MẸ CON TA ĐỀU XỨNG ĐÁNG ĐƯỢC YÊU THƯƠNG

MẸ CON TA  ĐỀU XỨNG ĐÁNG ĐƯỢC YÊU THƯƠNG

Năm 1986, tôi dẫn con gái hai tuổi về quê chịu tang, vô tình gặp lại bạn học cấp ba đã tám năm không gặp ở bến xe.
 Cô ấy nhìn đứa bé trong lòng tôi, cười giễu:
 “Đã bảo mà, năm đó cậu chỉ là nhất thời giận dỗi thôi, giờ con gái của cậu và của Cố Huy chẳng phải cũng lớn thế này rồi sao?”

Tôi ôm chặt con gái trong lòng, thản nhiên cười đáp:
 “Tôi và anh ta đã sớm chấm dứt rồi.”
 “Đứa trẻ này, không liên quan gì đến anh ta.”

Kiếp trước, chỉ vì tôi không muốn để em gái nuôi của Cố Huy mạo danh mình vào đại học, cô ta nghĩ quẩn rồi nhảy xuống nước tự vẫn.
 Miệng thì nói không trách tôi, nhưng cả đời này Cố Huy lại lạnh nhạt với tôi, khiến tôi u uất mà chết.

Sau khi cả hai cùng trọng sinh, việc đầu tiên Cố Huy làm là cướp giấy báo trúng tuyển của tôi, đẩy tôi xuống nước.
 Tôi sốt cao liền ba ngày ba đêm, tỉnh lại thì nghe tin bọn họ đã mang giấy báo rời khỏi quê.

Đối diện với ánh mắt thương hại của người ngoài, tôi chỉ cười, bước lên chuyến tàu ngược hướng, tái giá với người khác.

Không ngờ người trước mắt lại rút ra một tấm thiệp mời, ngạc nhiên nói:
 “Nhưng Cố Huy đang mời hết bạn học cấp ba, nói là muốn tổ chức lại đám cưới với cậu đấy.”

Đăng nhập để theo dõi truyện này