.

Trong điện thoại tin nhắn vẫn dừng lại ở dòng sáng nay, tôi chỉnh chuông điện thoại lên mức to nhất, rồi nhắm mắt ngủ.

Nửa đêm tôi giật mình mở mắt cầm điện thoại, nhưng chẳng có cuộc gọi nào.

Tôi chui tọt vào chăn, ôm đầu gào thầm:
“Mục Tiểu Tiểu, không được mơ mộng viển vông nữa!”

Cuộc sống lại trở về như thường ngày, điều duy nhất đáng mừng là ca phẫu thuật của bà ngoại rất thuận lợi, sau phẫu thuật nếu hợp tác điều trị tốt thì tỷ lệ sống rất cao.

Nhất định sẽ ổn thôi.

Nghĩ đến tương lai, tôi rửa bát còn mạnh tay hơn trước.

Điện thoại trong túi bất ngờ vang lên điệu nhạc chuông quen thuộc.

Tôi vội lau tay vào tạp dề, lôi điện thoại ra áp lên tai: “A lô?”

“Cho cậu 50 ngàn, tôi muốn nghe bài Hai chú hổ.”

Tôi dụi tai, nhanh chóng nhìn lướt qua màn hình.

Đúng là số thiếu gia!

【Thiếu gia dạo này càng ngày càng khó hiểu, ban ngày ban mặt cũng đi rải tiền sao?!】
【Cho tôi hát đi!! Đừng nói hai chú hổ, ba chú hổ tôi cũng hát được!】
【Cô gái à, nhường tôi đóng một tập đi, tôi cầu xin cô đấy…】

Liếc mắt nhìn bình luận bay đầy màn hình, tim tôi như muốn nhảy ra ngoài, lập tức nói:
“Được, tôi hát ngay cho anh nghe!”