Tiếng động lớn đánh thức anh.
Phải mất rất lâu anh mới hoàn hồn, mới nhận ra tiếng động lớn ấy là do chính mình ngã xuống sàn.
Xương cốt đau nhức, không còn chút sức lực để gượng dậy.
Già rồi… con người là vậy, bệnh tật cứ thế kéo tới.
Lại mơ nữa rồi.
Anh tự nhủ.
Giấc mơ ấy… có thể kéo dài thêm một chút không?
Anh lại tự nói với mình.
Anh dứt khoát nằm đó, muốn ngủ tiếp, nhưng chẳng thể nào chợp mắt nổi nữa.
Ngước nhìn trần nhà, ánh hoàng hôn từ từ quét qua những vết ố cũ kỹ loang lổ…
Cho đến khi có tiếng gõ cửa.
Anh biết mình không thể đứng dậy, nhưng cũng biết người kia có chìa khóa.
Vài phút sau, cánh cửa mở ra.
Lão Triệu chống gậy bước vào, đi khắp nhà tìm anh.
Cuối cùng phát hiện ra anh nằm bệt trên sàn nhà.
「Lão Cường…」
「Lão Cường!」
「Chết rồi sao…?!」
Lão Triệu vội vứt gậy sang một bên, chạy tới xem anh.
Nhưng anh đã mở mắt ra.
「Sao ông lại nằm đây?」
Lão Triệu tuổi tác cũng chẳng kém, vậy mà còn phải khom lưng đỡ anh dậy.
Cường Bách Lưu nghe thấy chính giọng nói khàn khàn rò rỉ từ trong cổ họng mình:
「Tôi phải đi tìm A Vãn.」
「Hôm nay cô ấy ra ngoài mua đồ ăn, trời mưa rồi, tôi phải đi đón cô ấy về nhà.」
「A Vãn đi rồi, lão Cường.」
Lão Triệu biết anh lại tái phát, cũng chẳng lấy làm lạ nữa, chỉ nhắc nhở như thói quen:
「Có phải ông lại không uống thuốc bác sĩ kê rồi không.」
「Cô ấy chưa đi!」
Nhưng Cường Bách Lưu đã chẳng còn nghe thấy lời lão Triệu nữa.
Anh cứ lẩm bẩm một mình:
「Tôi… tôi tìm ra cách quay về quá khứ rồi.」
「Tôi tìm được cô ấy rồi! Tôi…」
「Cô ấy chỉ hóa thành thể ý thức đi theo bên tôi thôi, sau đó tôi đưa cô ấy trở về quá khứ.」
「Chúng tôi có thể bắt đầu lại từ đầu, cô ấy chưa chết, tôi tìm được cô ấy rồi, tôi tìm được cô ấy rồi…」
Anh càng nói càng kích động, tay chân múa loạn lên.
Bị lão Triệu giữ chặt lại.
「Lão Cường.」
「Để tôi nói cho ông biết, bây giờ là năm 2049 rồi.」
「Lão Lâm đi hơn hai mươi năm rồi, ông chưa hề quay lại quá khứ.」
「Ông đang nghĩ gì vậy? Hiện nay vật lý học đều công nhận thời gian chỉ là một dạng thông tin, quá khứ vốn không tồn tại!」Đọc full tại page Nguyệt hoa các
「Chúng ta mãi mãi không thể xuyên thời gian! Ông…!」
Anh siết chặt vai người bạn già trước mặt:
「Sao ông lại không hiểu.」
「……」
Cường Bách Lưu bỗng chốc như mất hết sức lực.
Đôi mắt đục ngầu của tuổi già nhìn sang ông bạn.
Anh lắc đầu liên tục, lẩm bẩm:
「Không, tôi rõ ràng đã tìm được cách quay về quá khứ rồi.」
「Đúng, nằm mơ chính là cách ông quay lại quá khứ đấy.」
「Lão Cường, ông thật sự rất đáng thương.」
「Ba mươi năm rồi, sao ông vẫn chẳng thể buông tay.」
「Nếu đã như vậy, sao những năm đó ông không cùng cô ấy sống thật tốt.」
「……」
「Tôi hối hận rồi.」
Cường Bách Lưu chỉ biết lặp đi lặp lại câu nói đó.
「Đúng thế, nhưng ông chẳng thể quay lại quá khứ đâu, dù ông có là nhà khoa học lừng lẫy đến mức nào.」
Lão Triệu đặt túi bánh tiêu mang theo lên bàn.
「Đi dạo tiện ghé qua xem ông một chút.」
「Thật lòng mà nói, ông có nên thuê một người chăm sóc chưa?」
「Ông cũng già rồi, lão Cường.」
Cánh cửa đóng lại.
Cường Bách Lưu ngồi trên ghế bập bênh, nhìn chằm chằm vào tô bánh tiêu kia.
Anh ngày càng thích những khoảng lặng kéo dài.
Tâm trí lại theo ánh sáng mùa hạ quay vòng.
Như thể anh lại nhìn thấy rồi.
Nhìn thấy mùa hè năm đó, giữa tiếng ve râm ran.
A Vãn hớn hở chạy vào nhà.
Lắc lắc túi bánh trên tay.
「Lão Cường, dưới khu mình mới mở một quầy bánh tiêu nè.」
「Ông thử xem, có ngon không?」
「……」
Anh nhìn cô, bật khóc đến không thể kiềm chế.
Chiếc chăn lông cô từng đắp năm nào, giờ bị anh dùng đến tua tủa xù lên, vậy mà anh vẫn không nỡ vứt.
Giờ đến khóc, anh cũng khóc chẳng ra hình người nữa.
Vì sao lại khóc?
Chỉ vì anh bỗng nhớ ra…
Rất rất nhiều năm về trước, buổi xem mắt ngày ấy.
Anh hoàn toàn có thể từ chối.
Chỉ vì anh nhìn thấy cô.
Chỉ vì là cô.
Chỉ vì giữa biển người mênh mông ấy, chỉ có cô.
Khiến anh ngẩng đầu lên nhìn.
(Toàn văn hoàn)
「Lão Cường!」
「Chết rồi sao…?!」
Lão Triệu vội ném cây gậy sang một bên, bước nhanh tới xem anh thế nào.
Nhưng Cường Bách Lưu mở mắt ra.
「Sao ông lại nằm đây?」
Lão Triệu tuổi cũng chẳng trẻ, vậy mà còn phải cúi xuống đỡ ông bạn già dậy.
Anh nghe thấy chính giọng nói khàn khàn của mình rò rỉ từ cổ họng:
「Tôi phải đi tìm A Vãn.」
「Hôm nay cô ấy đi mua đồ ăn, trời mưa rồi, tôi phải đi đón cô ấy về nhà.」
「A Vãn đi rồi, lão Cường.」
Lão Triệu biết anh lại tái phát, đã quen quá rồi, chỉ bình thản nhắc nhở:
「Có phải ông lại không uống thuốc bác sĩ kê nữa không?」
「Cô ấy chưa đi!」
Nhưng Cường Bách Lưu đã chẳng nghe được lời ông nói nữa.
Anh cứ lẩm bẩm một mình:
「Tôi… tôi tìm ra cách xuyên về quá khứ rồi.」
「Tôi tìm được cô ấy rồi! Tôi…」
「Cô ấy chỉ hoá thành ý thức đi theo bên tôi, sau đó tôi đưa cô ấy trở về quá khứ.」
「Chúng tôi có thể bắt đầu lại từ đầu, cô ấy chưa chết, tôi tìm được cô ấy rồi, tôi tìm được cô ấy…」
Anh càng nói càng kích động, tay chân múa loạn.
Bị lão Triệu giữ chặt lại.
「Lão Cường.」
「Để tôi nói cho ông biết, bây giờ là năm 2049 rồi.」
「Lão Lâm đi hơn hai mươi năm rồi, ông chưa hề quay lại quá khứ.」
「Ông đang nghĩ cái gì vậy? Hiện nay vật lý học đều công nhận thời gian chỉ là một dạng thông tin, quá khứ vốn không tồn tại!」
「Chúng ta mãi mãi không thể xuyên không gian thời gian! Ông…!」
Cường Bách Lưu siết lấy vai người bạn già trước mặt:
「Sao ông lại không hiểu.」
「……」
Cường Bách Lưu bỗng chốc như cạn hết sức lực.
Đôi mắt đục ngầu của tuổi già nhìn ông bạn, không ngừng lắc đầu, lẩm bẩm:
「Không… tôi rõ ràng đã tìm được cách quay về quá khứ rồi mà.」
「Đúng rồi, nằm mơ chính là cách ông quay về quá khứ đấy.」
「Lão Cường, ông thật sự rất đáng thương.」
「Ba mươi năm rồi, sao ông vẫn không thể buông tay?」
「Nếu đã vậy, mấy chục năm trước sao ông không sống thật tốt với cô ấy đi.」
「……」
「Tôi hối hận rồi.」
Cường Bách Lưu chỉ biết lặp đi lặp lại câu nói ấy.
「Đúng thế, nhưng ông không thể quay lại nữa, dù ông có là nhà khoa học lừng lẫy tới đâu.」
Lão Triệu đặt túi bánh tiêu mang theo lên bàn.
「Đi dạo tiện ghé xem ông một chút.」
「Nói thật, ông nên thuê người chăm sóc rồi đấy.」
「Ông cũng già rồi, lão Cường.」
Cánh cửa khép lại.
Cường Bách Lưu ngồi trên chiếc ghế bập bênh, ánh mắt dừng mãi trên bát bánh tiêu.
Anh càng lúc càng thích những khoảng lặng dài lâu.
Nhưng tâm trí anh lại cuốn theo ánh sáng mùa hạ mà trôi đi xa mãi.
Dường như anh lại trông thấy rồi…
Nhìn thấy mùa hè năm đó, giữa tiếng ve râm ran.
A Vãn hớn hở chạy về nhà.
Lắc lắc túi bánh trong tay:
「Lão Cường, dưới khu mình mới mở tiệm bánh tiêu nè.」
「Ông thử xem, ngon không?」
「……」
Anh nhìn cô, khóc đến điên cuồng không thể kiềm chế.
Chiếc chăn cô từng đắp, giờ bị anh dùng đến xù lông tua tủa, vậy mà anh vẫn không nỡ vứt.
Giờ đến khóc, anh cũng khóc chẳng ra hình người nữa.
Vì sao phải khóc?
Chỉ vì anh chợt nhớ…
Rất rất nhiều năm về trước, buổi xem mắt hôm ấy.
Anh hoàn toàn có thể từ chối.
Chỉ vì anh nhìn thấy cô.
Chỉ vì là cô.
Chỉ vì giữa biển người mênh mông ấy, chỉ có cô.
Khiến anh ngẩng đầu lên.
【Toàn văn hoàn】