Tôi liếc nhìn một cái, cười nhạt:

“Thôi khỏi, tôi sợ có người đau lòng.”

“Ai? Đừng nói là Chu Tư Việt đấy nhé.”

Tôi quay sang nhìn thẳng vào mắt Tần Thận, anh ta nhanh chóng chột dạ, thở dài một hơi:

“Có phải tôi làm sai cách rồi không?”

“Với cách này, anh vĩnh viễn không theo đuổi được con gái đâu.”

Tôi đứng dậy, định đi vệ sinh thì bất ngờ nhận ra một bóng dáng quen thuộc trong đám đông.

Chu Tư Việt.

Anh ấy mặc vest chỉnh tề, đứng giữa những doanh nhân khác, trên tay là ly rượu vang, bên cạnh còn có một đám người cười nịnh nọt chúc rượu.

Khí chất cao quý, giữa đám đông trông nổi bật như hạc giữa bầy gà.

Vừa thấy anh ấy sắp quay sang phía này, tôi lập tức trốn sau lưng Tần Thận.

“Anh ta sao lại ở đây?”

“Ai? Chu Tư Việt á? Anh ta là một trong những nhà tổ chức sự kiện này, tham dự cũng bình thường thôi.”

Chết tiệt!

Sáng nay, Chu Tư Việt có nhắn tin, nói rằng tối nay anh ta sẽ tham gia một sự kiện thương mại.

Nhưng tôi nghĩ lịch trình của anh ấy vốn nhiều, không thèm để tâm, càng không ngờ đó lại là cùng một sự kiện này!

Tôi tính toán thời gian, mong sao buổi lễ nhanh chóng kết thúc để có thể chuồn đi.

Cuối cùng cũng đến phần kết thúc, vì Tần Thận quá nổi tiếng, để tránh ùn tắc, anh ta phải rời đi trước.

Tôi ngồi trong phòng nghỉ, thở phào nhẹ nhõm vì sắp thoát khỏi cái sao chổi này.

Nhưng đúng lúc đó, quản lý của anh ta đẩy cửa bước vào.

“Chu tổng Chu Tư Việt đến rồi, nói muốn chào hỏi cậu một chút.”

Tôi giật bắn người, bật dậy khỏi ghế.

Tần Thận chỉ vào phòng thay đồ có rèm che, tôi vội vàng chui vào trốn.

Không lâu sau, tiếng bước chân vang lên.

“Lâu rồi không gặp.”

Quả nhiên là giọng của Chu Tư Việt!

Tần Thận cũng đứng lên, nhếch mép cười:

“Đúng là lâu không gặp, lần cuối cùng chắc là khi chúng ta phát hiện mình có chung một bạn gái nhỉ?”

Tôi siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi.

Thằng nhãi này chuyên chọn chỗ đau mà đâm!

Tôi nhẹ nhàng vén rèm, quan sát sắc mặt Chu Tư Việt.

Anh ấy khẽ cười, nhưng không giống như đang tức giận.

“Quan hệ giữa cậu và Giang Oản Nguyệt thế nào, tôi rất rõ.”

Nghe vậy, Tần Thận cũng cười:

“Thế còn hai người thì sao?”

“Dù thế nào cũng không giống cậu.”

Nói xong, Chu Tư Việt xoay người rời đi, Tần Thận còn vẫy tay chào, miệng hô to:

“Có rảnh thì đi đánh golf nhé!”

Xác nhận anh ấy đã đi rồi, tôi mới chui ra khỏi rèm.

Tần Thận nhìn tôi vỗ vỗ ngực, cười càng rạng rỡ.

“Sao? Sợ hả? Sợ kim chủ duy nhất của em chạy mất? Hay sợ anh ta ghen?”

“Liên quan gì đến anh? Sau này đừng liên lạc nữa.”

Tôi xách túi định rời đi, nhưng Tần Thận lại chặn đường tôi.

“Sao vậy? Động lòng rồi à? Thế này không giống em chút nào. Anh thật sự đánh giá cao em đấy, dù sao chúng ta cũng quen biết lâu rồi, ai biết sau này có cơ hội hợp tác nữa không?”

“Sao? Không tự tin rằng có thể theo đuổi lại bạch nguyệt quang của anh à?”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tần Thận lập tức cứng đờ.

09

Tần Thận không phải kim chủ đầu tiên của tôi.

Thực ra, anh ta chính là khách hàng đầu tiên của tôi.

Bởi vì tôi và bạch nguyệt quang của anh ta – minh tinh nổi tiếng trong giới giải trí, Tề Hân – có gương mặt rất giống nhau.

Tề Hân thích Tần Thận, nhưng miệng cứng không chịu thừa nhận.

Vậy nên, Tần Thận tìm đến tôi, hi vọng tôi có thể khiến Tề Hân ghen.

Tôi vui vẻ nhận lời.

Cuối cùng, hai người họ thật sự đến với nhau, nhưng Tề Hân lại lo lắng fan hâm mộ sẽ đau lòng, nên chủ động chia tay.

Sau đó, Tần Thận lại tìm tôi, vẫn là chiêu cũ.

Nhưng lần này, Tề Hân không dễ bị mắc bẫy nữa, trực tiếp chặn luôn số của anh ta.

Rồi Tần Thận nghĩ ra cách tạo couple để kéo gần khoảng cách, nhưng khi hợp đồng hết hạn, Tề Hân lập tức cắt đứt quan hệ.

Tối nay, khi tham gia sự kiện, anh ta cố tình chỉ vào chiếc váy trên người Tề Hân, nói muốn mua cho tôi.

Tôi nhìn thấy rõ ánh mắt ấm ức của Tề Hân.

“Cô ấy vẫn còn thích anh, nhưng nếu anh cứ tiếp tục thế này, có thể sau này sẽ không thích nữa đâu.”

Tần Thận cuối cùng cũng chịu lùi lại.

“Nói thật nhé, anh luôn cảm thấy công việc này của em rất tốt. Vừa kiếm được tiền, vừa giúp người khác tìm lại tình yêu. Quả thực là một việc vĩ đại!”

Thay vì gọi tôi là chim hoàng yến chuyên nghiệp, có lẽ gọi tôi là “người sửa chữa tình cảm” thì hợp hơn.

Mỗi lần đi hẹn hò với khách hàng, họ luôn đăng ảnh chúng tôi lên mạng, để bạch nguyệt quang nhìn thấy.

Đọc full tại page ” Sâu nhỏ đáng yêu”

Sau đó, tôi sẽ tư vấn chiến lược, giúp họ thành công theo đuổi được người trong lòng.

Tôi thở dài:

“Tiền kiếm đủ rồi, tôi định rửa tay gác kiếm, không được sao?”

Tần Thận gật đầu, nhường đường, nhưng khi tôi đi ngang qua, anh ta ghé sát tai tôi nói nhỏ:

“Nhưng mà… Chu Tư Việt cũng từng có người trong lòng. Em phải cẩn thận, đừng để lật thuyền nhé.”

Tôi khựng lại, quay sang nhìn anh ta.

Tần Thận nhún vai, nói với vẻ vô tội:

“Anh không biết nhiều lắm, chỉ nhớ hồi cấp ba anh ta từng thích một cô gái, sau đó cô ấy chuyển trường. Anh ta buồn suốt một thời gian dài. Nhưng dù sao cũng là chuyện từ hồi cấp ba rồi, thời gian lâu như vậy, chắc em vẫn còn cơ hội đấy.”

Tôi sững sờ.

Chu Tư Việt… cũng có bạch nguyệt quang sao?

10

Tôi bồn chồn đi về phía bãi đậu xe, quả nhiên thấy được chiếc xe của Chu Tư Việt, cùng người đàn ông đang đứng dưới ngọn đèn đường.

Anh mặc một chiếc áo khoác dài, bóng dáng cao lớn kéo dài bởi ánh đèn.

Không xa phía ngoài, tiếng hò hét của fan hâm mộ vang lên, nhưng bãi đậu xe lại yên tĩnh lạ thường.

Anh đứng đó, một mình trong vùng sáng, tận hưởng sự tĩnh lặng hiếm hoi.

“Anh biết tôi ở đây?”

“Trong đám đông, anh nhìn một cái là thấy em ngay.”

Chu Tư Việt tháo chiếc khăn quàng cổ của mình, nhẹ nhàng quấn lên cổ tôi.

“Tại sao không nói với anh?”

Tôi chớp chớp mắt:

“Em sợ anh giận mà. Dù sao em cũng đâu phải chưa từng có tiền án, lỡ đâu anh cảm thấy đã trả tiền mua đứt em rồi, thế mà em vẫn đi làm thêm bên ngoài thì sao—á!”

Bỗng dưng, Chu Tư Việt kéo mạnh chiếc khăn, làm tôi siết chặt cổ trong giây lát.

Mặc dù anh ấy nhanh chóng thả lỏng, nhưng tôi vẫn diễn sâu, hét lên một tiếng.

Thấy tôi hợp tác diễn xuất như vậy, anh ấy bật cười, cúi xuống nhìn tôi.

“Ý anh là, tại sao không nói với anh rằng em ra ngoài vào buổi tối. Nếu anh không có ở đây, em sẽ phải đi bộ hai cây số để bắt xe. Giờ này đã là mười hai giờ đêm rồi.”

Tôi không ngờ anh ấy lại nói như vậy, nhất thời không biết trả lời ra sao.

“Lần sau, nếu ra ngoài vào ban đêm, hãy nói cho anh biết. Dù trễ thế nào, anh cũng sẽ đến đón em.”

Tôi đứng đờ ra tại chỗ, cảm thấy nhịp tim đập nhanh hơn bình thường.

Không khí dường như thoát khỏi tầm kiểm soát của tôi.

Rõ ràng tôi tưởng sẽ bị anh tra hỏi, thế mà lại thành ra thế này.

Tôi cố gắng làm ra vẻ nhẹ nhàng, cười nói:

“Dù sao cũng là một con chim hoàng yến ăn bám, em vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp, không cần phiền kim chủ phải lo lắng đâu.”

“Chim hoàng yến…”

Chu Tư Việt khẽ lặp lại ba chữ này, giọng nói trầm thấp.

Ngay giây tiếp theo, anh ấy đột ngột tiến sát lại gần.

Tôi chưa kịp phản ứng, cơ thể đã tự động lùi lại theo bản năng.

Anh ấy dừng lại tại chỗ, không hề tức giận, chỉ mỉm cười, đôi mắt không rời khỏi tôi.

“Xem kìa, trên đời làm gì có con chim hoàng yến nào vừa tiêu tiền của anh, vừa không cho anh hôn?”

Đương nhiên là không được!

Đây là nụ hôn đầu của tôi!

Tôi lẩm bẩm trong lòng, ánh mắt chạm phải đôi mắt đầy mê hoặc của anh ấy.

Tôi không biết có phải do cơn gió lạnh đêm nay đã làm tôi mất lý trí hay không.

Nhưng trong một khoảnh khắc, tôi bỗng nhón chân lên, đột ngột hôn anh ấy.

Chu Tư Việt trợn to mắt, bị tôi đánh úp đến mức không kịp phản ứng.

Đến khi anh ấy kịp nhận ra, anh ấy lập tức ôm chặt lấy tôi.

Nụ hôn này, quấn quýt khó rời.

Đến khi buông ra, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, chỉ có thể tựa vào ngực anh ấy để lấy lại ý thức.

“Giang Oản Nguyệt, anh chưa bao giờ xem em là chim hoàng yến.”

Anh ôm chặt tôi, cơ thể ấm áp che chắn cơn gió lạnh, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.

“Anh thích em.

Ngay từ đầu, anh đã đối xử với em như một mối quan hệ bình thường, tôn trọng lựa chọn của em.

Trong tất cả các buổi hẹn hò, quyền quyết định luôn nằm trong tay em.”

Vậy nên, dù tôi chọn đi đâu, anh ấy cũng đều vui vẻ chấp nhận.

Dù tôi không trang điểm lộng lẫy, anh ấy vẫn dịu dàng nắm lấy tay tôi.

Tôi chớp chớp mắt:

“Nhưng trước đó, anh đâu có nói vậy. Anh còn bảo là vì mẹ anh thích em.”

Chu Tư Việt bật cười, giơ tay nhẹ nhàng véo má tôi, ánh mắt tràn đầy sự yêu chiều.

“Bởi vì nếu anh không nói thẳng ra, có người sẽ lại suy nghĩ lung tung.”

Tôi bật cười theo, nhưng rồi chợt nhớ lại lời Tần Thận nói ban chiều.

“Nhưng mà, Tần Thận nói anh từng thích một cô gái hồi cấp ba…”

“Hừ, đúng là được voi đòi tiên.

Mới hôn một cái đã bắt đầu điều tra quá khứ của anh rồi hả?”

Chu Tư Việt cười khẽ, ánh mắt lấp lánh, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt tôi, cử chỉ đầy trêu chọc.

“Muốn biết sao?

Cuối tuần này đến nhà anh chơi đi.

Lần này, đến với tư cách bạn gái của anh.

Lần này, cả hai ta đều biết rõ lòng nhau.

Lần này, chính thức gặp bố mẹ anh, được không?”