19

“Lý Tịnh Hy, còn nhớ tôi không? Lâu rồi không gặp nhỉ.”
Vương Chi?
Cái thằng từng bắt tôi làm bài hộ hồi trước?

“Cậu chẳng phải đã chuyển trường rồi sao?”
Nhìn hơn chục người trước mặt, trong lòng tôi lập tức dấy lên cảnh giác.

“Chuyển trường? Không phải cũng nhờ phúc của cô à? Không biết cô dùng thủ đoạn gì, bám được cái ô to thế, không những khiến mấy vụ làm ăn của ba tôi sụp đổ, còn bắt ông ta phải chuyển trường cho tôi ngay trong đêm.”
Vương Chi đưa tay xoa cái đầu bóng lưỡng, nghiến răng ken két.

“Cậu bị chuyển trường là vì chuyện bắt nạt bạn học bị lộ, cậu cũng chẳng oan đâu.”
Tôi lặng lẽ kéo Lục Sơ Vi lại gần mình.

“Đm, hôm nay ông đây không muốn nói nhiều. Đánh!”
Bị chọc trúng chỗ đau, Vương Chi gào lên giận dữ.

“Chạy!”
Tôi thấp giọng hô một câu, kéo Lục Sơ Vi quay đầu chạy thục mạng.

“Chạy đi! Cứ chạy tiếp đi!”
Vương Chi cầm gậy bóng chày tiến sát lại gần.

Nhìn đám người bao vây thành vòng, tôi và Lục Sơ Vi lập tức vào tư thế phòng thủ.

“Đánh!”
Một tiếng hô dứt khoát, hơn chục người cầm gậy xông lên.

Lục Sơ Vi vừa đánh vừa cố gắng chắn trước mặt tôi.
Tôi thì vừa tránh vừa tìm cơ hội phản đòn.

Không biết là ai vụt một gậy thẳng vào lưng tôi, đau tới mức tôi khuỵu gối xuống đất.
Ngay khi cây gậy thứ hai bổ xuống, Lục Sơ Vi lập tức lao tới chắn cho tôi.

Sau đó… tôi mất đi ý thức.

Khi tỉnh lại, tôi đã nằm trong phòng bệnh, Tô Ngôn ngồi ngay bên cạnh.

“Tỉnh rồi? Có chỗ nào khó chịu không?”
Tôi lắc đầu, vội hỏi tình hình của Lục Sơ Vi.

“Nó không sao, ở phòng bên, vài hôm nữa là xuất viện được rồi.”

Phát hiện sắc mặt Tô Ngôn có gì đó là lạ, tôi cất tiếng hỏi:
“Xảy ra chuyện gì sao?”

Tô Ngôn im lặng rất lâu, như hạ quyết tâm nói ra:
“Tối qua lúc tôi tới nơi, Lục Sơ Vi ôm chặt lấy cô bảo vệ, người toàn là vết thương. Cô vừa khóc vừa cầu xin tôi cứu cậu ta.”

Khoan đã.
Lúc Tô Ngôn tới, tôi đã hôn mê, sao tôi có thể cầu xin hắn cứu Lục Sơ Vi?
Rõ ràng tôi không nhớ chút nào về chuyện đó…
Chẳng lẽ…?!

“Đúng vậy, linh hồn của Lý Tịnh Hy thật sự vẫn còn trong cơ thể này. Tối qua, cô ấy đã xuất hiện trong chốc lát.”
Tô Ngôn xác nhận suy đoán trong đầu tôi.

Rốt cuộc đây là chuyện gì… Một cơ thể, lại chứa tới hai linh hồn?

20

Kể từ lần linh hồn Lý Tịnh Hy xuất hiện, đã hơn hai tuần trôi qua, cũng không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Mà thân thể thật của tôi bên ngoài lại liên tục truyền ra tin xấu, nói rằng tình trạng nguy kịch.

Ngày thi cuối kỳ kết thúc, tuyết rơi.
Trận tuyết đầu tiên ở Bắc Kinh năm nay, đến sớm hơn mọi năm.

Tôi đã nhận lời Lục Sơ Vi đi công viên trò chơi. Ngồi trên vòng quay khổng lồ, phóng tầm mắt nhìn muôn ngàn ánh đèn rực rỡ, tuyết trắng lặng lẽ bay bay.

Không hiểu sao, khoảnh khắc ấy, tôi lại bất chợt rất muốn gặp Tô Ngôn.

“Lý Tịnh Hy.”
Lục Sơ Vi ngồi cạnh tôi, nhìn ra ngoài cửa kính, dường như đang nghĩ gì đó, nhẹ gọi tên tôi.

“Ừ?”
Tôi nghi hoặc quay sang nhìn cậu ta.

Cậu ta cũng chuyển ánh mắt về phía tôi, đột nhiên mỉm cười, nụ cười ấy phảng phất chút bi thương rất khó nhận ra.
“Có lẽ… tôi nên gọi cậu bằng cái tên khác mới đúng.”

“Cậu nói gì cơ?”
Giọng tôi khẽ run.

“Cậu không phải Lý Tịnh Hy, đúng không?”
Ánh mắt cậu ta nhìn tôi, lại như xuyên qua tôi để nhìn về một ai khác.

Tôi khẽ gật đầu, gần như không ai nghe thấy.

Nụ cười nơi khóe môi cậu ta dần mang theo vị đắng.
“Bao giờ cậu phát hiện ra?”
“Ngay từ lần đầu gặp, tôi đã biết cậu không phải cô ấy rồi.”
Lục Sơ Vi chẳng để ý chút nào đến vẻ mặt kinh ngạc của tôi, cứ thế thì thầm tiếp:

“Lý Tịnh Hy thật sự, trên gương mặt cô ấy không bao giờ có cảm xúc rõ ràng như vậy. Dù là vui, hay tủi thân, cũng đều nhè nhẹ, dè dặt khi mở miệng nói chuyện.”

“Hồi đó cô ấy theo mẹ đi bán hoành thánh. Năm tôi học cấp hai từng bỏ nhà đi, bị móc túi, đói gần chết, đứng trước quầy hoành thánh của cô ấy ngó mãi.
Cô ấy tới hỏi tôi có muốn ăn không, còn bảo không lấy tiền, giọng nói nhút nhát vô cùng.”

“Tôi chưa từng gặp cô gái nào rụt rè như thế. Về sau tôi thường xuyên ghé ăn, mãi tới khi đi du học năm cuối cấp ba mới thôi. Ở nước ngoài, tôi lại hay nhớ về bát hoành thánh ấy. Rồi tôi nhận ra, thứ tôi nhớ không phải hoành thánh, mà là cô ấy.”

“Trong email cô ấy luôn kể mấy chuyện nhỏ vui vẻ, ăn được gì ngon, nhìn thấy mây đẹp, chưa bao giờ nói tới mấy lời đe dọa hay tủi thân. Nếu tôi về sớm hơn một chút, biết sớm hơn một chút, có lẽ cô ấy đã không phải sợ hãi trốn tránh như vậy…”

“Ban đầu tôi nghĩ, có lẽ cô ấy vẫn còn, nên những lời tôi nói với cậu, biết đâu cô ấy nghe được. Nhưng rồi tôi lại bắt đầu sợ, nhỡ như cô ấy không còn nữa thì sao… May mà… may mà…”
Lục Sơ Vi nhìn ra ngoài ô cửa sổ, bóng dáng phản chiếu trên lớp kính, như đứa trẻ lạc lối trong sương tuyết, bất lực đến đáng thương.

“Tôi nhớ cô ấy lắm.”
Giọng cậu ta run rẩy, nhẹ như chiếc lông tơ giữa gió, mong manh sắp tan biến.

“Cô ấy sẽ quay về thôi.”
Tôi vỗ nhẹ vai cậu ấy.

Từ công viên trở về nhà, mẹ Lý đã dậy hâm lại đồ ăn.

“Hôm nay đi chơi với bạn vui không?”
Tôi vừa ăn vừa gượng nở nụ cười, gật đầu.

“Vui là tốt rồi.”
Mẹ Lý mỉm cười nhìn tôi.

Ăn xong chuẩn bị về phòng, mẹ Lý bỗng gọi tôi lại:
“Tịnh Hy à.”
“Dạ?”

“Vui thì tốt, nhưng nhớ kỹ, phải biết đường về nhà, mẹ sẽ nhớ con, biết không?”
Nói đến cuối, mắt mẹ Lý đã đỏ hoe.

“Yên tâm đi mẹ, con nhất định nhớ về nhà.”
Tôi giả vờ không biết gì, bình thản đáp lại.

21

Tôi mở cửa sổ phòng, để mặc gió lạnh cuốn theo hoa tuyết ùa vào.
Điện thoại trên bàn bỗng rung lên.

“Alo?”
Tôi bắt máy.

“Ngủ chưa?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng trầm thấp quen thuộc của Tô Ngôn.

“Chưa đâu.”
Giọng tôi vô thức mang theo chút ấm ức, đến chính tôi còn không nhận ra.

Bên kia im lặng vài giây, sau đó nhẹ nhàng hỏi:
“Muốn… đi ngắm sao băng không?”

Một tiếng sau, tôi cùng Tô Ngôn quấn áo lính bông ngồi dưới tấm lều, tay cầm cốc trà nóng.

“Nếu không có sao băng, tôi nhất định đánh cậu một trận đấy, tôi trốn nhà ra đây đấy.”
Tôi uể oải tựa vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.

“Tôi chỉ hỏi thôi, đồng ý là cô, không trách tôi được.”
Tô Ngôn nhàn nhã nhấp ngụm trà.

“Hừ, vẫn y như cũ, cáo già chết tiệt.”
“Cảm ơn, cô cũng vẫn mặt dày như thế.”
Tức giận, tôi vung tay đấm nhẹ lên cánh tay hắn.

Cả hai ăn ý không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn tuyết bay trước mắt.

“Tô Ngôn, hôm nay Lục Sơ Vi với mẹ Lý đều nói rất muốn Lý Tịnh Hy quay về.”
Tôi ngả đầu vào lưng ghế, ngước nhìn bầu trời.

Tô Ngôn nhẹ nhàng đắp lại chăn cho tôi.
“Linh hồn tôi ngày càng yếu đi, nhưng Lý Tịnh Hy vẫn không chịu ra, cô ấy còn sợ hãi thế giới này. Tôi có đọc hot search, cơ thể tôi ngoài kia đang dần mất đi dấu hiệu sinh mạng.”

Bàn tay chỉnh chăn của Tô Ngôn khựng lại.

“Tô Ngôn, tôi nói là nếu thôi… Nếu có một ngày, thân thể tôi không còn dấu hiệu sống nữa, dù Lý Tịnh Hy có tỉnh lại, tôi cũng chẳng thể quay về, tôi sẽ biến mất… Cậu cũng đừng trách cô ấy. Không có cơ thể cô ấy chứa đựng, hồn tôi sớm tiêu tán rồi.
Cô ấy là cô gái tốt, đã chịu quá nhiều tổn thương rồi… Cậu hãy giúp cô ấy, đợi cô ấy và Lục Sơ Vi tốt nghiệp, nhớ giúp tác hợp hai đứa, tôi thấy cậu nhóc đó cũng không tệ.”

“Đúng rồi, nhớ chăm sóc ba mẹ tôi. Họ chỉ có một đứa con gái, về già thật đáng thương.
Còn nữa… chăm sóc chó nhà tôi, cũng chăm sóc bản thân cậu nữa, tìm người tốt mà lấy đi, đừng vì tôi mà ‘ở góa’ cả đời, biết chưa.”

Tôi thấy khóe môi Tô Ngôn giật mạnh.
Đến lúc thế này rồi, còn có thể đùa giỡn được, cũng chỉ có tôi thôi.

Tôi thở dài thật dài:
“Tô Ngôn, tôi sẽ hóa thành sao để bảo vệ cậu. Sau này, cậu chính là người có sao bảo hộ riêng rồi, ngầu chưa.”

Tô Ngôn cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

“Tâm Ninh.”
“Ừm?”

“Quay về đi, Tâm Ninh.”
Tiếng gọi khẽ ấy tan vào gió trên đỉnh núi.

Khoảnh khắc đó, tôi không kiềm được nước mắt rơi xuống.

Quay về đi, Tâm Ninh.
Phải rồi, tất cả mọi người đều muốn Lý Tịnh Hy quay về.

Nhưng Thẩm Tâm Ninh cũng muốn về nhà…
Thẩm Tâm Ninh cũng rất nhớ ba mẹ…
Cũng rất muốn được bên Tô Ngôn suốt đời…

Thẩm Tâm Ninh đối mặt với cái chết cũng rất sợ, cũng rất đau lòng…

Khóc đến mệt mỏi, trong cơn mơ hồ, tôi nghe Tô Ngôn đang thì thầm bên tai, từng câu đứt quãng, chẳng rõ ràng được gì…