CHỊ GÁI VĂN, EM GÁI VÕ

CHỊ GÁI VĂN, EM GÁI VÕ

Tôi là cô con gái ruột thất lạc vừa được tìm lại, cứ tưởng mình sắp được trả lại công bằng.
 Ai ngờ cả nhà lại một lòng bảo vệ cô con gái giả.

Ba mẹ ấp a ấp úng:
 — “Con không biết đâu… Nhiên Nhiên… con bé không tiện rời khỏi chúng ta.”

Anh trai thì úp úp mở mở:
 — “Nhiên Nhiên không giống những cô gái bình thường… gặp rồi em sẽ hiểu.”

Tôi lập tức tưởng tượng ra một cô bé mong manh yếu ớt như đóa bạch liên, tim bỗng lộp bộp một cái.
 Nào ngờ vừa bước vào cửa, một cô gái trẻ tràn đầy năng lượng vỗ bàn rầm một tiếng, hướng về phía tôi chắp tay nói:
 — “Chị ơi, em chiếm tổ chim khách bao năm nay, thực sự chẳng biết lấy gì báo đáp, giờ xin hoàn trả chị toàn bộ vị cay tê thơm nồng năm ấy!”

Nói rồi cúi đầu, bưng nguyên bát đầy ớt đỏ, tiêu hoa, ớt xiêm tươi… ngửa cổ nuốt ừng ực!
 Cay đến trắng cả mắt.

Tôi lập tức hiểu vì sao ba mẹ và anh trai lại do dự như vậy.
 Đây mà là đóa bạch liên?
 Rõ ràng là… một đóa bạch… ngốc thì có!

Đăng nhập để theo dõi truyện này