CHỊ KHÔNG LÀM BẠCH LIÊN, CHỊ LÀ HỒNG TRÀ

CHỊ KHÔNG LÀM BẠCH LIÊN, CHỊ LÀ HỒNG TRÀ

“Bạch Nguyệt Quang” của chồng tôi đã trở về nước.

Cô ta đúng là một “trà xanh nam tính” chính hiệu.
 Hôm nay tụ tập đánh bài, ngày mai thức trắng đêm uống rượu.
 Việc cô ta thích nhất chính là không có ranh giới, không ngừng đưa móng vuốt về phía chồng tôi – Thẩm Chấp – và cả đám bạn thân của anh ta.
 Tôi nhịn rồi lại nhịn.
 Cho đến khi cô ta ngã nhào vào lòng Thẩm Chấp.
 Mượn cớ hơi say, chu môi giả vờ làm nũng, bảo muốn thử thách “tình huynh đệ” giữa cô ta và anh ấy.

“Thẩm Chấp, hồi nhỏ chúng ta còn mặc chung quần thủng đũng mà, bao nhiêu năm không gặp, anh không chịu ôm em một cái sao?”

Nhìn gương mặt đỏ bừng đầy ngại ngùng của Thẩm Chấp,
 Tôi giơ tay lên, mở hệ thống “vạn nhân mê” đã bị phong ấn suốt bảy năm qua.
 Chỉ là… không ngờ hệ thống cần thời gian để khởi động lại.
 Ngay khi Bạch Đình (tên cô ta) ngày càng hành động mờ ám,
 Con trai năm tuổi của tôi bỗng bước ra, nói với tôi:

“Mẹ, để con.”
 “Con đọc nguyên tác rồi.”

Đăng nhập để theo dõi truyện này