Dì bắt tôi đi đón cậu em họ cao mét chín vừa được nghỉ đông trở về.
Tôi tiện tay kéo bừa một anh chàng cao cỡ đó về nhà.
Ai ngờ hôm sau, nhóm chat gia đình nổ tung.
Bên trong toàn là lời cáo buộc của em họ, nói tôi vứt nó lại sân bay cho qua đêm.
Đầu óc tôi lập tức mụ mị.
Cho tôi hỏi, vậy cái anh chàng to cao đang ngủ ở phòng khách nhà tôi là ai?
1.
Dì tôi đi du lịch nước ngoài, lại bắt tôi đi đón cậu em họ vừa được nghỉ đông trở về.
“Thư Thư à, em họ con học cấp ba ở tỉnh khác, giờ về rồi, con giúp dì đón nó về nhà con ở tạm hai ngày, dì về sẽ mua quà cho con nha.”
Tôi ngẩn người hai giây: “Ơ, nó không tự về nhà được sao?”
“Ấy da, tuy nói cao mét chín, nhưng dù sao vẫn chưa đủ tuổi thành niên, hồi nhỏ hai đứa thân nhau thế cơ mà, đón nó đi.”
Trong đầu tôi lập tức hiện ra hình ảnh thằng bé năm xưa dính người, suốt ngày mít ướt, tôi chỉ cần nhấc tay dọa thôi là nó chạy đi mách người lớn bảo tôi đánh nó. Dì tôi mà cũng gọi cái đó là “thân nhau” à?
“Dì ơi, con đang bận làm tổng kết cuối năm, công việc lu bù hết cả lên.”
“Thật ra là dì đổi ổ khóa rồi, quên không để lại chìa, nên mới phải làm phiền con thôi.
Thư Thư à, dì không nói thì thôi, chứ con cũng hai mươi bảy tuổi rồi đấy nhỉ, lớn không còn nhỏ nữa đâu, tết này dì giới thiệu người cho con nhé?”
“Khoan! Dừng! Tối nay chín rưỡi máy bay hạ cánh phải không, con sẽ đón nó đúng giờ về nhà.”
“Dì biết ngay Thư Thư không thể mặc kệ em họ ruột của mình mà, Tử Cầm hồi nhỏ bám con nhất…”
Đấy mới là điều tôi sợ nhất.
Với cái trình dính người của nó, nó mà đến đây thì tôi còn làm ăn được gì nữa. Nhưng nghe nói giờ cao tận mét chín, chắc không phải chỉ mỗi chiều cao mà đầu óc cũng trưởng thành rồi chứ nhỉ.
Nói thêm vài câu rồi cúp máy, tôi bất lực lắc đầu.
Cuối năm việc công ty bận tối mặt, tôi gần như quay như chong chóng, mãi đến xế chiều mới hoàn thành bản PPT, dặn dò cậu thực tập sinh mới in ra nộp cho sếp cũng đang tăng ca.
Xong xuôi, tôi lái xe đi đón người.
Ra khỏi trung tâm thành phố thì tắc đường, tôi nhắn tin bảo em họ đợi thêm chút.
Em họ cũng biết điều, nhắn lại bảo tôi cứ đi chậm thôi, nó đợi ở sân bay, không đi đâu cả.
Thế là tôi yên tâm hơn, dọc đường cũng nhẹ nhõm.
Tới sân bay, từ xa đã thấy một bóng dáng cao to mét chín đứng ở khu đón khách.
Dáng người thẳng tắp, trên người áo phao đen, quần đen giày da, bên chân kéo một vali đen.
Cái vali đó y hệt cái vali em họ gửi ảnh lên nhóm chat, than vãn đồ đạc lỉnh kỉnh.
Tôi lại liếc sang em họ, thầm cảm thán, ba năm không gặp, thằng bé ăn gì mà cao khiếp.
“Bíp bíp.” Tôi bấm còi, lái xe tới bên cạnh.
Hạ kính cửa phụ xuống, tôi cuối cùng cũng nhìn rõ mặt em họ.
Mặt gầy hơn, cứng cáp hơn, hoàn toàn chẳng còn chút bóng dáng của thằng nhóc mũm mĩm hay sụt sịt ngày xưa.
Nó ngẩng mắt nhìn xe tôi, vẻ mặt ngẩn ngơ.
Tôi lại bấm còi giục: “Lên xe đi.”
Em họ Trần Tử Cầm vẫn cầm điện thoại nguyên như vậy, còn ngó trước ngó sau một vòng.
Tôi nghĩ thầm, thằng nhóc này tám phần là cố tình giả vờ không nhận ra tôi, lập tức trừng mắt lườm nó, trẻ con thật.
“Đứng ngơ ra làm gì, lên xe mau.”
Tôi giục: “Vali để cốp sau, nhanh lên, cản đường người ta đấy.”
Anh chàng mét chín lại liếc tôi lần nữa, cuối cùng cũng chịu động đậy.
Người vừa ngồi xong, “rầm” một tiếng đóng cửa, tôi đạp ga phóng thẳng khỏi sân bay.
Nhiệm vụ hoàn thành, cuối cùng cũng đón được cậu em họ.
Chỉ có điều, ông anh họ này trông điềm đạm thật đấy.
Chẳng giống trên nhóm chat tí nào, náo nhiệt hiếu động đâu chẳng thấy.
2.
Tôi nghĩ chắc ba năm không gặp nên em họ cảm thấy xa lạ với tôi.
Đang định mở miệng nói gì đó thì trưởng phòng gọi điện tới.
Mở miệng ra là mắng xối xả:
“Sao cái PPT em nộp lại dùng số liệu tuần trước? Định ăn gian hay sao?”
Không thể nào! Tôi đã dồn cả tuần để gom dữ liệu, trước khi ra khỏi công ty còn kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lượt.
Thế là tôi phải vừa dỗ trưởng phòng hạ hỏa, vừa gọi cho thực tập sinh Tiểu Triệu.
Xác nhận lại mới biết là Tiểu Triệu nhầm thật, nộp nhầm file số liệu tuần trước.
Dở khóc dở cười hơn nữa là, sau khi nộp xong cậu ấy đã lên tàu điện về nhà rồi.
Giờ này tàu điện ngầm dừng hoạt động, cậu ấy sốt ruột đến mức suýt khóc.
Tôi cũng chỉ biết cạn lời, thêm nhức đầu.
Sáng mai họp nhất định phải có file PPT mới nhất.
Thế là tôi chẳng còn cách nào khác, phải quay lại công ty.
Suốt dọc đường toàn nghe điện thoại.
Lúc xuống xe mới nhớ trong xe còn có cậu em họ.
Tôi áy náy cười cười:
“Ngại quá, công ty có chút việc gấp, chị lên trên mười phút rồi xuống ngay. Em ngồi yên trong xe, không được chạy lung tung đấy.”
Em họ nhìn tôi, mặt không biểu cảm.
Tôi cứ nghĩ chắc nó mệt rồi.
“Một lát nữa chị đưa em về nhà, tắm nước nóng xong chị gọi đồ ăn cho em, ngoan nhé!”
Nói xong tôi vội đóng cửa xe, chạy thẳng lên văn phòng.
Đợi tôi xử lý xong một loạt công việc rồi quay lại…
Em họ không còn ngồi trên xe.
Chỉ thấy giữa cơn gió đêm, nó cởi áo phao, bên trong là chiếc áo khoác gió đen dài lật phật trong gió.
Tay cầm hai ly cà phê, dựa vào cửa xe, dáng người cao thẳng, khí chất bức người.
Vài cô nhân viên cửa hàng muộn tan ca đi ngang qua, không nhịn được thốt lên:
“Đẹp trai quá đi!”
Ai nấy đều xuýt xoa khen ngợi.
Ánh mắt tôi cũng bất giác ngây ra một thoáng.
Nhưng rồi đầu óc lập tức tỉnh táo lại – đó là em họ tôi, mới năm nhất đại học, tôi còn nghĩ linh tinh cái gì cơ chứ!
Tôi khẽ lắc đầu, bật cười rồi bước về phía nó.
3.
Em họ đưa cho tôi một ly cà phê, sau đó ngẩng đầu nhìn tòa nhà công ty phía sau lưng tôi.
“Chị làm ở Trác Việt à?”
Tôi gật đầu: “Em không biết sao? Thôi cũng không quan trọng, chị thì chẳng còn phát triển gì nữa rồi. Em phải cố gắng học hành, lúc còn sức mà không chịu nỗ lực, sau này hối hận cũng muộn.”
Nó lại càng nhíu mày sâu hơn.
Tôi tưởng nó tuổi mới lớn, không thích nghe dạy đời nên cũng ngậm miệng lại.
“Đi thôi, về nhà chị nghỉ đi?”
“Về nhà chị?” Thằng nhóc cao mét chín có vẻ lưỡng lự: “Hay là em ở khách sạn đi.”
Tôi nói: “Có nhà không về lại đi ở khách sạn, tiền nhiều không biết tiêu vào đâu à?”
Câu đó khiến nó bật cười.
Lên xe rồi, nụ cười ấy vẫn chưa tắt hẳn, sáng rỡ đến mức làm người ta phải để ý.
Tôi thầm “chậc” một tiếng trong lòng.
“Dạo này em thay đổi nhiều ghê.”
Toàn thân toát ra vẻ chín chắn, trưởng thành, hoàn toàn chẳng còn chút dấu tích của đứa nhóc ngày xưa.
Nó đáp: “Thay đổi nhiều lắm sao? Em thì chẳng thấy vậy.”
Tôi lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng chưa kịp nghĩ kỹ thì trưởng phòng lại gọi tới.
Bảo rằng sáng mai họp phải làm báo cáo tóm tắt tỷ trọng doanh thu nửa năm gần nhất.
Tôi: “……”
Đêm nay khỏi ngủ rồi.
Về đến căn hộ một phòng khách một phòng ngủ của tôi, tôi chỉ vào chiếc ghế sofa ngoài phòng khách, bảo em họ tạm ngủ mấy hôm.
Sau đó chạy ngay vào phòng làm việc, bật máy tính, chuẩn bị thức trắng đêm cày tiếp.
Giữa chừng đi vệ sinh, thấy em họ đã thay đồ ở nhà, đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại.
Bóng lưng kia, càng nhìn càng giống một người đàn ông trưởng thành chững chạc.
Tôi thoáng ngượng ngùng, làm ra vẻ người lớn dặn dò: “Ngủ sớm đi.”
Quay lại phòng ngủ, tôi tự vỗ mặt mình, âm thầm mắng bản thân điên rồi.
May mà công việc cuốn đi không cho tôi rảnh rỗi nghĩ linh tinh.
Cày cật lực đến sáu giờ sáng mới gửi xong cho trưởng phòng, không ngờ trưởng phòng rep ngay lập tức.
“Vất vả rồi, sáng nghỉ đi, chiều hẵng vào công ty.”
Tôi mệt đến mức nằm vật ra ngủ luôn.
Đến trưa, chuông báo thức reo tôi mới dậy, vừa mở máy ra, nhóm chat gia đình đã nhảy tin không ngừng.
Tôi cầm máy lên xem, lập tức tỉnh táo hẳn.
Chỉ thấy em họ đang điên cuồng @ tôi trong nhóm, yêu cầu tôi ra mặt giải thích.
Rằng rõ ràng tôi nói sẽ ra sân bay đón nó, thế mà lại cho nó leo cây.
Hại nó phải lang thang sân bay nguyên đêm, suýt thì chết cóng.
Tiếp đó là đủ các thể loại cô dì chú bác thi nhau hỏi han, đồng thời trách tôi quá đáng, không ra gì.
Tôi thoát ra xem nhật ký cuộc gọi, cuộc gọi nhỡ đã lên tới bốn mươi tám cuộc.
Xong rồi. Toang thật rồi.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Nhưng vấn đề là… nếu em họ ngủ ngoài sân bay cả đêm.
Vậy cho tôi hỏi: người anh cao to tối qua tôi rước về, cho nằm ngủ ở phòng khách nhà tôi… là ai?
4.
Tôi sững người ba giây, sau đó lao vội ra khỏi phòng.
Chỉ thấy ghế sofa trống trơn, chiếc chăn mỏng tối qua tôi đắp cho ai đó cũng đã được gấp ngay ngắn xếp ở một góc. Trên bàn trà, đống lộn xộn linh tinh đêm qua cũng không còn, dọn sạch bóng loáng.
Nhà vệ sinh không có ai.
Bếp cũng không có ai.
Ban công nhỏ cũng chẳng có người.
Cái căn nhà bé xíu của tôi không còn chỗ nào có thể giấu người được nữa.
Tôi “phù” một hơi dài nhẹ nhõm.
May là người kia không phải thành phần phạm pháp.
Đang thở phào lại xen lẫn chút hụt hẫng.
Tôi thế mà lại lỡ đón nhầm một anh chàng đẹp trai về nhà, rồi cắm đầu tăng ca suốt một đêm trời.
Đây là tình huống quái quỷ gì vậy?
Ngón chân tôi vô thức đá đá nền nhà, nhìn mặt sàn bóng loáng, trong đầu lại hiện lên hình ảnh người kia cao ráo nho nhã dọn dẹp nhà cửa, vừa buồn cười vừa thấy… có chút cảm động.
Tôi mở tủ lạnh lấy một ly nước lạnh uống để lấy lại tinh thần.
Đóng cửa tủ lạnh lại, bất ngờ phát hiện trên cánh tủ dán một mảnh giấy note.
“Cảm ơn đã chiêu đãi. Có duyên gặp lại.”
Bút máy đen, nét chữ ngay ngắn dứt khoát.
Trông rất sạch sẽ, giống hệt con người anh ta.
Tôi bật cười không hiểu vì sao.
Bước vào bếp lại phát hiện trên bếp còn để một nồi cháo kê đang giữ ấm.
Nhìn là biết chỗ kê này là mấy lần trước mẹ tôi mang sang còn thừa. Có vẻ vì đồ ăn trong nhà tôi quá nghèo nàn, đối phương chỉ còn cách nấu cháo.
Quả nhiên, trên mặt bếp lại có thêm một mảnh giấy note.
“Không tìm được chìa khóa nhà, không thể ra ngoài, chỉ phát hiện có hũ kê kín nên nấu cháo.”
Tôi cầm hai mảnh giấy note, mang bát cháo ra bàn, thong thả ăn từng muỗng.
Đồng thời dùng tay còn lại bật điện thoại nhắn cho cậu em họ.
“Đợi chút, chị qua đón em.”
Em họ gửi luôn sáu dấu chấm, rồi sau đó là loạt tin nhắn thoại dồn dập.
“Chị để em đợi gần hai mươi tiếng, em nhất quyết chết dí ở sân bay cũng phải khiến chị bị cả nhà mắng chửi. Chị có rút ra được bài học chưa hả? Hừ, sau này phải đối xử tốt với em hơn đó, còn nữa, định bù đắp cho em thế nào?”
Tôi bật cười khẽ.
Đáng ra tối qua tôi còn tưởng nó lớn rồi, chững chạc trưởng thành rồi.
Hóa ra… tôi đón nhầm người.
Còn nó, dù có cao mét chín hay không, thì vẫn chỉ là thằng nhóc trẻ con ngày nào thôi.