Cuối cùng, tôi hôn nhẹ lên mặt anh ta:
「Chọn anh.」

Ánh mắt người đàn ông sáng rực lên, vươn tay ôm chặt tôi vào lòng.
Đầu vùi vào hõm cổ tôi, hít sâu mấy hơi.

「Chưa đủ.」
「Hả?」
「Mới hôn lên má, chưa đủ.」

Dứt lời, anh ta bất ngờ giữ cằm tôi, cúi xuống hôn mãnh liệt.

15

Dường như tôi cũng có chút say rồi, dần dần bắt đầu đáp lại anh ta.

【Trời ơi, phản diện hôn giỏi quá, tôi còn thấy chân mình mềm nhũn luôn rồi.】
【Mẹ tôi hỏi sao tôi cười dâm thế, tôi không dám cho bà biết tôi đang xem gì đâu.】

Đợi đến lúc tôi phản ứng lại, người đàn ông kia đã bế ngang tôi lên, từng bước từng bước đưa tôi lên lầu, đi thẳng vào phòng anh ta.

Bên trong… thật sự dán đầy ảnh của tôi.

【Sao thế, vào phòng rồi lại cắt cảnh hả.】
【Quả nhiên nền tảng này không làm tôi thất vọng, dù có là hội viên cũng không cho tôi xem tiếp, quen rồi.】
【Hu hu hu, phản diện, anh nhất định đừng buông tha nữ phụ nhé, dù không có tôi cổ vũ, hai người cũng phải yêu chết đi sống lại!】
【Bình luận trên kia, cô còn dâm hơn tôi đấy.】

Giang Trì đặt tôi xuống giường, giọng khàn như cát vụn:
「Hà Hà, có được không?」

Hơi thở nóng hừng hực phả vào mặt tôi, khiến cơ thể tôi như cùng phát sốt theo.
Giữa cơn mê loạn, tôi cảm giác bản thân mình đã gật đầu.
Tiếp sau đó, chính là sự xâm chiếm càng thêm mãnh liệt từ người đàn ông kia.

「Hà Hà, anh khó chịu, giúp anh đi…」

Giọng nói của anh ta vừa trầm thấp vừa khêu gợi, không ngừng thốt ra những lời khiến mặt đỏ tim đập.
Từng bước một kéo tôi chìm vào vực sâu chỉ thuộc về anh ta, cùng anh ta sa ngã không lối thoát…

16

Sáng hôm sau tỉnh lại, tôi chỉ cảm thấy toàn thân như sắp rã rời.
Ngược lại, Giang Trì lại vô cùng sảng khoái.
Không hiểu người đàn ông này lấy đâu ra lắm sức lực đến thế, lật qua lật lại hành hạ tôi suốt đêm.
Tôi càng cầu xin tha, anh ta lại càng hành hạ mạnh tay hơn.

Sau khi Giang Trì đi làm, tôi mới cầm điện thoại lên, thấy tin nhắn Ôn Thời An gửi lúc nửa đêm.

【Tô Hà, cô hay lắm. Tôi nhất định sẽ khiến cô phải hối hận.】

Tôi không biết hắn định làm gì để khiến tôi hối hận,
nhưng rất nhanh, từ miệng Trần Vũ tôi đã biết được.

Hắn và Tô Tâm Dao định nhân buổi lễ ra mắt sản phẩm mới của Tô thị để tuyên bố đính hôn.

Giang Trì nhìn tôi:
「Đi không?」

Tôi nhướng mày:
「Đi, sao lại không?」
Vừa hay, tôi cũng có một món quà lớn muốn tặng bọn họ.

17

Hôm đó, tôi cùng Giang Trì đến buổi lễ ra mắt sản phẩm mới của Tô thị đúng giờ.
Ba tôi vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt lập tức sầm lại:
「Tô Hà, ai cho cô tới? Chúng tôi không hề gửi thiệp mời cho cô, cút ngay cho tôi!」

Tôi nhướng mày:
「Tổng Giám đốc Tô quên rồi sao? Tôi là cổ đông lớn nhất của Tô thị, dù không có thiệp mời, tôi cũng có quyền tham dự.」

Ôn Thời An nhìn thấy tôi, trong mắt thoáng hiện vẻ vui mừng,
nhưng rất nhanh lại trở về vẻ lạnh nhạt:
「Tô Hà, dù bây giờ cô có quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng không đổi ý.」

Tô Thần và mẹ tôi cũng bước tới cảnh cáo.
Nói nếu hôm nay tôi dám làm loạn, họ sẽ cắt đứt quan hệ với tôi.
Tôi nhất thời cũng chẳng rõ, ai mới là con gái ruột của họ nữa.

Nhưng tôi không thèm để ý, khoác tay Giang Trì thẳng tiến vào hội trường.
Tất nhiên, tôi cũng không bỏ qua ánh mắt đắc ý của Tô Tâm Dao khi đi ngang qua tôi.

Trước khi buổi lễ bắt đầu, ba tôi dẫn Ôn Thời An và Tô Tâm Dao lên sân khấu,
tuyên bố tin tức đính hôn, nhận được không ít lời chúc mừng từ phía dưới.

Tôi chỉ ngồi dưới bình thản nhìn xem.

Cho tới khi lễ ra mắt sản phẩm thực sự bắt đầu.
Ba tôi bước lên sân khấu, chuẩn bị giới thiệu sản phẩm mới.

Đột nhiên, màn hình lớn phía sau sáng lên.
Phía dưới lập tức vang lên từng đợt kinh hô.
Ba tôi quay đầu nhìn lại.

Trên đó không phải tài liệu ra mắt sản phẩm mới,
mà là bằng chứng ông ta bao năm nay ngoại tình liên tục.

Hóa ra Tô Tâm Dao căn bản không phải con nuôi,
mà là con riêng của ông ta và tiểu tam năm đó.

18

Nhìn thấy cảnh đó, sắc mặt mẹ tôi và Tô Thần đều tái mét.
Video phát đến cuối cùng, chính là đoạn ghi âm giữa Tô Tâm Dao và ba tôi.
Bọn họ cười nhạo mẹ tôi và Tô Thần là đồ ngu, bị xoay vòng như con rối.
Chỉ mấy câu nói của họ thôi, đã khiến mẹ tôi và Tô Thần quay lưng với chính con ruột và chị ruột của mình.

Nghe đến đó, mẹ tôi lập tức không thở nổi, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Tô Thần vội vàng đỡ lấy mẹ, nhưng từ khuôn mặt cậu ta xanh mét cũng đủ hiểu, giờ đây cậu ta hận Tô Tâm Dao đến mức nào.

Đúng lúc đó, tôi bước thẳng lên sân khấu.
Tuyên bố buổi lễ công bố sản phẩm ngày hôm nay chính thức bị hủy.
Đồng thời, Tổng Giám đốc Tô Vĩ Quang và Tô Tâm Dao bị nghi ngờ biển thủ công quỹ, việc này tôi đã báo cảnh sát xử lý.

Lời vừa dứt, cảnh sát liền xông vào bắt ba tôi và Tô Tâm Dao.
Tô Tâm Dao điên cuồng níu lấy Ôn Thời An, mong hắn cứu cô ta.
Nhưng lại bị hắn ghét bỏ hất tay ra.

Tôi bước xuống sân khấu, phát hiện không thấy Giang Trì đâu, vừa định đi tìm anh ta,
Tô Thần sau lưng lại gọi tôi:
「Chị, xin lỗi… Chúng em đều bị con đàn bà đê tiện đó lừa rồi, chị có thể tha thứ cho em và mẹ không?」

Tôi quay đầu, lạnh lùng nhìn cậu ta:
「Là cậu thật sự bị Tô Tâm Dao lừa, hay là cậu cũng lo sợ tôi tỉnh lại sẽ tranh giành công ty với cậu?」

Một câu nói khiến mặt Tô Thần lại tái nhợt.
Thật ra, tôi chưa bao giờ là người có tham vọng lớn gì.
Nỗ lực đến ngày hôm nay, cũng chỉ vì muốn giữ lại cơ nghiệp cho Tô Thần.
Dù sao phần lớn khoản đầu tư ban đầu của Tô thị đều là tiền của ông ngoại, mà ông ngoại chỉ có duy nhất một người con gái là mẹ tôi.

Trước đây tôi luôn nghĩ, chờ Tô Thần trưởng thành, tôi sẽ giao lại công ty và cổ phần, còn mình thì đi khắp nơi du lịch sống vui vẻ.
Bây giờ nghĩ lại đúng là mình ngây thơ.
Nếu bọn họ vẫn luôn nghĩ tôi sẽ cướp cổ phần, vậy thì tôi cứ việc giữ lấy.

Tôi nói rõ cho Tô Thần biết: Cổ phần Tô thị tôi sẽ bán sạch,
tài sản trong nhà còn lại để cho họ,
bao gồm cả căn biệt thự đang ở, xem như tôi để lại tiền dưỡng già cho mẹ tôi.

Từ nay về sau, chúng ta không còn liên quan gì nữa,
dù có gặp mặt ngoài đường cũng chỉ là người xa lạ.

Nói xong, tôi không để ý tới ai nữa, đi tìm Giang Trì.
Không biết tại sao, tôi rất muốn ôm anh ấy một cái.

Cuối cùng, ở khúc cua hành lang, tôi nhìn thấy anh ta.
Nhưng lại nghe được cuộc đối thoại giữa anh ta và Trần Vũ.

「Tổng Giám đốc Giang, Tô thị cuối cùng cũng sụp đổ rồi, giờ chỉ cần lấy được cổ phần trong tay Tô Hà nữa là xong.」

Giang Trì rít một hơi thuốc, chậm rãi mở miệng:
「Đừng vội, bây giờ Tô Hà vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng cảnh giác với tôi, cứ đợi thêm chút nữa.」

19

Tôi không dám tin, lùi lại một bước.
Mọi thứ xung quanh dần trở nên mơ hồ.

Giọng hệ thống vang lên trong đầu:
【Giờ cô hiểu rồi chứ? Không ai trên đời này thật lòng tốt với cô, chỉ có tôi là sẽ không bao giờ bỏ rơi cô.】
【Đi với tôi đi, Tô Hà. Giống như trước đây, mỗi ngày đều có tôi bên cạnh.】

Tôi nhìn thấy cơ thể mình dần dần trở nên trong suốt.
Nhưng bỗng nhiên, tôi lại nở nụ cười.

【Tiểu Thống, cậu coi thường tôi quá rồi.】
Tiểu Thống – là cái tên tôi đặt cho hệ thống trong ba năm qua.

【Tôi muốn sống, từ trước đến nay chưa từng vì ai cả.】
【Giá trị tồn tại của tôi, cũng không cần bất cứ ai công nhận hay trao cho.】
【Nên dù cậu bắt tôi chọn bao nhiêu lần đi nữa, tôi vẫn sẽ chọn sống tiếp. Dù cả thế giới này chẳng ai yêu tôi, thì ít nhất… tôi sẽ mãi mãi yêu chính mình. Cuộc đời tôi vẫn sẽ rực rỡ.】

Lời vừa dứt, màn sương xung quanh tan biến, tầm nhìn trở nên rõ ràng trở lại.

Người đầu tiên tôi nhìn thấy, chính là Giang Trì.
Trong mắt anh ta hiện rõ vẻ hoảng loạn chưa từng có, bất chấp tất cả lao tới ôm chặt lấy tôi.
Rõ ràng anh ta đã tận mắt nhìn thấy cơ thể tôi khi nãy dần dần biến mất.

Hệ thống thở dài bất đắc dĩ:
【Tôi thua rồi.】
【Những thứ cô vừa nhìn thấy… là tôi cố ý dựng lên để lừa cô.】
【Người đàn ông đó, thực sự rất yêu cô.】

Dứt lời, hệ thống hoàn toàn biến mất.

Tôi ngẩng đầu nhìn Giang Trì, phát hiện hốc mắt anh ta lúc này đã đỏ hoe.

Tôi nhón chân, nhẹ nhàng hôn lên mắt anh ta:
「Giang Trì, tôi chưa từng nói với anh… hình như tôi thật sự bắt đầu thích anh rồi.」

20 | Góc nhìn hệ thống

Tôi cũng chẳng nhớ mình đã làm hệ thống bao nhiêu năm.
Chỉ nhớ khi đó, tại hiện trường tai nạn, tôi nhìn thấy một người phụ nữ toàn thân đầy máu.
Không nhịn được buột miệng:
「Này cô, hình như cô chết rồi đấy.」

Nói xong, tôi định rời đi.
Nhưng hồn vía cô ấy lại níu chặt lấy tôi, cầu xin tôi cứu cô ấy.

Cuối cùng, tôi cũng đưa cô ấy về, để cô ấy làm việc không công cho tôi.
Cô ấy nói, cô ấy tên là Tô Hà.

Ban đầu, tôi cực kỳ phiền phức cô ấy.
Dần dần, tôi lại cảm thấy… có cô ấy bên cạnh cũng không tệ.
Thế nên tôi vẫn luôn muốn giữ cô ấy mãi mãi bên mình.

Nhưng ở thế giới thực, luôn có một sức mạnh kéo cô ấy trở về.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải thả cô ấy đi.

Dù sao giữa họ cũng là kẻ thù một mất một còn, tôi tự tin Tô Hà sẽ rất nhanh quay lại bên tôi thôi.
Tôi rất cô đơn.

Thế nhưng tôi lại phát hiện, Tô Hà ngày càng thích người đàn ông đó.
Nên tôi cố ý dựng lên một màn kịch giả, để họ hiểu lầm nhau.

Nhưng cuối cùng, tôi vẫn thua.
Tôi không thua người đàn ông kia.
Mà thua chính ý chí của Tô Hà.

Trong lòng tôi lại chẳng còn quá buồn nữa.
Bởi vì dường như, đây mới chính là dáng vẻ cô ấy nên có.

Đây mới chính là Tô Hà… người tôi từng thích.

[Toàn văn hoàn.]