Nỗi sợ hãi, áy náy như cơn sóng dữ ập tới, nuốt chửng lấy tôi.
Đó là điểm khởi đầu cho tất cả những cơn ác mộng về sau.
Sau đó, Nguyệt Nguyệt cũng bị Lý Tử Tạ bọn họ để mắt tới.
Chúng đem nắp chai đập vào đầu cô ấy, xem ai đập mạnh đến thủng da trước sẽ thắng.
Tôi nói với chúng, có gì cứ nhằm vào tôi.
Chúng cười bảo:
“Lâm Hinh, chúng tao tìm được trò còn vui hơn chơi mày nhiều.”
Khoảnh khắc đó, thế giới trong tôi như vỡ thành vô số mảnh vụn.
Tôi có thể chịu đựng bọn chúng cắt nát váy tôi.
Nhưng sao tôi có thể nhắm mắt nhìn lưỡi kéo chĩa vào vạt áo của bạn mình?
Tôi cúi đầu.
Tôi nói: “Tôi xin các người, dừng lại đi, có gì cứ nhằm vào tôi.”
Nhưng… tra tấn Nguyệt Nguyệt mang lại cho bọn chúng nhiều khoái cảm hơn hành hạ tôi.
Tôi từng nghĩ nếu Nguyệt Nguyệt vì vậy mà hận tôi, lòng tôi có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút.
Thế nhưng, cô gái ấy, khuôn mặt còn vương vết thương, lại nói với tôi:
“Đừng sợ, đừng sợ, Lâm Hinh, tao không trách mày.”
“Đâu phải lỗi của mày, đừng sợ.”
“Lâm Hinh, đứng lên đi.”
“Cúi đầu trước hạng người như chúng, không đáng.”
Một người như thế, khi tôi rơi xuống tận cùng hố sâu vẫn nắm chặt tay tôi…
vậy mà tôi lại không thể cứu lấy cô ấy.
Một năm rưỡi sau.
Dù đã báo cảnh sát, nhưng vì không có chứng cứ nên đều bị chìm xuồng.
Nguyệt Nguyệt… đã tự sát.
30
Tiếng động lớn đột ngột cắt ngang dòng hồi ức của tôi.
Tôi chớp mắt. Tôi cứ nghĩ lần này mình phải chịu đau đớn thêm một chút nữa.
Không ngờ… Lý Dạng lại đến nhanh như vậy.
Cánh cửa phòng bị người ta thô bạo phá tung.
Lúc ấy, tôi đang bị người ta xé nốt mảnh quần áo cuối cùng trên người.
Tôi nhìn thấy Lý Dạng giơ tay, tát thẳng vào mặt em gái hắn.
Tất cả mọi người đều chết lặng.
Chỉ có tôi,
tay chân bị trói chặt trên ghế, lại bật cười.
…
Tiếng cười ấy, trong hoàn cảnh đó, có lẽ rất lạc lõng.
Nhưng giờ phút này, chẳng ai dám lên tiếng.
Lý Dạng bước tới trước mặt tôi, tháo dải băng trói trên cổ tay tôi.
Hắn ngẩng đầu, dùng tay nhẹ nhàng vuốt lên má tôi.
Nhẹ giọng hỏi:
“Có đau không?”
…
Trong căn phòng tĩnh lặng đến ngạt thở,
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt nâu sẫm như vực sâu của hắn.
“Còn chẳng bằng một phần vạn nỗi đau anh đã gây ra cho tôi.”
“Lý Dạng.”
31
Sau chuyện đó, Lý Dạng lại đưa tôi về nhà hắn.
Thái độ của hắn đối với tôi thay đổi rất nhiều.
Không còn là cái vẻ thong dong, tự đắc như trước kia.
Ngược lại, bây giờ lại có chút dịu dàng dè dặt.
Hắn không cho tôi đi, tôi cũng chẳng đề cập gì nữa.
Hắn đến thăm tôi nhiều hơn, nói chuyện cũng nhiều hơn, giống như tôi không đáp lại thì hắn vẫn có thể tự độc thoại một mình.
“Lâm Hinh, dù thế nào đi nữa, tôi thực sự muốn bù đắp cho em.”
Hắn ngồi xổm trước mặt tôi, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn thẳng vào tôi.
“Lúc còn trẻ… tôi quá nông nổi.”
“Tôi biết mình đã làm em tổn thương, nhưng thật lòng, tôi chỉ muốn giữ em lại bên cạnh.”
…
Vì muốn giữ tôi, nên hắn đập nát sạp khoai nướng của ba mẹ tôi.
Vì muốn giữ tôi, nên hắn bắt tôi tận mắt nhìn bạn thân nhất của mình bị hủy hoại.
Vì muốn giữ tôi…
Nên hắn giẫm gãy tay vị hôn phu tôi, phá tan hôn lễ của tôi?
“Lý Dạng, anh thực sự có biết thế nào gọi là tình cảm không?”
“Ngay cả phòng làm việc của anh cũng không cho tôi vào.”
Tôi cúi mắt, giọng mang chút cô đơn thản nhiên nói.
Cửa phòng làm việc của hắn luôn khóa chặt, thật ra tôi biết rõ nguyên do.
Hắn quản lý cả một tập đoàn lớn, bên trong chắc chắn cất giữ vô số tài liệu cơ mật.
Hắn nhướng mày.
Rõ ràng, vì tôi tỏ ra không vui mà trong lòng lại có chút đắc ý.
“Em để tâm chuyện đó sao?”
Hắn giơ tay xoa nhẹ đầu tôi.
“Em không phải người ngoài, muốn vào lúc nào cũng được.”
“Để tôi ghi dấu vân tay em vào ngay.”
32
Những ngày sau đó, tôi thường ru rú trong phòng làm việc của Lý Dạng.
Tủ sách của hắn rất lớn, từ kinh điển Đông Tây đến danh tác thế giới đều có.
Tôi thường nằm co trên chiếc ghế bập bênh trong góc, ôm sách đọc.
Đọc chán thì ngủ quên trên đó, nên nhiều khi hắn về nhà, vừa hay nhìn thấy tôi chẳng chút đề phòng mà nằm ngủ trên chiếc ghế đó.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Những ngày này, tôi không còn phản kháng hắn nữa.
Điều này khiến tâm trạng hắn rõ ràng tốt hơn nhiều.
Hắn vân vê lọn tóc tôi, cười nói:
“Công việc mấy ngày nay tôi xử lý xong cả rồi.”
“Lâm Hinh, bạn tôi mới khai trương một khu nghỉ dưỡng trên núi.”
“Ở nhà mãi cũng chán, chúng ta cùng đi chơi một chuyến nhé.”
…
Khu nghỉ dưỡng ấy quả thực nằm sâu trong núi.
Đi qua vô vàn khúc cua gấp khúc quanh co, đến một nơi bất ngờ mở ra khoảng trời rộng lớn.
Dãy biệt thự bám lưng chừng núi, tựa như cung điện ẩn mình nơi sơn cốc.
Xa hoa tráng lệ, cơ sở vật chất đầy đủ đến từng chi tiết.
Có thể khẳng định, người xây dựng ra nơi này, ắt hẳn đổ vào không ít tiền của.
“Ông chủ khu nghỉ dưỡng này là người Bắc Kinh.”
“Xây chỗ lớn thế này là để nuôi dưỡng… tình nhân của mình.”
Trên đường đi, Lý Dạng nói vậy.
“Tình nhân?”
Tôi ngẩng đầu hỏi hắn.
Dù có xa hoa thế nào, rõ ràng nơi này cũng cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Ai lại mang tình nhân nhốt ở một nơi thế này?
Trừ phi là…
“Người đó có vợ con rồi.”
“…”
Chim Hoàng Yến.
Tôi cười nhạt.
Lần đầu tiên nghe người ta gọi “tiểu tam” bằng cái danh từ văn vẻ đến thế.
“Tình nhân”… thật biết cách tô son trát phấn.
…
Chuyến này Lý Dạng đến chắc chắn không chỉ để nghỉ ngơi.
Ông chủ họ Thiệu, rất rõ ràng lần này hắn đến là vì chuyện làm ăn.
Hắn đi gặp “ông Thiệu” bàn bạc, để tôi một mình dạo quanh trong sân vườn.
Nơi biệt thự sâu trong núi, chắc hắn cũng chẳng sợ tôi bỏ trốn.
Mà tôi thực ra cũng chưa hề có ý định chạy trốn.
Gió núi lùa qua, xua bớt oi nóng.
Tôi rảnh rỗi đuổi theo một con chim nhỏ, vô tình đi lạc vào một khoảng sân khác.
Chợt nghe thấy một giọng nói yếu ớt vang lên:
“Xin hỏi… có ai ở đó không?”
“…”
**”Người tình chim hoàng yến” nổi danh của ông Thiệu, tôi không ngờ… lại là một người mù.
Người phụ nữ dựa vào cột trà đình, trên người khoác bộ sườn xám màu sen nhạt.
Thân hình thướt tha, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, chỉ là…
Đôi mắt vốn ngập xuân sắc ấy, giờ không còn tiêu điểm.
“Mắt tôi trước đây không mù.”
“Chỉ là…”
“Anh ta lấy đi để hiến tặng cho vợ mình rồi.”
“A… xin lỗi, tôi lỡ lời rồi, chỉ là quá lâu không được gặp người ngoài, nên mới lỡ miệng…”
“…”
Những ngày ở đó, tôi kết thân với cô Vương tiểu thư ấy.
Cô chính là chim hoàng yến bị ông Thiệu nuôi nhốt nơi sơn cốc này.
Vì cô ấy, ông Thiệu từng cãi cọ bao lần với gia đình, cô ấy chẳng khác nào cái gai mọc ngược trong lòng hắn.
Chuyện giữa cô Vương và ông Thiệu, tôi đại khái cũng hiểu được phần nào.
Tóm lại là: cô ấy trốn, hắn đuổi, cả hai không ai có lối thoát.
“Cô Lâm, cô biết không, đôi lúc tôi nghĩ chết đi có khi lại là một sự giải thoát.”
Khói trà mong manh che giữa tôi và cô ấy, bàn tay cô mệt mỏi khuấy nhẹ làn khói.
“Mỗi ngày bên cạnh hắn ta đều như sống trong địa ngục.”
“Mắt tôi mù rồi, hắn lại bảo thế cũng tốt, tôi sống cũng chỉ biết dựa vào hắn.”
“Ha… nhà tôi chẳng còn ai nữa.”
“Cả thế giới tôi giờ chỉ còn hắn, vậy khác gì đã chết?”
“Thế nhưng, hắn lại không để tôi chết.”
“Hắn…”
“…”
Tôi thở dài, cảm thấy chua xót cho số phận của người phụ nữ trước mắt.
“Cô Vương, tôi… có lẽ có thể cho cô một cơ hội.”
“Nhưng con đường đi thế nào, vẫn phải do chính cô tự chọn.”
33
Những ngày sau đó, tôi không còn gặp lại cô Vương nữa.
Nghe nói cô ấy nhảy hồ tự vẫn không thành, lại bị ông Thiệu lôi về.
Lý Dạng mất luôn đối tác làm ăn,
những ngày kế tiếp chỉ quanh quẩn bên tôi.
Đêm cuối cùng trước khi rời khỏi khu nghỉ dưỡng này.
Tôi tính kỹ thời gian, biết mọi thứ đã gần như sẵn sàng.
Tất cả những kíp nổ tôi cài đặt đều đã yên vị trong bóng tối.
Chỉ còn chờ tôi tự tay châm lửa.
Tối hôm đó, tôi lén lút rời khỏi phòng.
Tàn nhẫn để lại những vết cào xước trên eo, trên cánh tay, trên ngực mình.
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ửng trong gương.
Giây phút đó, như thể nhìn thấy bóng dáng của Nguyệt Nguyệt trong quá khứ.
Nguyệt Nguyệt, ở thế giới bên kia, cậu sống ổn chứ?
A Hinh.
Sắp đến lúc thay cậu trả lại tất cả rồi.