11
Tôi chống cằm, nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn không định để ý mấy lời mỉa mai kia.
Thực lực mới là thứ khiến người ta phải im miệng.
“Lý Tịnh Hy, cá cược không?”
Một thằng con trai mặt chuột tai khỉ nhảy phắt tới trước mặt tôi.
“Không hứng thú.”
Tôi lười nhác hé mắt liếc hắn.
“Chẳng lẽ cậu không dám? Yên tâm, không bắt nạt cậu đâu, cùng lắm thua thì chạy mấy vòng quanh sân trường không mặc đồ thôi.”
Câu này vừa dứt, mấy tên con trai khác liền cười hùa theo.
Tôi vừa định đứng dậy dạy cho cái thằng miệng thối kia một bài học, thì một quả bóng rổ bất ngờ bay vèo tới, đập thẳng vào mặt hắn.
Tên bỉ ổi ôm mặt rên rỉ vì đau.
Tôi ngẩng đầu nhìn theo hướng quả bóng bay tới, thấy Lục Sơ Vi đang đứng đó, ánh mắt như sắp phun lửa nhìn chằm chằm về phía này, phía sau còn mấy cậu con trai đi cùng.
“Nếu mày không biết nói tiếng người, tao không ngại dạy mày.”
Lục Sơ Vi từng bước tiến lại gần, bóng dáng cao lớn phủ kín cả người thằng nhóc kia.
Tên mặt chuột lúc này còn đâu dáng vẻ hùng hổ khi nãy, ôm mặt không dám ngẩng đầu.
“Tôi không cược với cậu, không phải vì tôi sợ, mà là… cậu không xứng. Cậu thậm chí chẳng đủ tư cách làm đối thủ cá cược với tôi.”
Giữa ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, tôi thản nhiên lên tiếng.
12
“Lý Tịnh Hy.”
Tan học, Lục Sơ Vi đi phía trước đột nhiên khựng lại, tôi đi sau không kịp dừng, đầu đâm thẳng vào lưng cậu ta.
Ngẩng đầu lên, thấy kẻ luôn ngông nghênh giờ lại nhíu mày rất chặt.
“Làm gì đấy?”
“Từ nay về sau, nếu có ai bắt nạt cậu, cậu có thể nói với tôi được không? Đừng cứ giấu mãi trong lòng.”
“Tôi có giấu đâu.”
Tôi nhún vai, nói thật, từ lúc xuyên hồn đến giờ, tôi vẫn giữ thói quen thù đâu trả đó luôn cho gọn.
“Hôm nay có người nói cậu như thế mà cậu cũng chẳng phản ứng, nếu không phải tôi nghe được… cậu…”
Lục Sơ Vi thở dốc, hai tay bực bội hất tóc ra sau.
“Tôi…”
“Ngài Tô, bên này ạ.”
Lời tôi còn chưa nói xong đã bị một đám người từ phía trước cắt ngang.
Ngoảnh đầu nhìn sang, Tô Ngôn cao ráo nổi bật giữa đám đông, đang đi tới.
Khi ngang qua tôi, hắn đột nhiên dừng chân.
“Ngài Tô, đây là học sinh trường chúng tôi, mau tự giới thiệu đi nào.”
Hiệu trưởng cười híp mắt, giục chúng tôi giới thiệu với Tô Ngôn.
Tôi nhìn dáng vẻ nho nhã kiêu ngạo của Tô Ngôn, bĩu môi:
“Chào ngài Tô, tôi là Lý Tịnh Hy, lớp 11A3. Rất vinh hạnh được biết ngài.”
Hiệu trưởng hài lòng gật đầu, bộ dạng “con bé này biết điều đấy”.
“Lục Sơ Vi.”
Lục Sơ Vi ngẩng cằm, vẻ chẳng mặn mà gì.
Ánh mắt Tô Ngôn lướt qua tôi, dừng lại nơi cổ tay bị Lục Sơ Vi nắm chặt, nhàn nhạt nói:
“Xem ra học sinh trường này quan hệ thân thiết thật.”
Ánh mắt hắn khiến tôi lạnh sống lưng, vội vàng rút tay về.
Tô Ngôn không dừng lại lâu, dẫn đám người tiếp tục rời đi.
13
Về đến nhà, mẹ Lý đã nấu cơm xong từ lâu.
Thấy tôi bước vào, bà vội bảo tôi đi rửa tay rồi ăn cơm.
Nhìn mẹ Lý liên tục gắp thức ăn cho tôi, sống mũi tôi bỗng cay xè.
Từ sau khi tôi gặp chuyện, tôi chưa từng gặp lại mẹ ruột mình. Thật sự rất nhớ bà.
“Hy Hy, sao thế? Ở trường không vui à?”
Mẹ Lý lo lắng nhìn tôi.
Tôi cắm cúi ăn cơm, lắc đầu.
“Hy Hy, mẹ chỉ mong con vui vẻ khỏe mạnh mà lớn lên, những thứ khác không cầu gì nhiều đâu, đừng tự tạo áp lực cho mình quá.”
Mẹ Lý lại gắp cho tôi một miếng thịt.
Xem ra bà biết tôi sắp thi tháng, còn tưởng tôi đang lo thành tích.
“Mẹ yên tâm, lần này nhất định con lấy hạng nhất mang về cho mẹ.”
Tôi ngẩng đầu, làm bộ dáng tự hào.
Chọc cho mẹ Lý cũng bật cười.
Ăn cơm xong, tôi lật sách ôn tập, gọi hết ký ức luyện đề trước đây ra dùng, mấy bài văn còn mơ hồ thì tranh thủ ôn lại.
Kỳ thi tháng kết thúc theo tiếng chuông nộp bài cuối cùng, tôi xoay cổ một cái — hạng nhất này, coi như không thoát khỏi tay tôi rồi.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Trở lại lớp, nghe tiếng các bạn xung quanh đối đáp án, tâm trạng tôi bỗng thấy nhẹ nhõm lạ kỳ.
Đến ngày có kết quả, tôi đứng giữa đám đông, nhìn cái tên đứng đầu trên bảng thành tích, khẽ cong môi cười.
Hạng nhất: Lý Tịnh Hy.
Hạng hai: Cố Vi.
Hạng ba: Hạ Nhu.
…
Hạng 120: Lục Sơ Vi.
“Lý Tịnh Hy mày đứng nhất thật á? Tao nhìn nhầm không đấy?”
“Mày chắc chắn gian lận!”
Một giọng nữ the thé vang lên trong đám đông, chọc thẳng vào màng nhĩ tôi.
Vẫn là cái cô nàng buộc tóc đuôi ngựa đi bên cạnh Hạ Nhu.
Người xung quanh bị giọng cô ta thu hút, ánh mắt đồng loạt dồn về phía tôi, mang theo đánh giá và bàn tán.
“Bạn gì ơi, cậu nói chuyện mà không thèm động não à? Trường chúng ta chia phòng thi theo thứ hạng từng kỳ thi, từ cao xuống thấp. Kỳ này tôi thi ở phòng toàn những người từ hạng 800 trở xuống, cậu nói tôi gian lận kiểu gì mà thành hạng nhất, còn bỏ xa hạng nhì 30 điểm?”
Tôi mỉm cười, lười biếng liếc mắt khinh bỉ, không cho cô ta cơ hội xen vào, tiếp tục nói:
“Hơn nữa, cậu quên rồi à? Học kỳ đầu năm lớp 10 tôi luôn đứng nhất đấy thôi, lần này chẳng qua chỉ là trở lại đúng vị trí vốn có của mình. Có vấn đề gì sao?”
Tôi nhớ lại trong ngăn bàn Lý Tịnh Hy vẫn còn mấy tờ thành tích các kỳ thi tháng trước, học kỳ đầu lớp 10 rõ ràng đều là hạng nhất, sau này mới dần thu lại phong độ.
Lời tôi vừa dứt, hình như có không ít người bị chấn tỉnh, nhớ ra người từng đứng nhất khối này.
Dư luận lập tức xoay chiều.
Tin tức hạng nhất đã đổi người nhanh chóng lan khắp khối.
Tôi nhìn ra ngoài đám đông, hướng về phía Hạ Nhu và Cố Vi, khẽ cong khóe môi.
14
“Cũng được đấy, Lý Tịnh Hy.”
Lục Sơ Vi cười rạng rỡ như nắng.
“Nhìn cậu vui như thế, ai không biết còn tưởng cậu vừa giành hạng nhất ấy.”
Trên đường về nhà, tâm trạng tôi đang rất tốt nên đùa cậu ta một câu.
“Cậu đứng nhất, tôi còn vui hơn cả tự mình đứng nhất ấy chứ. Lý Tịnh Hy, tôi nói rồi, cậu chính là giỏi nhất, mãi mãi là thế!”
Lục Sơ Vi nói rất thẳng thắn, trong ánh mắt ngập tràn sự chân thành, nóng bỏng.
Nhiệt huyết chân thành của cậu thiếu niên ấy, như ngọn lửa trong đêm đông, ấm áp mà lan tỏa.
Lý Tịnh Hy à, cậu có biết cậu thiếu niên này trân quý cậu tới mức nào không?
“Được rồi được rồi, đừng mải vui cho tôi, nghĩ lại thành tích của cậu đi, hạng 120 đấy, còn muốn vào trường tốt nữa không.”
Tôi vỗ vai cậu ta.
“Thế thì phải nhờ cô giáo Lý hạng nhất chỉ dạy rồi.”
Lục Sơ Vi chắp tay vái tôi, mắt long lanh như có sao.
Tôi khoanh tay ra vẻ cao nhân:
“Còn phải xem biểu hiện đấy, nếu thầy rảnh rỗi, dạy cho hai ba chiêu cũng không thành vấn đề.”
“Đa tạ sư phụ, đúng rồi, đệ tử còn chuẩn bị lễ ra mắt sư phụ.”
Một chiếc dây chuyền kim cương rơi xuống từ lòng bàn tay Lục Sơ Vi, lấp lánh trước mắt tôi.
“Lý Tịnh Hy, sinh nhật vui vẻ.”
Hôm nay là sinh nhật Lý Tịnh Hy sao?
Tôi bị sự bất ngờ này làm ngây ra vài giây, đến khi hoàn hồn lại thì sợi dây đã được đeo ngay ngắn trên cổ tôi.
“Quả nhiên rất hợp. Lý Tịnh Hy, sau này cũng hãy sống thật vui vẻ.”
Lục Sơ Vi nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
Chạm vào sợi dây chuyền, tôi đi tới cổng khu chung cư thì phát hiện Tô Ngôn đang đứng cạnh chiếc xe đen, cả người toát ra khí lạnh.
“Sao cậu lại tới đây?”
Tôi bước nhanh tới, phát hiện sắc mặt hắn không hề tốt.
“Xảy ra chuyện gì à?”
“Lên xe nói.”
Tô Ngôn mở cửa, vẻ mặt rất nghiêm túc.
15
Lên xe rồi tôi mới phát hiện, băng ghế sau có ba người đàn ông lạ mặt.
Người đàn ông ở giữa không ngừng giãy giụa, nhưng bị hai tên lực lưỡng hai bên giữ chặt.
“Đây là?”
Tôi từ ghế phụ ngoái đầu lại, khó hiểu nhìn sang Tô Ngôn bên cạnh.
“Còn nhớ trước cậu nhờ tôi tìm người phá tài khoản, email của Lý Tịnh Hy chứ?”
Tô Ngôn lấy máy tính bảng ra, ngón tay thon dài lướt liên tục.
“Nhớ, có phát hiện gì à?”
Tôi lập tức ngồi thẳng.
“Ừ.”
Tô Ngôn đưa máy cho tôi.
“Trong hòm thư của Lý Tịnh Hy có rất nhiều tin nhắn đe dọa, còn cả ảnh dọa dẫm. Tất cả đều liên quan đến bố mẹ cô ấy.”
【Ba mày sắp ra tù rồi nhỉ, không nghe lời thì tao sẽ cho ông ta biết địa chỉ mới của mẹ mày với mày. Mày còn nhớ mẹ mày bị đánh đến mức kêu thảm thế nào không?】
【Lần này mày có ngoan ngoãn nghe lời không, đừng làm mấy chuyện không nên làm, nếu không bố mày sắp tìm được chúng mày rồi đấy.】
【Đứa như mày sống làm gì nữa, mẹ mày bị đánh cũng vì ai? Mày còn mặt mũi mà cười à? Nếu tao là mày, tao chết cho rồi.】