Không biết có phải vì hôm nay là ngày đẹp hay không,
mà trước cửa có rất nhiều cặp đôi trẻ đứng đợi.

Đột nhiên, trong đám đông vang lên tiếng hô hoảng loạn:

“Có… có bác sĩ không?”
“Vợ tôi… hình như không ổn rồi…”

Mọi thứ xảy ra quá bất ngờ, Chu Xuyên đã lập tức chạy tới.

Anh ấy học ngành y từ đại học, cũng là người trong gia đình làm nghề y,
gần như có phản xạ nghề nghiệp theo bản năng.

Tôi cũng định đi theo xem thử,
nhưng đúng lúc ấy, điện thoại trong túi vang lên.

Là em trai tôi gọi đến.

Thằng nhóc ấy là đứa con thứ hai ba mẹ tôi sinh thêm hồi tôi học cấp ba, bình thường rất quấn tôi.
Nhưng giờ nó chẳng phải đang học sao? Sao lại có thời gian gọi cho tôi?

Tôi chẳng nghĩ ngợi gì liền bắt máy.

“A lô, Lâm Tử Hạo, không đi học lại lén lút nghịch điện thoại gọi chị đấy à?”
“Lại bấm nhầm số chị hả?”

“……”

Một lúc lâu, bên kia không có tiếng trả lời.

Sau đó, tôi nghe thấy một tiếng cười khẽ, chậm rãi vang lên.

Chỉ trong khoảnh khắc đó, tôi như bị kéo vào hố sâu không đáy.

Kẻ đã khiến tôi chìm trong cơn ác mộng ấy.
Kẻ là nguồn cơn của tất cả tăm tối năm đó.

Hắn… lại tìm đến tôi rồi.

17

“Lý Dạng?!”
“Tại sao điện thoại của em tôi lại ở chỗ anh? Anh đã làm gì em tôi rồi?!”

Tôi siết chặt điện thoại, giọng nói cũng run rẩy theo.

Nhưng người bên kia điện thoại lại hờ hững đáp:
“Em cậu không sao cả, chỉ là… bị tôi giữ lại một chút thôi.”

“Anh có thể đừng bày mấy trò lưu manh hạ cấp đó nữa được không?!”

Tôi không nhịn được nữa, gào thẳng vào điện thoại.

Khóe mắt tôi thoáng thấy vị hôn phu mình đang bị vây giữa đám đông,
đang tiến hành cấp cứu cho sản phụ kia.

“Lâm Hinh, ai bảo em không ngoan ngoãn nghe lời.”
“Tôi không muốn em kết hôn với người khác.”

Hắn không muốn.
Hắn không muốn, nên mới bắt cóc em trai tôi để uy hiếp tôi.

“Rốt cuộc anh muốn gì?”
Tôi nghiến răng, gằn từng chữ hỏi hắn.

“Ừ, em nhìn sang bên kia đường đi.”

Theo lời hắn, tôi ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, cách tôi không xa, ở đầu con phố ấy đang đỗ một chiếc Land Rover màu đen.

Lý Dạng đang tựa người vào cánh cửa xe, lặng lẽ dõi mắt về phía tôi.

Chúng tôi cầm điện thoại, cách nhau một con đường mà đối diện.

Giọng hắn nhàn nhạt vang lên:
“Bò qua đây, tôi thả em trai em.”

Tôi nghẹn họng, không thể tin nổi cái yêu cầu hoang đường ấy, liền theo bản năng hỏi lại:
“Anh nói cái gì?”

Người bên kia đường, tay đút túi quần, khẽ cười, giọng cười dịu dàng mà ghê tởm:

“Tôi nói.”
“Bò qua đây.”
“Bò qua con đường đó, bò… đến chỗ tôi.”

18

“Anh điên rồi.”

Tôi gần như run rẩy thốt ra ba chữ đó.

Thế nhưng hắn chẳng lấy làm ngạc nhiên, chỉ khẽ lắc đầu.

“Chậc.”
“Để tôi dạy em bài học thứ hai, Lâm Hinh.”
“Đời này, khi còn có quyền lựa chọn, nhất định phải tự mình đưa ra lựa chọn.”

Nói xong câu đó, hắn lập tức cúp máy.

Tôi không biết từ lúc nào, quanh tôi đã có ngày càng nhiều người tụ lại.

Nghĩ kỹ mà xem, sáng thứ Hai ở cổng Cục dân chính, thật sự sẽ đông người thế này sao?

Khi tôi nhận ra chỗ nào cũng có điểm bất thường, thì cánh tay tôi đã bị ai đó mạnh mẽ túm lấy.

Tôi muốn kêu cứu thật to, nhưng ngay lúc ấy, tiếng kêu thất thanh của người phụ nữ mang thai đã át mất giọng tôi.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Trong khoảnh khắc, đám đông hỗn loạn, người gọi cấp cứu 120, người hô hoán khắp nơi.

Tiếng còi xe cứu thương từ xa cũng càng lúc càng gần.

Chu Xuyên lúc ấy đang cấp cứu cho sản phụ, nghe thấy tiếng tôi kêu hoảng loạn thì theo bản năng ngoảnh lại.
Nhưng anh ấy chỉ kịp liếc thấy tôi bị người ta lôi về phía một chiếc xe tải màu đen.

Thế nhưng tay anh ấy còn đang nắm giữ một sinh mệnh khác, anh ấy không thể phân thân.

Không ít người vây quanh.

Tôi gào lớn cầu cứu, nhưng bọn họ chỉ đứng nhìn.

Tại sao? Tại sao chỉ đứng nhìn?

Cho đến khi, một cánh tay vòng qua eo tôi.

Lý Dạng mỉm cười lịch thiệp, gương mặt ôn hòa nho nhã,
thế nhưng tay hắn siết chặt lấy tôi không chút nể nang.

“Xin lỗi mọi người, vợ tôi trước giờ có tiền sử bệnh tâm thần.”
“Lúc phát bệnh thì như vậy đấy, sẽ coi tôi thành kẻ xấu muốn bắt cóc cô ấy.”
“Mọi người, làm ơn nhường đường cho tôi, tôi phải đưa cô ấy đi bệnh viện ngay.”

“Không phải, không phải, hắn thực sự là kẻ bắt cóc tôi!”
“Ai cứu tôi với, ai cứu tôi với…”

Nhưng rất rõ ràng, sự vùng vẫy tuyệt vọng của tôi và dáng vẻ ung dung bình tĩnh của Lý Dạng
lại giống như đang chứng minh lời hắn là thật.

Cho đến khi tôi bị hắn lôi lên chiếc xe tải màu đen ấy.

Không một ai bước tới.

Không một ai giúp tôi.

19

Khoảnh khắc cửa kính xe kéo lên, như thể cắt đứt tôi khỏi toàn bộ thế giới bên ngoài.

Tôi gần như phát điên, liều mạng muốn xé nát gã đàn ông trước mặt.

Nhưng sức lực quá chênh lệch, tôi bị hắn dễ dàng khống chế.

“Rốt cuộc anh muốn gì?!”
“Lý Dạng, rốt cuộc anh muốn làm gì?!”
“Tôi có thù oán gì với anh sao? Tôi có giết cả nhà anh chắc?!”

Tôi gần như không kiềm chế nổi lời mình nói. Những cú sốc tinh thần liên tiếp những ngày qua khiến sợi dây trong lòng tôi sắp đứt đến nơi.

Thế nhưng hắn chỉ hờ hững cất lời:

“Tình cảnh bây giờ…”
“… tất cả đều là do chính em từng bước đẩy mình đến, Lâm Hinh.”

Tôi mở to mắt, không thể tin nổi những gì hắn sắp nói tiếp.

“Lâm Hinh, lúc tôi lôi em lên xe, em ít nhất có hai cơ hội để trốn.”

“Trong xã hội học có một hiệu ứng gọi là ‘hiệu ứng khuếch tán trách nhiệm’.”

“Việc em vừa rồi cầu cứu mà không ai giúp, là bởi vì em không chỉ đích danh trách nhiệm cho bất kỳ ai.”

“Ví dụ, nếu em nói: ‘Anh trai mặc áo xám đội mũ bên cạnh, làm ơn cứu tôi.’”

“‘Chị đeo kính cầm cặp tài liệu, giúp tôi báo cảnh sát với được không?’”

“Em đoán xem, xác suất họ ra tay giúp đỡ có phải sẽ cao hơn không?”

“Em có biết không, khi cá thể tụ lại thành đám đông, thì đám đông ấy sẽ càng trở nên ngu ngốc.”

Hắn cúi mắt, ung dung chỉnh lại mấy sợi tóc mái rối bời của tôi.

“Em còn một cách khác để thoát thân.”

“Đó là làm hư tổn tài sản ngẫu nhiên của những người xung quanh.”

“Ví dụ, đập vỡ điện thoại của họ, hoặc giật lấy đồ vật có giá trị trên người họ.”

“Khi lợi ích bản thân bị tổn hại, họ mới có lý do buộc phải giải cứu em.”

“Dù cho là để đòi lại công bằng từ em.”

“…”

Lời hắn lạnh lẽo như băng. Tôi không hiểu nổi, hắn sống trong tâm lý méo mó cỡ nào mà lại dạy tôi những điều này.

Cả người tôi run rẩy, nhưng chỉ nhớ rõ một câu hắn vừa nói:

Em vốn có cơ hội để chạy trốn.
Em vốn có thể ngăn cản tất cả những thứ này xảy ra.

“À, đúng rồi.”

Giọng điệu hắn nhanh chóng chuyển thành vui vẻ, mỉm cười nói với tôi:

“Thật ra, ngay từ đầu nếu em ngoan ngoãn bò qua chỗ tôi…”
“Thì mọi chuyện đã không thành ra thế này.”

“Cả em trai em cũng sẽ không xảy ra chuyện.”

Hắn đưa tôi một chiếc máy tính bảng.

Trên đó có một đoạn video.

Đoạn video ấy khiến tôi lập tức mất sạch lý trí.

20

Chỉ trong đoạn video vỏn vẹn năm phút ấy,
bàn tay của em trai tôi bị bẻ quặt mạnh ra sau.

“Anh điên rồi sao?!!!”
“Nó sắp thi lên cấp rồi!! Nó vẫn còn là học sinh!!”
“Nó chỉ là một đứa trẻ thôi, tại sao anh phải đối xử với một đứa trẻ như vậy, anh…!!!”

Tôi ôm chặt lấy chiếc máy tính bảng, nước mắt không thể ngăn nổi cứ tuôn ra.

Còn hắn thì sao? Giọng điệu lại như đang dỗ dành tôi.

“Tôi biết nó là học sinh, nên tôi chỉ bẻ tay trái của nó thôi.”

Đây là vấn đề tay trái hay tay phải ư?!

Tôi nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong video, cảm giác tim mình như bị ai đó giật phắt khỏi lồng ngực.

Mà lời hắn nói bên tai tôi, chẳng khác gì lời thì thầm của ác quỷ.

“Lâm Hinh, tôi từng nói với em rồi đấy.”
“Khi còn có quyền lựa chọn, nhất định phải tự mình đưa ra quyết định.”
“Chính vì em chần chừ, do dự, nên tôi mới để người của mình ra tay như vậy.”
“Tất cả đều là do em.”

Tất cả đều là do em.

Câu nói đó, ngày hôm ấy, bị Lý Dạng dùng một cách gần như tàn nhẫn, hung bạo, đóng thẳng vào tim tôi.

Tất cả đều do em, Lâm Hinh.
Vì em quá vô dụng.

21

“Anh muốn tôi phải làm gì?”

Tôi cố gắng để ánh mắt mình tập trung, muốn nhìn rõ gương mặt người đàn ông đối diện.

Nhưng tôi không làm được, trước mắt tôi chỉ là một mảng mơ hồ.

Hắn lại tiến sát tới, đôi mắt đen thẳm kia giờ đây mang theo thứ ý vị như ác mộng.

Hắn nói:

“Lâm Hinh, em biết không, gặp lại em, tôi rất phấn khích.”
“Ngần ấy năm trôi qua, chỉ có em mới cho tôi cảm giác thế này.”
“Dường như bất kể tôi hành hạ em thế nào, em đều sẽ đứng dậy được.”
“Dù bao nhiêu năm trôi qua, em vẫn vậy, mãi mãi không chịu khuất phục.”
“Tôi lại càng thích em hơn rồi.”

Thích?
Cái “thích” trong lời hắn nói, dường như hoàn toàn khác với khái niệm “thích” mà tôi biết.

Tôi chậm rãi đảo con ngươi, khó khăn hỏi hắn:

“Anh đã làm gì em tôi?”

Hắn cười, nụ cười vẫn dịu dàng như trước.

“Ồ, thằng bé à.”
“Yên tâm đi, tôi đã đưa nó vào bệnh viện tốt nhất rồi, bác sĩ cũng là người tôi quen biết, chi phí chữa trị tôi cũng ứng trước giúp rồi.”
“Tài khoản của ba mẹ em, tôi chuyển thêm năm trăm triệu.”

“…”

“Còn bạn trai em…”
“Hình như đang khắp thành phố tìm em, nhưng rồi cậu ta sẽ sớm nhận ra dù có tìm thế nào cũng chẳng thấy em đâu.”
“Hơn nữa, tôi đã sắp xếp cho cậu ta rất nhiều hội thảo học thuật.”
“Chẳng mấy chốc, đến cả thời gian tìm em cậu ta cũng không có.”

“…”

Tôi bỗng bật cười.

Thì ra từng ấy năm trôi qua, Lý Dạng vẫn xử sự theo cách cũ kỹ như vậy.

Ngày xưa để bắt nạt tôi, hắn đập nát sạp khoai nướng của ba tôi.
Ngày hôm sau liền để lại nguyên một ba lô tiền mặt trên nền đất cũ.

Sau khi dùng dao rọc giấy rạch một đường trên xương chân mày tôi,
hắn liền nhét vào ngăn bàn tôi đủ loại kem trị sẹo đắt đỏ nhất.

Hắn dường như luôn cho rằng, chỉ cần có bồi thường là đủ.
Hắn luôn nghĩ, chỉ cần có bồi thường thì mình chưa từng làm điều xấu.

Hắn sống như thể mình là thượng đế, tự cho mình quyền định đoạt, phán xét và đùa cợt người khác.

Hắn chưa bao giờ, chưa từng nghĩ rằng mình sai.

22

“Anh à, anh dẫn loại đàn bà thế này về nhà, không thấy mất giá sao?”

Tôi bị nhốt trong nhà Lý Dạng đã ba ngày.

Hôm nay, em gái hắn trở về.

Ngoài thân phận là em gái Lý Dạng, Lý Tử Tạ còn có một danh tiếng quen thuộc với công chúng hơn —
cô ta là thành viên nổi tiếng của nhóm nhạc thần tượng xe-pa, tiểu hoa đán đang hot nhất nhì showbiz.

Cô ta, người luôn xuất hiện trên tivi với hình ảnh dịu dàng, đáng yêu, rộng lượng,
giờ phút này lại thẳng thừng lườm tôi một cái khinh bỉ.

“Em thấy anh đúng là quá rảnh.”
“Bấy nhiêu năm rồi mà không quên nổi một thứ đồ chơi từng bị anh giẫm nát dưới chân.”

Năm đó, Lý Tử Tạ cùng đám tiểu thư nhà giàu trong lớp lập ra một thứ gọi là “chế độ phân cấp”, ép cả lớp phải tuân theo.

Nhóm bọn họ chính là tầng lớp đứng trên đầu tất cả mọi người.

Tôi đến giờ vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó, tôi tận mắt thấy bọn họ vây quanh cô bạn mập mạp, đen nhẻm, chẳng ai chú ý trong lớp,
bắt cô ấy cởi sạch quần áo, vừa chụp ảnh vừa bắt cô ấy phải gọi mình là ‘con lợn đen’.

Ngày hôm ấy, tôi đã xông ra chắn trước mặt cô ấy.

Cũng từ ngày hôm đó, tôi hoàn toàn rơi vào tầm ngắm của cái nhóm ác mộng ấy.

Lý Tử Tạ khoanh tay đứng chính giữa, ngẩng đầu nhìn tôi:
“Ồ, mày gan thế, thích làm ‘người tốt’ nhỉ.”
“Vậy từ giờ, mày thay cô ta đi.”

Cơn ác mộng của tôi, từ đó bắt đầu.