CON GÀ MÁI VÀ CHIẾC PHONG BÌ ĐỎ

CON GÀ MÁI VÀ CHIẾC PHONG BÌ ĐỎ

Rời khỏi nhà mẹ đẻ, mẹ tôi để trong cốp xe một con gà mái rất to, nặng tới tám cân.

Đang còn vui mừng chuẩn bị về nhà nấu canh thì đột nhiên em trai tôi, Chu Dương, nổi giận gọi điện.

“Chị ơi, sao mỗi lần về nhà mẹ chị đều thích ăn uống rồi mang đi vậy? Giáo giáo đang ở cữ, không có con gà thì làm sao được?”

“Mẹ cũng nói với em rồi, bà ấy không thật lòng đưa cho chị đâu, chỉ là làm bộ trước mặt hàng xóm thôi. Nếu chị chưa đi xa, thì mang con gà trả lại đi, Giáo giáo vẫn đang chờ để ăn giúp lợi sữa.”

Tôi tức đến mức suýt hét lớn, từng viên gạch ở nhà mẹ đẻ, từng kim mũi chỉ, có thứ gì mà tôi không mua?

Ngay cả xe cộ, nhà cửa của Chu Dương, cả tiền sính lễ đều là tôi bỏ ra, cuối cùng lại vì một con gà mà tính toán với tôi từng chút từng chút một.

Thế thì được, nếu Chu Dương bạc nghĩa như vậy, đừng trách tôi thu lại hết những gì đã cho trước đây.

Đăng nhập để theo dõi truyện này