Khi anh trai cô ta trở thành tội phạm bị truy nã,
cô ta lại chẳng hề bị liên lụy.
Vẫn tiếp tục hoạt động trong giới idol như thường.
Bởi ông chủ mới thâu tóm công ty Lý Dạng hình như rất ưu ái cô ta.
Không những đổ tiền dập yên scandal,
mà còn đủ mọi cách tạo danh thế, chuẩn bị tổ chức tiệc sinh nhật hoành tráng cho cô ta.
Lý Tử Tạ vốn dĩ đã có lượng fan đông đảo trên mạng.
Lần này, gần như mọi nền tảng đều sẽ livestream sinh nhật cô ta.
Chưa hết, ông chủ mới còn đặt rất nhiều màn hình LED khắp cả nước.
Để phát đồng thời video chúc mừng sinh nhật cô ta.
Lúc tôi đẩy cửa phòng nghỉ của Lý Tử Tạ,
cô ta đang vừa sơn móng tay vừa ngân nga hát.
Thấy tôi, cô ta lườm tôi một cái sắc lẹm.
“Xin lỗi nhé, bà đây vẫn đang sống sướng như tiên.”
“Không ngờ chứ hả, Lâm Hinh? Dù anh trai tao bị thâu tóm công ty rồi, tao vẫn sống tốt phết đấy.”
“Ai bảo tính tao dễ thương, được lòng người.”
“Ông chủ mới của tao thích tao mà.”
“Người ta nói, sinh nhật này phải tổ chức thật hoành tráng cho tao cơ~”
“Mày tức không, hả Lâm Hinh?”
Tôi lặng lẽ nhìn cô ta.
Tiệc sinh nhật cô ta đúng là hoành tráng đấy.
Còn tôi có tức không à…?
Cửa phòng nghỉ bị người khác đẩy ra.
Một người phụ nữ tóc ngắn, khí chất mạnh mẽ, từ phong thái đến cách ăn mặc đều toát lên vẻ thời thượng, những món trang sức trên người có cái giá đếm bằng tiền triệu.
Vừa thấy người đó, Lý Tử Tạ sáng rỡ cả mắt.
“Ôi chao ~ Chị Na tới rồi~”
“Chị Na, chị có mệt không? Lát nữa em lên sân khấu nhất định biểu diễn cho chị xem thật tốt!”
Người phụ nữ không nói gì, Lý Tử Tạ liền xun xoe kéo ghế cho cô ta ngồi xuống.
Tôi đứng bên cạnh nhìn mà muốn phì cười.
Lý Tử Tạ lén lườm tôi một cái đầy khinh thường,
rồi quay sang nịnh nọt người phụ nữ kia:
“Chị Na, chị biết con nhỏ này là ai không? Không xin phép mà tự tiện xông vào phòng em…”
“Cô ấy là khách của tôi.”
Người phụ nữ, ít lời nhưng cực có khí thế, cuối cùng cũng mở miệng.
Lý Tử Tạ lập tức tái mặt.
Lúc này cô ta mới nhận ra có điều gì đó không đúng.
Cố nặn ra nụ cười:
“Vậy… vậy em đi chuẩn bị lên sân khấu nhé? Mà… quản lý em đâu rồi nhỉ…”
“Không vội.”
Người phụ nữ vừa nghịch món trang sức trên tay, vừa nhàn nhạt cất tiếng.
Lý Tử Tạ rõ ràng đã bắt đầu luống cuống.
Chị Na nghiêng đầu, nhìn cô ta đầy hứng thú.
“Xem ra cô thật sự không nhớ tôi là ai rồi, Lý Tử Tạ.”
“Ha… ha ha, làm sao có chuyện em không nhớ chị được ạ… người quý phái như chị, sao em dám quên…”
“Tôi chính là… ‘Con Lợn Đen’ đó, Lý Tử Tạ.”
Người phụ nữ khẽ vuốt món trang sức lấp lánh trong tay, nhẹ giọng nói.
Lý Tử Tạ lập tức đơ người tại chỗ, như gặp quỷ.
“Hồi đó tôi đen đúa, béo ụ, nên các người đặt cho tôi cái tên ‘Lợn Đen’.”
“Chính miệng cô nói đấy, Lý Tử Tạ, sao lại không nhớ?”
“…”
Lý Tử Tạ há hốc miệng, câm nín, mặt tái mét, từng bước từng bước lùi lại trong hoảng sợ.
Đúng vậy, người phụ nữ trước mặt cô ta bây giờ, quý phái, cao sang, quyền lực…
Chỉ cần vung tay, là có thể thâu tóm cả tập đoàn nhà cô ta.
Chính là cô gái năm xưa từng bị đám người họ vây vào góc tường, nhục mạ, bắt nạt.
Là người cuối cùng, mắt xích cuối cùng trong kế hoạch này của tôi.
Năm đó, khi tôi còn đang nung nấu kế hoạch báo thù cho Nguyệt Nguyệt, chính cô ấy đã tìm đến tôi trước.
Sau đó, cô ấy luôn lặng lẽ đứng sau bảo vệ tôi.
Bao gồm cả khi tôi không chịu nổi Lý Dạng,
người của cô ấy nhất định sẽ xông vào cứu tôi.
Bao gồm cả những thiết bị nghe lén, cách tiếp cận người bên cạnh Lý Dạng.
Bao gồm luôn cả ngôi nhà bí mật tôi và Chu Xuyên ở.
Tất cả đều là của cô ấy.
Tính theo thời gian, đoạn VCR sinh nhật của Lý Tử Tạ sắp được phát rồi.
Nhưng Lý Tử Tạ, giờ ngồi bệt dưới sàn, cũng đã nhận ra…
cô ta không cần phải lên sân khấu nữa.
Cùng lúc đó, khắp các buổi livestream toàn quốc,
tất cả các màn hình LED ở trung tâm thương mại, vốn dĩ sẽ chiếu video chúc mừng sinh nhật “đại minh tinh” Lý Tử Tạ…
Đều bị thay thế bằng một video khác.
40
Sau một hồi hỗn loạn,
trong video xuất hiện cảnh đôi chân của một cô gái.
Cô ta không hề kiêng dè dẫm lên người quay video,
vừa dẫm, vừa chửi bới thô tục, vừa tát vào mặt người bị quay.
Tiếng cười điên loạn của cô ta vang lên như ma quỷ.
Mà khuôn mặt ấy…
lại là gương mặt xinh đẹp của ngôi sao lớn Lý Tử Tạ.
Trong chốc lát, cả mạng xã hội nổ tung.
Lượng bình luận vượt mười triệu chỉ trong nháy mắt.
Các diễn đàn rôm rả bàn tán không ngừng.
Người ta kinh ngạc, cô idol ngọt ngào tươi cười kia,
lúc trẻ lại từng đạp lên một bạn học yếu đuối không chút kháng cự.
Người ta sửng sốt, cô gái trên sóng truyền hình chẳng bao giờ thốt một lời tục tĩu,
thế mà có thể tuôn ra bao lời nhục mạ, chà đạp bạn học cùng lớp đến thế.
Lý Tử Tạ hồn bay phách lạc.
Trong phòng nghỉ, video vẫn tiếp tục phát.
Người quay video đó… tên là Nguyệt Nguyệt.
Tôi nhìn chằm chằm đoạn video đầy thảm hại ấy,
khẽ nói:
“Nguyệt Nguyệt, cậu đâu có muốn tự sát.”
“Cậu thu thập những bằng chứng này, vốn dĩ để báo cảnh sát bắt bọn họ.”
“Nhưng… bọn họ phát hiện ra, và rồi…”
Chúng mày đã dồn cô ấy đến chết.
Phải rồi…
Cô gái từng nắm tay tôi, bảo tôi “đừng sợ,”
sao có thể dễ dàng buông xuôi mạng sống?
Ngọn lửa yếu ớt ấy đã từng thắp sáng, sao có thể nói tắt là tắt?
Nguyệt Nguyệt, cậu thấy không…
Hình như tất cả những gì tôi có thể làm cho cậu, cũng chỉ đến đây thôi.
Lý Tử Tạ ngã vật trên sàn, bị “chị Na” kéo đứng dậy.
“Sao thế? Đừng nằm bẹp ra đấy chứ, idol yêu quý của tôi.”
“Lên sân khấu đi, ngắm gương mặt đám fan cuồng của cô xem.”
“Yên tâm, tôi bỏ ra từng ấy tiền đầu tư cho cô, chẳng phải để cô bị chôn vùi đâu.”
“Cô thích làm idol cơ mà? Tôi sẽ không đóng băng cô đâu, tôi sẽ để cô mãi mãi đứng dưới ánh đèn sân khấu.”Đọc full tại page Vân hạ tương tư
“Cô sẽ mãi mãi bị thiên hạ nguyền rủa.”
“Sẽ sống không được, chết cũng chẳng xong.”
“Sẽ mãi mãi… mãi mãi…”
41
“Trông em có vẻ không vui.”
Đầu tôi bị người ta xoa nhẹ.
Chu Xuyên ngồi ở ghế lái,
Tôi dứt khoát lại nhào qua ôm lấy anh ấy.
“Ê, lần đầu tiên anh mới thấy chỗ chắn giữa ghế trước phiền phức như vậy đấy.”
Anh cười, vỗ nhẹ lên lưng tôi.
“…”
Tôi khẽ thì thầm với anh:
“Nếu hồi cấp 3, em phát hiện ra sớm rằng Nguyệt Nguyệt đang lén thu thập chứng cứ… có phải cô ấy đã không chết rồi không?”
“Chuyện cũ qua rồi thì đừng mãi day dứt nữa, Lâm Hinh.”
“…”
Haiz…
Chu Xuyên vẫn như vậy.
Đôi khi sự tỉnh táo của anh khiến tôi chẳng biết phải làm sao.
Tôi chỉ muốn ôm anh thêm chút nữa, anh đưa tay vuốt tóc tôi.
Rồi đưa tôi một tấm thiệp mời.
“Đây là gì vậy?” Tôi hỏi.
“Buổi đấu giá ngầm ở nước ngoài.”
“Đấu giá cái gì?”
“Lý Dạng.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Anh bình thản đáp:
“Hắn căn bản không trốn nổi đâu, đã bị người của chị Na bắt lại từ sớm.”
“Giờ, chị Na đưa hắn vào danh mục hàng hóa cho phiên đấu giá ngầm rồi.”
Đấu giá ngầm.
Mà lại mang người ra bán.
Bản chất chuyện đó thế nào… không cần nói cũng hiểu.
“Người tham gia đều là giới nhà giàu.”
“Chỉ là sở thích thôi, e rằng đều rất biến thái.”
“Lý Dạng trông cũng được, chắc sẽ khá đắt khách.”
“Thiệp mời này là chị Na đưa cho em, muốn đích thân đi xem hay không, tùy em.”
“…”
Tôi lướt ngón tay trên mép thiệp ánh kim.
Chợt nhớ đến trước kia, Lý Dạng từng dạy tôi gọi điện, cầu xin tôi đưa hắn đến đồn cảnh sát.
Giờ thì sao?
Có lẽ giờ đây, hắn **thật sự hối hận vì khi đó không chịu ngồi yên trong trại tạm giam rồi.
Ngoại truyện
Bốn giờ sáng, trên con đường vắng không một bóng người.
Lý Dạng lảo đảo chui ra từ đường ống cống ngầm.
Chưa bao giờ trong đời hắn thê thảm đến vậy.
Xương sườn có lẽ gãy mất hai cái.
Trên người dính đầy bẩn thỉu.
Nhưng…
Cuối cùng hắn cũng thoát khỏi lồng giam đó.
Hắn thậm chí sắp bị đem ra làm vật đấu giá.
Buổi đấu giá đó hắn từng tham dự.
Bán người sống.
Mua về rồi thì phần lớn để thỏa mãn sở thích tàn nhẫn, biến thái của người mua.
May mà hắn đủ khôn ngoan, liều lĩnh,
dù gãy xương cũng phải trốn ra.
Con hẻm âm u mù mịt chẳng thấy nổi lối thoát.
Giờ việc cấp bách là mau tìm nơi có người.
Nói thật, mắt hắn giờ bị đánh đến mơ hồ, nhìn chẳng rõ.
Lờ mờ thấy cuối con đường có bóng người.
Hắn bất chấp lao tới cầu cứu.
“Anh… có điện thoại không? Cứu tôi với…”
“Tôi…!”
Người kia đưa chân, dẫm thẳng lên bàn tay hắn.
Cơn đau khiến hắn như từng tế bào toàn thân đều bị xé rách.
“Tôi không thích cứu anh đâu, xin lỗi nhé.”
Giọng người ấy rất ôn hòa, thậm chí nghe có chút nhẹ nhàng.
Nhưng động tác dưới chân thì hoàn toàn ngược lại.
Mười ngón tay hắn, chắc chắn gãy nát rồi.
“Thực ra tôi cũng chẳng có hứng báo thù.”
“Nhưng bạn gái tôi cả đời này có lẽ chẳng muốn nhìn mặt anh nữa.”
Người kia ngồi xổm xuống trước mặt hắn, túm tóc hắn lôi đi.
“Nên làm ơn, mời anh quay lại cái ống cống kia đi.”
“Ngoan ngoãn làm món hàng trong phiên đấu giá đi.”
“À, suýt quên.”
“Người mua anh ấy, thật ra đã được chỉ định sẵn rồi.”
“Nghe nói khẩu vị cũng nặng phết đấy.”
“Nhưng mà hình như rất thích dày vò món đồ chơi của mình từ từ.”
“Nên có khi anh còn sống được rất… rất lâu.”
Trong ngõ vắng vang lên tiếng rên rỉ, gào thét thảm thiết của Lý Dạng.
Giây phút đó, trong thần kinh rối loạn hoảng loạn, hắn chợt nhớ lại một lời ai đó từng nói.
Cô ta nói.
Cô ta sẽ kéo cái vị thần giả tạo trên cao của hắn xuống vũng bùn.
Rồi có một ngày, bắt hắn phải tự mình soi lại bộ dạng hèn hạ, dơ bẩn của chính mình.
[Toàn văn hoàn.]