KIẾP NÀY, EM KHÔNG LÀ EM GÁI ANH

KIẾP NÀY, EM KHÔNG LÀ EM GÁI ANH

Khi thay thế con gái ruột trở về nhà hào môn, tôi đã gặp một người thợ may có vẻ ngoài lười biếng, phóng khoáng.
 Lúc đo số đo, anh ta giơ tay lên.
 Đầu ngón tay ấm nóng lướt nhẹ qua vai và eo tôi.
 Toàn thân tôi căng cứng, ngượng ngùng hỏi:
 “Chỗ này… cũng cần dùng tay sao?”
 Anh liếc nhìn lồng ngực phập phồng của tôi, khẽ bật cười:
 “Chỗ này mà dùng tay thì thành lưu manh rồi.”

Sau đó, trong buổi lễ nhận người ở nhà họ Chu, tôi lại gặp lại người thợ may ấy.
 Mà tôi, lẽ ra nên gọi anh ta là: “Anh trai”
 Người đàn ông ánh mắt trầm xuống, hồi lâu vẫn không trả lời tôi.

Đăng nhập để theo dõi truyện này