Hồi nhỏ, Lý Dạng từng dùng kim bấm xuyên thủng sụn tai tôi.
Anh ta từng chính miệng nói rằng, tôi là thứ hạ tiện, ngay cả xách giày cho anh ta cũng không xứng.
Nhiều năm sau tái ngộ, anh ta lại cho người đến đập tan lễ đính hôn của tôi.
Ngay trước mặt tôi,
anh ta dùng đôi giày da bóng loáng giẫm lên mu bàn tay vị hôn phu tôi.
Cười hỏi tôi:
“Ngón tay nào từng chạm vào em?”
Ngón nào từng chạm, anh ta liền giẫm nát ngón đó.
1
Đồng nghiệp bị bệnh.
Tôi thay cô ấy đi dạy kèm cho một đứa trẻ.
Nhà đối phương trả thù lao rất cao, nhìn qua cũng biết là nhà giàu.
Tôi theo giúp việc đi vào trong nhà,
ngang qua sân vườn, có một người đàn ông đang cầm điện thoại bàn chuyện làm ăn.
Tôi chỉ liếc thấy nửa gương mặt nghiêng của anh ta,
lập tức lùi mấy bước,
ngất lịm tại chỗ.
2
“Không phải chứ, Lý tổng, khí thế của anh cũng ghê gớm quá nhỉ.”
“Dọa con gái nhà người ta đến ngất xỉu.”
Cơn đau đầu ngắn ngủi qua đi, tôi dần lấy lại thị lực.
Nhìn thấy hai người đàn ông.
Một người kẹp điếu thuốc nơi đầu ngón tay.
Người kia đút tay túi quần.
Cả hai đều cúi đầu nhìn tôi.
Người đút tay túi quần khẽ cong môi cười.
“Người ta yếu bóng vía, trách tôi chắc?”
3
Tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Lý Dạng ở nơi này.
Nói đúng hơn, cả đời này tôi cũng chưa từng nghĩ mình còn có cơ hội chạm mặt anh ta.
Anh ta cúi người xuống, tiến lại gần hỏi tôi:
“Em gái nhỏ? Tụt huyết áp à?”
Áo sơ mi xanh lam nhạt, chân mày dịu dàng, vẻ ngoài nho nhã thư sinh.
Nhưng tôi cả đời này sẽ không quên gương mặt ấy.
Bởi chính người mang gương mặt này từng bóp cổ tôi, ép tôi vào tường.
Vừa nghịch cây bấm kim, vừa dịu dàng dỗ dành:
“Ngoan nào, không đau đâu.”
“Để anh xỏ cho em một lỗ tai, chịu không?”
4
Nghĩ đến những chuyện cũ đó,
Tôi chỉ biết nhìn quanh tìm túi xách của mình.
“Xin lỗi… cho hỏi túi của tôi đâu rồi?”
“Tôi… tôi muốn về.”
Người đàn ông hút thuốc từ nãy giờ nhướn mày.
“Ô, còn bị cà lăm nữa à?”
Lý Dạng rất ga lăng đỡ tôi đứng dậy, tôi theo phản xạ khẽ run rẩy.
Anh ta cười ôn hòa, dịu dàng không tì vết:
“Không được đâu.”
“Cô là cô Lâm phải không? Bài học của cháu tôi cô vẫn chưa dạy xong.”
“Sao có thể đi được chứ?”
5
“Chị ơi, sao tay chị cứ run mãi vậy?”
Khi tôi đang giảng bài, đứa bé ngẩng đầu chớp chớp mắt hỏi tôi.
Tôi cố gắng tập trung tinh thần vào bài học.
Nhưng hễ nhắm mắt lại, quá khứ ùa về như thủy triều.
Thời trung học.
Lý Dạng ngồi xổm trước mặt tôi.
Lý Dạng trói tay tôi lại.
Lý Dạng đổ hộp sữa đậu nành mẹ tôi chuẩn bị cho tôi từ trên đỉnh đầu tôi xuống.
Lý Dạng, Lý Dạng, Lý Dạng.
Trong ký ức tôi, chỉ toàn là cái tên ấy.
Làm sao, sau ngần ấy năm, lại có thể gặp nhau ở nơi này…
Cuối cùng cũng chịu đựng xong buổi dạy.
Tôi ôm túi xách, chỉ muốn lao ra khỏi căn nhà này.
Nhưng một người đàn ông từ góc tường ung dung bước tới, đứng chắn trước mặt tôi.
Anh ta nghiêng đầu, coi như không nhìn thấy tôi đang lùi lại.
Nheo mắt cười, gọi tên tôi từng tiếng:
“Lâm… Hinh?”
“Cô đến Thượng Hải, sao chẳng nói với tôi một câu? Dù sao cũng là bạn cũ, không tính gặp nhau một bữa à?”
6
Anh ta là ác quỷ, trước nay đều vậy, chẳng thể nào trở thành người tốt.
“Tôi… tôi sẽ báo cảnh sát.”
Tôi ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh ta, vừa nói xong liền hối hận muốn cắn lưỡi mình.
Tại sao mấy năm nay đã khỏi hẳn nói lắp,
vừa gặp anh ta lại lộ nguyên hình?
Có lẽ cảm thấy bộ dạng tôi thế này rất thú vị, anh ta khẽ cười trêu chọc:
“Trong lòng em tôi là hạng người vậy sao, Lâm Hinh?”
Anh ta giơ một ngón tay, lắc lắc trước mặt tôi.
“Thật ra, bao năm nay tôi luôn rất hối hận chuyện khi còn trẻ đã làm với em.”
“Có thể cho tôi một cơ hội, để tôi tự cứu chuộc mình không?”
Anh ta thật sự hối hận sao?
Nét mặt kia, chẳng có chút gì giống hối hận cả.
Tôi lùi mấy bước.
Dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua người anh ta.
“Tôi từ chối.”
Tôi gần như run rẩy vịn khung cửa đi ra ngoài.
Lần này anh ta chỉ đứng sau lưng tôi, không ngăn cản nữa.
7
“Lâm Hinh lần này thật đúng là chó ngáp phải ruồi.”
“Lần trước nhà đó còn đích danh bảo cô ấy đi dạy kèm nữa chứ.”
Trong nhà vệ sinh của trung tâm, tôi vừa nhìn nước chảy qua lòng bàn tay,
vừa vô tình nghe được cuộc bàn tán.
Tựa như cuộc sống vốn bình lặng trôi theo dòng chảy,
chỉ vì cái tên Lý Dạng xuất hiện,
đã hung hăng cắt một vết rách sâu vào thế giới của tôi.
Tôi nhìn vết sẹo nhạt nơi đuôi lông mày mình trong gương.
Đó là do chính tay Lý Dạng gây ra.
Chỉ bởi vì em gái anh ta nhìn tôi không vừa mắt,
vu khống tôi bắt nạt cô ta.
Lý Dạng túm lấy cổ áo tôi, ép tôi vào góc tường,
cẩn thận, chậm rãi dùng dao rọc giấy rạch lên mặt tôi một đường.
Máu rỉ ra từng giọt.
Nỗi đau khi đó, như thể in hằn vào thân thể tôi,
mãi mãi không thể phai nhạt.
8
“Chậc, hóa ra tan làm muộn thế này à?”
Tôi vừa ra khỏi trung tâm, một chiếc xe sang vẫn chậm rãi bám theo phía sau.
Kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt ôn hòa nho nhã.
Lý Dạng chỉ nhờ gương mặt ấy mà che giấu biết bao nhiêu tội ác.
Đúng vậy, lần đầu gặp anh ta, tôi cũng từng ngỡ anh ta là thiên thần.
“Em đói chưa? Anh mời em đi ăn nhé?”
“Ở phía bắc thành phố có một quán Việt khá ngon.”
“Anh nhớ em không thích ăn cay, nhưng mà…”
Tôi đột ngột dừng bước,
nhìn chằm chằm người đàn ông trong xe như đang tính toán gì đó.
Cắt lời anh ta, nhẹ nhàng nói:
“Lý Dạng, tôi sắp đính hôn rồi.”
“Xin anh đừng làm phiền tôi nữa, được không?”
“Ồ?”
Anh ta nhướn mày.
Rồi lập tức cười hờ hững:
“Vậy tức là vẫn chưa kết hôn.”
Nụ cười đó gần như đâm thẳng vào vết thương trong lòng tôi,
kéo theo ký ức đẫm máu chưa từng nguôi ngoai.
Khi tôi bị đánh đến thân tàn ma dại, anh ta cười như thế.
Khi đám con nhà giàu kia kéo tới quậy phá sạp khoai nướng của ba tôi, anh ta cũng cười như thế.
Khi anh ta ghì tôi vào lòng, bắt tôi trơ mắt nhìn đám nam sinh khóa trên làm nhục người bạn thân nhất của tôi, anh ta cũng cười như thế.
Khi anh ta cười như vậy, dường như muốn nói với tôi:
Lâm Hinh, mày khiến tao không hài lòng rồi.
9
Tôi không nghĩ ngợi gì, quay người bỏ đi.
Những ký ức như ác mộng quấn chặt lấy tôi.
Khi đẩy cửa bước vào nhà, đèn phòng khách vẫn còn sáng.
Chu Xuyên ngồi trên ghế sofa, thấy tôi về liền đứng dậy ôm lấy tôi.
“Tinh Tinh, sao giờ này mới về?”
“Anh gọi điện cho đồng nghiệp em, ai cũng nói không biết em đi đâu.”
“Có chuyện gì vậy? Sao sắc mặt em tái nhợt thế này?”
Tôi rúc vào lòng anh ấy, gần như theo bản năng thốt ra:
“Chu Xuyên, chúng ta…”
“Chuyển sang thành phố khác sống đi.”
Anh ấy sững người, đặt tay lên vai tôi, nhìn tôi:
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Tôi lảo đảo nhìn anh ấy. Chu Xuyên đối xử với tôi rất tốt, chuyện gì cũng chiều chuộng tôi.
Chúng tôi quen nhau từ đại học, yêu nhau, rồi đến chuyện bàn tính hôn nhân, mọi thứ đều thuận theo tự nhiên.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Tôi chỉ muốn sống những ngày bình dị, tại sao lại phải gặp lại Lý Dạng?
Chỉ cần biết anh ta có thể đang ở nơi cách tôi chưa đầy trăm cây số, tôi đã thấy ngột ngạt đến mức không thở nổi.
“Tinh Tinh, được, nếu em không muốn nói cũng không sao.”
“Anh đi chuẩn bị hành lý ngay, chỉ là phải báo cho ba mẹ biết một tiếng.”
“Còn chuyện đính hôn của chúng ta, có lẽ phải hoãn lại…”
Tôi đột ngột nắm chặt cổ tay anh ấy.
“Thôi bỏ đi…”
“Coi như em chưa nói gì cả.”
Tôi làm sao lại thành ra thế này?
Tôi đang sợ điều gì?
Lý Dạng dù có là ác quỷ tội ác tày trời thì đã sao?
Tôi đâu còn là cô bé ngày xưa bị họ dọa dẫm nữa.
Nếu anh ta dám uy hiếp tôi, chẳng lẽ tôi không thể dùng pháp luật…
bảo vệ chính mình sao?
10
Mười mấy ngày sau đó.
Lý Dạng cứ như thể bỗng dưng biến mất khỏi thế giới của tôi.
Cuộc sống của tôi lại trở về yên bình như trước.
Điều duy nhất khiến tôi vui mừng chính là lễ đính hôn giữa tôi và Chu Xuyên đang đến gần.
Hôm đó, tôi cùng Chu Xuyên đi lấy lễ phục chào khách cho tiệc đính hôn.
Tôi thay thử mấy bộ liền, anh ấy vì công việc bận nên cầm điện thoại ra ngoài nghe máy.
Tôi một mình thay bộ cuối cùng trong phòng thử đồ.
Đó là kiểu váy thiết kế hở lưng, cài móc phía sau, tôi loay hoay mãi vẫn không thể cài được.
Phía sau vừa khéo vang lên tiếng bước chân, tôi theo bản năng nghĩ rằng Chu Xuyên nghe điện xong đã quay lại.
Thế nên tôi nói với người đó:
“Đến giúp em cài khóa với.”
Người kia bật cười khẽ, đầu ngón tay lạnh như băng lướt qua sau gáy tôi.
Tôi hỏi anh ta:
“Bộ này thế nào? Có đẹp không?”
Một lúc sau, bên tai tôi vang lên giọng nói trầm thấp, mang theo ý cười mờ ám.
“Đẹp lắm.”
Tôi lập tức giật người ra, lùi hẳn về sau.
Trước mắt tôi, người đàn ông đút tay trong túi quần, đứng chắn trước mặt tôi không phải bạn trai tôi – Chu Xuyên.
Mà là…
Lý Dạng.
11
“Xin lỗi.”
“Anh có thể cách xa vợ chưa cưới của tôi một chút không?”
Chu Xuyên nhanh chóng đi vào, kéo tôi ra sau lưng, chắn trước mặt Lý Dạng.
Lý Dạng thì sao?
Anh ta vẫn chỉ bình thản đứng đó, lặng lẽ nhìn tôi.
Ánh mắt ấy khiến tôi lạnh buốt sống lưng.
Tôi co người lại, thế nhưng anh ta chẳng làm gì cả.
Anh ta chỉ… khẽ cười, như có như không.
Rồi xoay người rời đi.
…