Tôi và người mà thanh mai trúc mã của tôi thầm yêu cùng tham gia phỏng vấn vào xưởng cơ khí.
Hắn sợ cô ta không giành nổi suất với tôi, thế là lén lút đăng ký cho tôi đi lao động lên núi xuống nông thôn.

“Thanh Thanh, Băng Băng không có chỗ dựa như cậu đâu, công việc này cậu đừng tranh giành với cô ấy nữa!”
“Chỉ cần cậu bảo bố cậu nhường lại suất làm việc cho cậu, thì cậu sẽ không phải đi lao động nông thôn nữa!”

Kiếp trước, tôi từng định đi tố cáo bọn họ.
Nhưng lại bị chính thanh mai trúc mã hủy hoại danh tiết, phải gả cho hắn, lãng phí hai mươi năm cuộc đời.

Sống lại một đời, tôi không khóc lóc ầm ĩ, mà lập tức thu dọn hành lý chuẩn bị đi xuống nông thôn.
Bởi người tôi yêu kiếp trước, giờ đang chịu khổ dưới quê!
Tôi phải đi tìm anh ấy!

1

Khi ý thức quay trở lại, tôi cảm giác có ai đó đang cởi quần áo của mình.
Bên tai đồng thời vang lên một giọng nói vừa lạ vừa quen.

“Thanh Thanh, đừng trách tôi nhẫn tâm!”
“Ai bảo cậu định đi tố cáo chúng tôi!”
“Vì Băng Băng, tôi đành phải xin lỗi cậu rồi.”

Nghe đến đây, tôi lập tức giật mình hoảng hốt.
Ngay sau đó, bỗng chốc trợn to mắt mở ra.
Và rồi đối diện chính là ánh mắt chột dạ, sững sờ của thanh mai trúc mã — Lý Minh Quốc.

Dù chưa kịp hiểu rõ tình hình hiện tại,
Nhưng tay tôi đã đi trước đầu óc một bước.
Có lẽ vì tích tụ quá nhiều hận thù với Lý Minh Quốc,
Cái bạt tai này của tôi cực kỳ có lực, đến nỗi trực tiếp tát hắn ngã lăn khỏi giường.

Mãi cho đến khi hắn rầm một tiếng ngã nhào xuống đất, tôi mới bừng tỉnh từ cơn mơ hồ.
Rồi kinh ngạc phát hiện ra mình đã quay về mấy chục năm trước!

Đúng lúc đó, Lý Minh Quốc lồm cồm bò dậy khỏi đất,
Lúng túng nhìn tôi nói: “Thanh Thanh, cậu tỉnh rồi? Đừng hiểu lầm, tôi thấy cậu bị ngất do nóng nên mới đưa về, cởi quần áo cậu ra thôi!”

Nghe vậy tôi lạnh lùng liếc hắn một cái.
Vừa cài cúc áo, vừa xuống giường nói:
“Lý Minh Quốc, đừng tưởng tôi không biết anh đang tính gì!”
“Nếu không muốn bị tội lưu manh ăn cơm tù, thì đưa tôi năm trăm tệ!”

“Nếu ngày mai tôi không thấy số tiền đó, hậu quả anh biết rõ rồi đấy!”
“Đến lúc đó, anh và Từ Băng, đừng mong ai được yên thân!”

Nói xong, tôi mặc kệ ánh mắt bàng hoàng của Lý Minh Quốc, xoay người bỏ đi, trở về nhà.

Lần theo trí nhớ trở lại căn nhà cũ, tôi không dám tin mà bước đến trước tờ lịch.
Năm 1972!
Tôi thực sự đã quay về bốn mươi năm trước!

Kiếp trước, vì chính sách quốc gia, tôi vừa tốt nghiệp là vội vàng tìm việc.
Nếu không, bắt buộc phải đi lao động nông thôn.

May mà khi còn học tôi luôn đứng nhất khối, cuối cùng cũng tốt nghiệp cấp ba với thành tích xuất sắc.
Nhờ người giới thiệu, tôi nhận được giấy mời phỏng vấn vào phòng phát thanh xưởng cơ khí địa phương.

Thực ra tôi khá tự tin mình sẽ lấy được công việc này.
Nhưng người cùng phỏng vấn với tôi còn có một cô gái tên là Từ Băng.
Mà cô ta lại chính là người trong mộng của Lý Minh Quốc.

Để giúp Từ Băng thuận lợi vào xưởng cơ khí, Lý Minh Quốc lại lén đăng ký cho tôi suất đi lao động lên núi xuống nông thôn dưới danh nghĩa tôi!

Khi biết chuyện này, tôi tức giận đi tìm Lý Minh Quốc chất vấn.
Nhưng hắn lại mặt dày nói:
“Thanh Thanh, Băng Băng không có nhà lo cho như cậu đâu, công việc này cậu đừng tranh với cô ấy nữa!”
“Chỉ cần cậu chịu bảo bố cậu nhường lại suất làm việc cho cậu, cậu sẽ không phải đi lao động nông thôn đâu!”

“Chẳng lẽ nhà các người bốn miệng ăn, ba người đều có việc làm? Cô cũng nên nghĩ cho người khác một chút chứ!”
Tôi thật sự không ngờ, Lý Minh Quốc lại có thể nói ra những lời như vậy.
Tức giận, tôi lập tức mắng thẳng vào mặt hắn: “Tôi nhất định sẽ đi tố cáo các người!”

Nhưng vì lúc đó quá kích động, tôi lên cơn kiềm thở dẫn đến nhiễm kiềm hô hấp, trực tiếp ngất lịm.
Đến khi tôi tỉnh lại, liền bị người ta bắt gặp tôi và Lý Minh Quốc trần truồng nằm cùng trên một chiếc giường.

Trong cái thời đại phong kiến bảo thủ đó, xảy ra chuyện như thế này, ngoài việc phải gả cho Lý Minh Quốc ra, tôi gần như chẳng còn con đường nào khác.
Hơn nữa, đúng ngày hôm đó cha tôi ở nhà máy bị tai nạn, gãy một chân, cần một người đàn ông khỏe mạnh chăm sóc giúp đỡ.
Mà nhà họ Lý lại ở ngay đối diện, dù tôi có lấy chồng cũng có thể thuận tiện qua lại chăm sóc cha.

Cân nhắc tới lui, cuối cùng tôi đành cam chịu gả cho Lý Minh Quốc.

Sau khi kết hôn, Lý Minh Quốc thừa kế công việc của cha tôi.
Nhưng tiền lương hắn kiếm được, gần như hơn nửa đều tiêu sạch lên người Từ Băng.

Còn tôi, bị gia đình nhà họ Lý hành hạ, trải qua ba lần sảy thai, mất nửa cái mạng.
Mãi cho đến hai mươi năm sau, khi chồng của Từ Băng qua đời, Lý Minh Quốc mới vì cô ta mà đòi ly hôn với tôi.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Tôi từng nghĩ, sau khi ly hôn mình sẽ cô độc sống nốt quãng đời còn lại.
Nào ngờ, lúc ấy người đã trở thành đại phú hào ở Hải Thành – Tần Bội – lại chủ động theo đuổi tôi.
Dù chúng tôi bên nhau chưa đến mười năm,
Nhưng mười năm ấy chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất đời tôi.

Nghĩ đến những chuyện kiếp trước, tôi không khỏi siết chặt nắm tay.
Nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó mượn xe đạp của hàng xóm dưới lầu, phóng thẳng tới nhà máy cơ khí.

2

Cha tôi là thợ nguội bậc tám của xưởng cơ khí, làm việc luôn cẩn thận, chín chắn.
Kiếp trước, lẽ ra ông không nên chịu cái số bị máy ép nghiến gãy chân.
Là vì một cậu học việc khác trong lúc làm xảy ra sai sót lớn, không dám nói, cầu xin cha tôi giúp đỡ, mới khiến ông gặp nạn.

Tôi đạp xe như bay, hơn mười phút sau đã tới cổng nhà máy cơ khí.
Rồi lấy cớ nhà có việc gấp, nhờ bảo vệ đi gọi cha tôi ra.

Khoảng nửa tiếng sau, cha tôi tất tả bước ra.
Thấy tôi liền lo lắng hỏi: “Thanh Thanh, nhà xảy ra chuyện gì à?”
Thấy cha vẫn khỏe mạnh bình an, tôi bỗng thấy sống mũi cay cay, lao vào ôm chặt lấy ông.

Kiếp trước sau khi bị tàn phế, cha tôi suy sụp hẳn, suốt ngày dằn vặt bản thân vì liên lụy tôi.
Nhất là khi biết Lý Minh Quốc đối xử với tôi tệ bạc, ông thậm chí từng chọn cách tự vẫn bằng than để kết thúc mọi đau khổ.

“Bố ơi, con nhớ bố lắm.” Tôi nắm lấy cánh tay ông.
Cha tôi cười, thân thiết chạm nhẹ vào mũi tôi: “Chỉ có thế thôi à? Đợi tan làm chẳng phải bố cũng về nhà sao?”
Tôi lắc đầu: “Bố, chiều nay bố xin nghỉ đi, con có chuyện muốn nói với bố.”

Cha tôi nhíu mày,
Nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Được, bố đi nói với tổ trưởng một tiếng, con chờ ở đây.”
Tôi lập tức gật đầu đồng ý.

Sau khi về tới nhà, tôi kể cho cha chuyện Lý Minh Quốc lén đăng ký cho tôi đi lao động lên núi xuống nông thôn.
Nghe xong, cha tôi tức giận đập bàn:

“Thằng khốn đó, con là con gái của bố, nó lấy tư cách gì mà dám tự ý thay con đăng ký?”
“Để bố đi tìm nó tính sổ!”

Thấy vậy, tôi vội ngăn ông lại:
“Bố, giờ bố đi tìm cũng vô ích, danh sách đã chốt rồi. Trừ khi con lập tức kết hôn, hoặc ngay bây giờ tìm được việc, nếu không mấy hôm nữa con buộc phải đi nông thôn.”

Nhưng mẹ tôi làm đoàn múa, để kế thừa vị trí ấy thì cần có năng khiếu múa, tôi thì chẳng có chút căn cơ gì.
Còn cha tôi là thợ nguội bậc tám, nếu tôi kế thừa thì phải làm lại từ đầu.

Cha tôi trầm ngâm một lúc.
Cuối cùng quả nhiên nói:

“Đừng sợ, cùng lắm bố nhường lại công việc này cho con!”
“Dù thế nào, bố cũng không để con phải đi xuống quê chịu khổ!”

Nghe vậy, tôi cố ý đùa giỡn:
“Bố à, công việc của bố con làm sao làm nổi, hơn nữa chỉ có bố kiếm được nhiều tiền, con ở dưới quê mới sống ổn được chứ.”
“Sau này, con còn phải trông cậy vào bố nuôi đấy.”

Lương tháng của bố tôi hơn một trăm tệ.
Còn nếu tôi bắt đầu lại từ đầu, lương tháng chưa đến hai mươi tệ, chẳng phải uổng phí sao?

Bố tôi im lặng hồi lâu.
Mãi sau mới đỏ mắt nói:
“Nhưng bố không nỡ để con gái ngoan của bố phải xuống quê chịu khổ đâu.”
“Đợi mẹ con về xem thử bà ấy có cách gì không nhé.”
Tôi nhẹ nhàng gật đầu.

3

Tầm sáu giờ tối, mẹ tôi về nhà với vẻ mặt tái nhợt.
Thấy bố tôi vẫn bình an, bà mới thở phào nhẹ nhõm.

Bố tôi vội vàng hỏi:
“Thục Trân, sao em lại hốt hoảng thế này?”

Mẹ tôi mới kể:
“Anh chưa biết hả? Ở xưởng cơ khí vừa xảy ra tai nạn!”
“Nghe nói có thợ nguội bậc tám bị máy ép đè trúng, phải đưa đi bệnh viện rồi.”
“Em tưởng là anh, sợ tới mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.”

Bố tôi nghe xong vội vàng nói:
“Không phải anh đâu, chiều nay anh xin nghỉ về rồi.”

Sau đó ông kể hết chuyện Lý Minh Quốc lén đăng ký cho tôi đi lao động về nông thôn.
Nghe xong, sắc mặt mẹ tôi lập tức biến đổi:

“Cái thằng khốn nạn này! Dám tự ý định đoạt chuyện nhà họ Văn chúng ta à!”
“Còn tưởng hai đứa lớn lên cùng nhau thì nó biết điều hơn cơ!”

Nói xong bà cười lạnh, lập tức mở cửa lao sang đối diện nhà họ Lý mắng chửi ầm ĩ.

Bố mẹ Lý Minh Quốc biết rõ mình đuối lý, lập tức lôi hắn ra vừa mắng vừa đánh một trận.
Còn bắt hắn quỳ trước mặt tôi xin lỗi.

Nhìn thấy ánh mắt oán hận của hắn, tôi chỉ lạnh lùng nhìn lại.
Rồi lén làm một động tác tay như bắn súng về phía hắn.
Lý Minh Quốc thấy vậy, sắc mặt lập tức hoảng loạn.

Sáng hôm sau, tôi liền thấy một phong thư đặt bên bệ cửa sổ trong phòng, bên trong là một xấp tiền dày cộp.