4
Hôm đó, sau khi rời bệnh viện về nhà, nhìn thấy căn phòng vẫn còn ngổn ngang bừa bộn, tôi chọn cách phớt lờ.
Buổi tối, tôi cũng không nấu cơm.
Thấy vậy, Phí Tuấn lại nổi giận.
“Bà nội! Cháu ở bệnh viện chăm ông nội lâu như vậy, bà về trước đã đành, sao còn không dọn dẹp nhà cửa?”
“Cơm đâu?”
“Bà nội, sao năm nay bà lại không nấu ăn nữa? Bà bị sao vậy?”
“Hôm nay ông nội cũng hỏi cháu, rốt cuộc bà làm sao thế?”
“Ông còn đang chờ cháu mang cơm đến bệnh viện kìa!”
“Bà nội!”
Tôi lặng thinh, chỉ lặng lẽ ăn bát cháo và rau xào trước mặt.
Cháo đậu xanh cùng đậu que xào, hương vị thật thơm ngon.
Chỉ vì trên bàn không có món mà Phí Tuấn thích, nó liền coi như tôi chưa từng nấu.
Nhưng tôi đã nấu.
Là nấu cho chính mình.
Vài phút sau, điện thoại của Phí Hoài Châu gọi tới.
Tôi liếc nhìn, nhưng không bắt máy.
Nhưng Phí Tuấn lại đưa điện thoại đến sát tai tôi.
“Phó Xuân Cảnh! Bà rốt cuộc muốn làm gì?”
“Hôm nay bà im lặng rời khỏi bệnh viện thì thôi đi, bây giờ ngay cả cơm cũng không chịu nấu, bà muốn bỏ đói tôi chắc?”
“Còn Tuấn Tuấn nữa, bà cũng không quan tâm nó sao?” Ho/an ch .a au ca .ch c .ach
“Đặc biệt là hôm nay Mỹ Linh đến thăm tôi, bà ngay cả một câu chào hỏi cũng không có, quay lưng bỏ đi là có ý gì?”
“Bà thật sự nghĩ tôi sắp chết rồi, nên ngay cả giả vờ cũng không muốn giả vờ nữa đúng không?”
Giọng nói tức giận của Phí Hoài Châu liên tục truyền vào tai tôi.
Phí Tuấn đứng bên cạnh, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khó chịu.
Cứ như thể việc tôi chăm sóc họ là điều hiển nhiên.
Tôi thở dài:
“Phí Hoài Châu, chúng ta ly hôn đi.”
Trước khi Phí Hoài Châu kịp đáp lời, người kinh ngạc nhất lại chính là Phí Tuấn.
Nó nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt.
“Bà nội, bà nói gì vậy?”
“Ở cái tuổi này rồi, nếu ly hôn, sau này ai sẽ chăm sóc bà?”
Từ đầu dây bên kia, Phí Hoài Châu cũng bật cười khinh bỉ.
Vốn dĩ giọng nói ông ta còn yếu ớt, nhưng giờ đây bỗng trở nên tràn đầy sức sống.
Còn hăng hái hơn cả lúc vừa chửi mắng tôi.
Giọng điệu cao hẳn lên vài phần.
“Ly hôn?”
“Phó Xuân Cảnh! Chẳng phải chỉ là bảo bà nấu cho tôi một bữa cơm thôi sao, mà cũng đòi ly hôn?”
Tôi thản nhiên trả lời:
“Để Vương Mỹ Linh nấu cho ông đi. Chừng ấy năm rồi, cũng nên đến lượt bà ta nấu cơm rồi.”
Tôi liếc nhìn Phí Tuấn một cái, đặt bát xuống bàn, không thèm rửa, rồi quay người vào phòng.
Tôi mệt rồi.
Nên nghỉ ngơi thôi.
5
Tôi mang di chúc của Phí Hoài Châu cùng cuốn nhật ký tình yêu của ông ta đến văn phòng luật sư.
Những năm đầu khi ông ta khởi nghiệp, có vài hợp đồng lớn là do tôi giúp ông ấy ký kết.
Chỉ là, ông ấy không thích điều đó.
Ông ấy cảm thấy phụ nữ không nên lấn át phong độ của đàn ông.
Hơn nữa, ông ấy nghĩ rằng gương mặt tôi, bị sương gió bến tàu vùi dập, không xứng với hình tượng một giám đốc công ty.
Vậy nên tôi mới chọn lui về làm hậu phương, vì muốn giữ gìn gia đình này, gìn giữ hạnh phúc này.
Nhưng tất cả những thứ đó đều là do tôi đánh đổi bằng những đêm đau lưng đến mức không thể đứng thẳng.
Hạnh phúc, hóa ra chỉ là tưởng tượng trong đầu tôi mà thôi.
Luật sư nói với tôi rằng, vì Phí Hoài Châu là người có lỗi trong hôn nhân, nên một nửa tài sản trong di chúc của ông ấy thực chất là tài sản chung của vợ chồng.
Tiền, cổ phiếu, nhà cửa – từng thứ một, đều có một nửa thuộc về tôi.
Số tiền kia là chúng tôi cùng nhau kiếm được.
Công ty cũng do chúng tôi cùng gây dựng.
Còn căn nhà đó, chỉ cần tôi không đồng ý, Vương Mỹ Linh không thể lấy đi được.
Nhân lúc Phí Hoài Châu đang nằm viện hóa trị, tôi không chỉ thu dọn lại cuốn nhật ký tình yêu của ông ta.
Mà còn lật tìm từng khoản chi trong suốt 50 năm qua, ghi lại mọi số tiền mà ông ấy đã tiêu cho Vương Mỹ Linh.
Ban đầu, tôi không biết cách làm.
Nhưng nghe theo lời luật sư, tôi mua một chiếc điện thoại thông minh, đeo kính lão.
Học cách sử dụng mạng để tra cứu, học cách chụp ảnh lưu lại bằng chứng.
Bất cứ thứ gì tôi không biết, tôi đều học.
Tôi nhờ luật sư soạn thảo sẵn đơn ly hôn.
Còn chưa kịp đến bệnh viện để đưa cho Phí Hoài Châu ký, ông ta đã về nhà.
Cùng trở về với ông ta, còn có Vương Mỹ Linh.
Lúc đó, tôi vừa mới về đến nhà.
Vừa bước vào cửa, liền nghe thấy giọng cười nịnh nọt của Phí Tuấn.
“Bà nội Mỹ Linh, đây là món cháu thích ăn nhất từ bé đến giờ.”
Vừa nói, nó vừa gắp miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào bát của Vương Mỹ Linh.
Họ đang ăn cơm.
Con trai tôi, con dâu tôi, cháu trai tôi, và cả người chồng mà tôi không muốn nhắc đến.
Tất cả cùng quây quần bên bàn ăn, vây quanh Vương Mỹ Linh.
Bàn ăn đầy ắp thức ăn.
6
“Dì Mỹ Linh, nghe nói dì thích canh vịt om dưa chua, nên con đã nấu riêng một nồi cho dì. Dì thử xem có hợp khẩu vị không?”
Tôi nghe thấy giọng nói của Nguyễn Tú Tú – con dâu tôi – liền khựng lại.
Tôi từng đối xử với nó như con gái ruột.
Nhưng từ trước đến nay, nó chưa từng nấu cho tôi một bữa cơm.
Tôi vẫn luôn nghĩ là do nó không biết nấu ăn.
Nhưng bây giờ xem ra, không phải là không biết, mà chỉ là không muốn mà thôi.
Tiếng cười đùa rôm rả trong nhà, ngay khi tôi bước vào liền chợt tắt lịm.
Giây phút đó, tôi cảm thấy mình giống như một người xa lạ.
Phí Lăng Xuyên nhìn thấy tôi, trong mắt còn có chút lúng túng.
“Mẹ… sao mẹ lại về đột ngột vậy?”
Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ đi vào bếp, định tìm bát đũa để ăn cơm.
Nhưng khi mở tủ, tôi phát hiện, bát đũa trong nhà từ lần trước bị Phí Tuấn đập vỡ vẫn chưa được thay mới.
Ngay cả phần bát đũa dành cho tôi cũng không có.
“Mẹ, hôm nay ba xuất viện đột ngột, đúng lúc dì Mỹ Linh cũng ở đó, nên mọi người cùng về nhà.
“Mấy ngày nay mẹ không nấu cơm, nên con mới tập nấu thử.”
Nguyễn Tú Tú theo tôi vào bếp, tìm một chiếc đĩa nhỏ, đưa cho tôi.
“Mẹ, thật ngại quá. Hôm nay khi mua bát đũa, con theo thói quen chỉ mua năm bộ.
“Không nghĩ là dì Mỹ Linh cũng sẽ đến.”
Lời của nó đầy sơ hở.
Vừa nói mới tập nấu ăn mấy ngày nay, nhưng ngay sau đó lại bảo hôm nay mới mua bát đũa.
Chỉ là một lời nhắc nhở khéo léo rằng mấy ngày qua, nó đã thay tôi làm việc nhà, kể cả nấu ăn.
Tôi nhìn chiếc đĩa trong tay nó, thở dài.
Bước ra khỏi bếp, nhìn thấy cảnh tượng cả nhà quây quần bên bàn ăn.
Nhìn thấy Vương Mỹ Linh được họ tôn sùng như một nữ hoàng.
Nhìn thấy ánh mắt rạng rỡ của Phí Hoài Châu khi nhìn bà ta.
Bỗng dưng, tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Ho.a,n ch, a au c,a ch ,c ach
Tôi lấy từ túi ra tờ đơn ly hôn đã được ký sẵn, đặt trước mặt Phí Hoài Châu.
Gương mặt ông ta lập tức sa sầm lại.
“Phó Xuân Cảnh! Tôi có vẻ đã quá nhân nhượng với bà rồi đúng không?”
Ông ta đập mạnh xuống bàn, bật dậy.
Vương Mỹ Linh vội vàng đứng lên, đỡ lấy ông ta.
“Anh làm gì vậy?
“Vừa mới xuất viện, bệnh tình còn đang hồi phục, sao phải nổi nóng như vậy? Có chuyện gì cứ từ từ nói.”
Giọng bà ta dịu dàng, không ngừng vỗ về trấn an Phí Hoài Châu.
Trước vẻ dịu dàng của bà ta, con trai và cháu trai tôi đều cho rằng tôi đang làm quá.
Đều cảm thấy tôi vô lý, không hiểu chuyện.
“Mẹ, mẹ đừng làm loạn nữa được không?”
“Lúc Tuấn Tuấn nói với con rằng mẹ muốn ly hôn, con còn tưởng mẹ chỉ nói trong lúc tức giận.”
“Gia đình đang yên đang lành, sao mẹ lại muốn ly hôn chứ?”
“Mà mẹ soạn thảo đơn ly hôn từ bao giờ?”
7
Con trai tôi, đã 49 tuổi, trên tóc đã có vài sợi bạc.
Tôi nhìn nó, rồi đặt cuốn nhật ký tình yêu của Phí Hoài Châu lên bàn.
Gương mặt Vương Mỹ Linh lập tức đỏ bừng, muốn mở miệng giải thích.
Nhưng nửa ngày cũng không nói ra được một câu nào.
“Bà lục lọi đồ của tôi?”
“Ai cho bà quyền động vào đồ của tôi?”
Phí Hoài Châu vừa nhìn thấy cuốn nhật ký, ánh mắt ông ta tràn đầy đau xót.
Ông lập tức hất tay Vương Mỹ Linh ra, ôm chặt cuốn sổ vào lòng.
Ánh mắt ông ta khi nhìn cuốn nhật ký đó… giống như đang bảo vệ một báu vật.
“Phó Xuân Cảnh!”
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không được vào thư phòng của tôi!”
Ông ta lật giở từng trang, ánh mắt lướt qua từng dòng chữ, kích động đến mức ho dữ dội.
Vương Mỹ Linh vội vàng xoa lưng cho ông ta.
“Chị Xuân Cảnh, sự việc không giống như chị nghĩ đâu.”
“Tôi chưa bao giờ muốn phá hoại gia đình chị. Tôi yêu Hoài Châu, nhưng đó là chuyện của tôi.”
“Bao nhiêu năm nay, tôi và anh ấy chưa từng vượt quá giới hạn. Lòng của Hoài Châu lúc nào cũng hướng về chị mà.”
Giọng nói của bà ta đầy vẻ đáng thương.
“Dì Mỹ Linh, mẹ con không hiểu tình cảm của dì và ba.”
“Mẹ con chỉ là một phụ nữ quê mùa, dì đừng để bụng.”
“Chúng ta ăn cơm đi, hôm nay chính tay Tú Tú vào bếp nấu cho dì đấy.
“Đừng để ý mẹ con, cứ ăn cơm thôi!”
Nếu câu nói này là từ người khác, có lẽ tôi sẽ không có nhiều cảm xúc đến vậy.
Nhưng câu đó lại được thốt ra từ chính con trai tôi – Phí Lăng Xuyên.
Tôi liếc nhìn sang Nguyễn Tú Tú.
Nó cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào tôi.
Thì ra, trong cái nhà này, tất cả mọi người đều đã biết chuyện của Phí Hoài Châu và Vương Mỹ Linh.
“Mẹ, mẹ đã 70 tuổi rồi, còn ly hôn làm gì?”
“Ba đã dành cả đời cho mẹ, như vậy còn chưa đủ sao?”
“Bây giờ mẹ cũng biết rồi, vậy thì chẳng cần giấu mẹ nữa.”
“Đây là tâm nguyện cuối cùng của ba. Ông ấy chỉ muốn được ở bên người mà mình yêu trong những ngày cuối đời.”
Tôi nhìn Phí Lăng Xuyên.
Dù rất không muốn thừa nhận, nhưng đúng là tôi đã sinh ra một tên bất hiếu.
Lấy phải một tên đàn ông khốn nạn, sinh ra một đứa con bạc bẽo, lại còn nuôi lớn một thằng cháu vô ơn.
“Đơn ly hôn ở đây.”
“Nếu ba con muốn ở bên Vương Mỹ Linh, vậy thì ký vào đi, để bà ta có một danh phận.”
“Nếu ngay từ đầu ông ấy đã không yêu tôi, thì năm đó lúc kết hôn có thể nói thẳng ra.”
“Như vậy, tôi cũng không đến mức sinh ra một thằng con bất hiếu, mà thằng bất hiếu đó còn sinh ra một đứa cháu bạc bẽo.”
Phí Tuấn đập bàn đứng bật dậy.
“Bà nội! Sao bà lại nói cháu là đồ bất hiếu?”
Tôi lắc đầu, không muốn đôi co nữa.
Tôi kéo chiếc vali đã chuẩn bị sẵn, quay người rời đi.
Nguyễn Tú Tú vội vàng chạy đến ngăn tôi lại.
“Mẹ, sao mẹ phải làm như vậy?”
“Mẹ và ba đã là vợ chồng bao nhiêu năm, giờ ba cũng chẳng còn sống được bao lâu.
“Ông ấy chỉ muốn ở bên người mà mình yêu trong những ngày cuối cùng, mẹ không thể thông cảm một chút sao?”
Tôi nhìn nó.
Là phụ nữ, tôi không mong nó có thể hoàn toàn hiểu cảm giác của tôi.
Nhưng những lời nó vừa nói…
Thực sự khiến tôi mở mang tầm mắt.
Tôi cười nhạt.
“Vậy thì tôi chúc cô và chồng cô mãi mãi là người yêu của nhau.”
8
Sau ngày tôi rời đi, cuộc sống cũng không hề yên bình.
Phí Tuấn là thế hệ mới, tham vọng muốn mở rộng công ty, đẩy mạnh quảng bá thương hiệu.
Nó nhắm đến ngành truyền thông và quảng cáo.
Và thứ nó chọn để làm chiến dịch truyền thông,
Lại chính là câu chuyện “chuyện tình đầy cảm động suốt 50 năm” của Phí Hoài Châu và Vương Mỹ Linh.
Từ video mà Phí Tuấn đăng tải, tôi lại một lần nữa nhìn thấy những bức ảnh trong nhật ký của Phí Hoài Châu.
Cũng chính lúc này, tôi mới biết rằng Phí Hoài Châu và Vương Mỹ Linh là bạn học cấp ba.
Dùng từ “thanh mai trúc mã” để miêu tả cũng không hề quá đáng.
Trong câu chuyện mà Phí Tuấn kể, hoàn toàn không hề có sự tồn tại của tôi.
Người kết hôn với Phí Hoài Châu là Vương Mỹ Linh.
Bà nội mà nó tôn thờ cũng là Vương Mỹ Linh.
Bây giờ, Phí Hoài Châu – 71 tuổi, mắc ung thư, có một người vợ đã đồng hành suốt 50 năm bên cạnh chăm sóc không rời.
Hơn nữa, nhờ vào những bức ảnh trong nhật ký ghi lại 50 năm tình yêu cảm động đến tận tâm can,
Video của Phí Tuấn nhanh chóng trở nên viral trên mạng.
Trong video mới nhất, Phí Tuấn ôm một bó hoa, bước vào phòng bệnh của Phí Hoài Châu.
Vương Mỹ Linh trong video dường như đã khác trước.
Khi chăm sóc Phí Hoài Châu, ánh mắt bà ta không còn vẻ ngọt ngào mà tôi từng thấy lúc ban đầu.
Nhưng ánh mắt đó, tôi rất quen thuộc—đó là ánh mắt của một người đã mệt mỏi.
Dù sao thì trong cái nhà đó, cũng có vô số quần áo chưa giặt và việc nhà không bao giờ làm hết đang chờ bà ta.
À, giờ còn có thêm một lão già nằm trên giường bệnh cần bà ta chăm sóc nữa.
Cuối video, Phí Tuấn đưa bó hoa cho Vương Mỹ Linh.
“Bà nội, cảm ơn bà đã yêu ông nội suốt 50 năm không đổi thay.”
“Hoa này là ông nội bảo cháu mua, là loài hoa bà thích nhất—hoa hồng đỏ.”
Tôi cũng đọc bình luận của cư dân mạng.
Quả nhiên rất phong phú.
Có người chúc phúc.
Có người nghi ngờ.
Cũng có người nghĩ đây là một màn dàn dựng.
Nhưng với tôi thì không quan trọng.
Bởi vì luật sư của tôi nói, tất cả những video này đều có thể trở thành bằng chứng hữu ích trong vụ kiện ly hôn.
Có lẽ, họ nghĩ rằng một bà lão 70 tuổi như tôi, không thể nào biết cách lên mạng, cũng chẳng biết lướt video như họ.
Nhưng thật đáng tiếc, tôi đều đã học hết.
Tôi thậm chí còn biết mua sắm online nữa.
Giỏ hàng của tôi đã 99+ món đồ, đều là những thứ trước đây tôi muốn mua nhưng luôn nghĩ không cần thiết.
Trong thời gian đó, thực ra Phí Hoài Châu có gọi điện cho tôi.
Có lẽ ông ta nghĩ rằng Vương Mỹ Linh không hiểu ông ta đủ nhiều.
Một ngày nọ, hiếm hoi lắm ông ta chủ động gọi cho tôi.
“Xuân Cảnh, em có biết chiếc áo sơ mi kẻ sọc xanh của anh để đâu không?”
Tôi lạnh lùng đáp:
“Vương Mỹ Linh không tìm giúp anh được à?”
Bên kia im lặng rất lâu.
Cuối cùng, ông ta hỏi một câu:
“Khi nào em về?”
“Anh thèm uống canh gà rồi.”
Về ư?
Không đời nào.
Tôi còn có việc quan trọng hơn cần phải làm.