CHÚNG TA ĐỪNG LIÊN QUAN ĐẾN NHAU NỮA

CHÚNG TA ĐỪNG LIÊN QUAN ĐẾN NHAU NỮA

Chỉ vì làm phật ý em gái nuôi, tôi bị chị gái và chồng mình đưa lên vùng núi xa xôi để “dạy dỗ”.

Trước khi rời đi, chồng tôi còn đưa tiền cho dân làng, dặn họ “dạy dỗ cô ấy thật tốt”

Kể từ đó, tôi trở thành món đồ chơi để cả làng đánh đập giải trí, là đối tượng hèn mọn nhất để trút giận.

Chỉ cần tôi không phối hợp một chút, hậu quả sẽ là những trận đòn roi khắc nghiệt hơn và sự hành hạ tàn nhẫn.

Từ việc tuyệt vọng chống cự đến cam chịu, tự mình cởi bỏ quần áo, tôi chỉ mất ba tháng.

Cho đến một ngày, trưởng làng đột ngột xông vào nhà tôi.

Theo phản xạ, tôi lập tức cởi bỏ chiếc áo rách nát duy nhất trên người.

Nhưng ông ấy lại hét lên với tôi:

“Mặc vào nhanh, tổng giám đốc Thẩm đến đón cô về nhà rồi!”

Tôi ngẩn người, siết chặt áo vào người, trong lòng trống rỗng:

“Tôi… còn nhà sao?”

Đăng nhập để theo dõi truyện này