TRÒ CHƠI DANH VỌNG

TRÒ CHƠI DANH VỌNG

Trình Hựu đang giận dỗi với Bạch Nguyệt Quang của anh ấy, Ngụy Anh, nên cố tình tỏ tình với tôi – một nữ sinh nghèo khó.
 Tôi đã nhận lời.
 Ngụy Anh nhìn tôi với ánh mắt đầy thương hại và nói:
 “Khuyên cô nhân lúc anh ấy còn đang giận tôi mà tranh thủ lấy vài chiếc túi xách làm bù đắp đi.”
 Tôi không quan tâm.
 Việc anh ấy có thích tôi hay không không quan trọng.
 Quan trọng là Trình Hựu vừa đẹp trai lại vừa giàu, dù sao tôi cũng có lợi.
 Sau này, trong đám cưới của tôi và Trình Hựu, Ngụy Anh mặc váy cưới xông vào.
 Cô ấy mắt đỏ hoe, muốn Trình Hựu đi cùng mình.
 “Trước đây là do em bướng bỉnh không biết trân trọng, nhưng giờ vẫn còn kịp mà.”
 Người đàn ông bên cạnh tôi không chút dao động, chỉ đạo bảo vệ đuổi người rồi quay sang xin lỗi tôi:
 “Xin lỗi, là anh xử lý không tốt. Sau này sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa.”
 Đấy, thuần hóa chó hoang cũng chẳng khó khăn gì.

Đăng nhập để theo dõi truyện này