11.

Bạch Thu Ý thuê cho tôi một căn nhà nhỏ bên bờ biển.

Tôi ngồi trên bãi cát, nhìn những con sóng dâng trào, trong lòng cảm thấy yên bình lạ thường.

Gió biển mơn man trên mặt tôi, như đang cuốn đi những vết nhơ nhuốm lên người tôi suốt ngày tháng qua.

________________________________________

Được nhìn thấy ánh sáng một lần nữa, tôi chỉ thấy mọi thứ mơ hồ như một giấc mộng không thực.

Bạch Thu Ý ngồi xuống bên cạnh tôi, cúi đầu nói khẽ:

“Bạch Thuỵ, xin lỗi em.”

“Trước đây là lỗi của chị. Chị đã nuông chiều Thu Lễ quá nhiều…”

Tôi nhìn những con sóng vỗ vào bờ, không nói lời nào.

Những chuyện đã qua, đối với tôi giờ không còn quan trọng.

Hiện tại, tôi chỉ muốn tận hưởng sự tự do khó nhọc mới có được.

Tôi sẽ không tha thứ cho họ, cũng không cần sự áy náy của họ.

________________________________________

Hoàng hôn buông xuống, bầu trời phía tây bùng cháy trong một màu đỏ rực rỡ.

Tôi nghĩ rằng Bạch Thu Ý sẽ rời đi, nhưng không ngờ chị ấy lại ở lại, còn ở ngay căn phòng bên cạnh tôi.

Chị nói rằng muốn tiện chăm sóc tôi.

Tôi từ chối, nhưng thái độ chị rất cứng rắn, cuối cùng tôi đành thỏa hiệp.

________________________________________

Những ngày tiếp theo, Bạch Thu Ý thay đổi đủ cách nấu ăn cho tôi, cố gắng dỗ dành tôi vui vẻ.

Chị trò chuyện với tôi, cùng tôi đi dạo, kể cho tôi nghe những câu chuyện thú vị khi còn nhỏ.

Chị nỗ lực bù đắp những thiếu sót trong quá khứ.

Tôi cảm giác như mình được trở về ngày thơ bé, trở lại làm đứa em gái từng được chị gái yêu thương và bảo vệ.

12.

Những ngày tiếp theo, cơ thể tôi ngày càng yếu đi.

Bạch Thu Lễ biết Thẩm Hi đã cử người điều tra, nhận ra mọi chuyện sắp bị bại lộ.

Hoảng hốt, cô ta liên hệ với trưởng làng, cố gắng che giấu sự thật.

Nhưng cô ta không ngờ trợ lý của Thẩm Hi lại nhanh đến vậy, hoàn thành cuộc điều tra trước khi cô ta kịp ra tay.

________________________________________

Trợ lý của Thẩm Hi không chỉ mang về kết quả điều tra mà còn một tập video kinh hoàng.

Bàn tay Thẩm Hi run rẩy khi nhận lấy chiếc USB, rồi cắm vào máy tính.

Những hình ảnh hiện lên trên màn hình khiến anh gần như nghẹt thở.

Trong video, Bạch Thuỵ với quần áo rách rưới bị một nhóm dân làng vây quanh đánh đập tàn nhẫn.

Thân hình gầy gò co rúm trên mặt đất như một con thú bị thương, tuyệt vọng rên rỉ.

Cảnh dân làng thực hiện những hành vi tàn bạo, những tràng cười ác độc vang lên.

Ánh mắt Bạch Thuỵ tràn ngập tuyệt vọng, mọi thứ được ghi lại rõ nét.

________________________________________

Thẩm Hi ôm miệng, nước mắt như vỡ bờ.

Anb không thể tin được người trong video, giống như một con vật bị hành hạ, lại là vợ anh..

Anh loạng choạng lùi lại vài bước, chỉ có thể bám vào bàn để đứng vững.

Anh muốn nôn, muốn hét lên, muốn đập nát chiếc máy tính.

Nhưng cuối cùng, anh không làm gì cả, chỉ yếu ớt ngồi phịch xuống ghế.

________________________________________

“Thu Lễ cũng tham gia…”

Bạch Thu Ý đứng bên cạnh, mặt tái nhợt, môi run rẩy nhưng không nói nên lời.

Cô nhìn đứa em gái trong video bị giày vò đến không còn hình dạng, lòng đau như cắt.

Cô không dám tin mình cũng là một phần trong tội ác này.

Cô tưởng chỉ là dạy Bạch Thuỵ một bài học nhỏ, ai ngờ lại đẩy em gái vào địa ngục.

________________________________________

13.

Thẩm Hi tìm đến tôi khi tôi đang cố gắng nhặt nhạnh vỏ sò ven biển.

Anh đứng cách đó không xa,

Tôi làm như không nhìn thấy anh, tiếp tục công việc của mình.

________________________________________

Cuối cùng, Thẩm Hi không chịu nổi:

“Thuỵ Thuỵ, xin lỗi. Là tôi không nên đưa em đến đó…”

Anh muốn tiến lại gần, nhưng tôi nghiêng người tránh đi.

“A Thuỵ, em có thể tha thứ cho tôi không?”

Anh hỏi với ánh mắt đầy cầu khẩn.

________________________________________

Tôi nhìn anh, lòng trống rỗng:

“Tha thứ? Tại sao tôi phải tha thứ?”

“Một câu ‘xin lỗi’ của anh có thể xóa bỏ những gì tôi đã trải qua sao?”

________________________________________

Khuôn mặt anh ta tái nhợt, nước mắt không ngừng rơi:

“Anh biết, anh biết anh đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ. Nhưng anh thật sự biết lỗi rồi.”

________________________________________

Tôi bình thản nói:

“Anh biết chuyện này liên quan đến Bạch Thu Lễ, đúng không?”

Anh tránh ánh mắt tôi, khó chịu nói nhỏ:

“Thu Lễ chỉ là không suy nghĩ kỹ.”

Đến lúc này anh vẫn còn bao che cho cô ta..

________________________________________

Tôi nhìn anh chằm chằm, những cảm xúc từng có giờ chỉ còn là sự lạnh lẽo.

“Hôm đó anh bị chuốc thuốc, là Bạch Thu Lễ nhốt tôi trong phòng.”

“Cô ta cũng cho tôi uống thuốc đó.”

“Lúc ấy tôi bảo anh kiểm tra camera, anh không làm. Giờ thì hãy kiểm tra đi.”

________________________________________

Ánh mắt Thẩm Hi kinh hãi, hoảng loạn:

“Không… không thể nào, Thu Lễ không phải loại người đó…”

Anh lẩm bẩm như muốn tự thuyết phục mình.

Tôi thản nhiên quay đi, nhìn ra đường chân trời.

Với anh, tôi đã chẳng còn chút mong đợi nào. Giờ tôi chỉ muốn trả lại sự trong sạch cho bản thân.

________________________________________

14.

Cuối cùng, tôi cũng không gắng gượng được nữa.

Trên giường bệnh, tôi nghe thấy tiếng mẹ khóc lóc, tiếng bác sĩ thảo luận, tiếng Thẩm Hi nức nở.

________________________________________

“Con gái tôi làm sao lại thành thế này!”

“Thần kinh tổn thương nặng, cơ quan nội tạng suy kiệt… Chúng tôi không cứu được nữa.”

________________________________________

Giọng mẹ đầy đau đớn, nhưng trong lúc tôi tỉnh táo, bà chưa từng quan tâm tôi như vậy.

________________________________________

“A Thuỵ, em tỉnh lại đi! Là lỗi của chị, là chị sai rồi!”

Bạch Thu Ý gào khóc, mang theo sự hối hận và tuyệt vọng.

Chị từng tự lừa dối mình rằng tôi chỉ là mắc bệnh nan y, không liên quan đến những gì chị đã làm.

Bây giờ, chị cuối cùng cũng hiểu, tôi thành ra thế này phần lớn là do chị.

________________________________________

“A Thuỵ… xin lỗi…”

Tiếng Thẩm Hi nghẹn ngào, đầy ân hận.

Nhưng những lời xin lỗi muộn màng này còn ý nghĩa gì với tôi?

________________________________________

Tiếng khóc của họ giống như một bài ca tang tóc, đầy mỉa mai vang vọng bên tai tôi.

Tôi cảm thấy linh hồn mình rời khỏi cơ thể, nhìn xuống thế giới đầy bi kịch này, lòng nhẹ bẫng.

________________________________________

15.

Bạch Thu Ý tìm đến Thẩm Hi, ánh mắt lạnh lùng:

“Anh định xử lý Bạch Thu Lễ thế nào?”

Thẩm Hi ngập ngừng, ánh mắt lảng tránh:

“Thu Lễ chỉ là bốc đồng…”

________________________________________

Bạch Thu Ý bật cười lạnh lẽo:

“Khiến em gái tôi thành ra thế này mà gọi là bốc đồng sao?”

“Thẩm Hi, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không tha cho cô ta!”

Ánh mắt Bạch Thu Ý đầy thù hận, cái chết của tôi dường như đã khiến chị tỉnh ngộ.

________________________________________

Thẩm Hi vẫn chần chừ, không tin Bạch Thu Lễ, người anh từng yêu thương, lại có thể như vậy.

Đúng lúc đó, trợ lý của cô chạy vào, hoảng hốt:

“Thẩm tổng, không xong rồi! Công thức sản phẩm mới bị lộ, công ty đối thủ đã đăng ký trước, giờ kiện chúng ta xâm phạm bản quyền!”

________________________________________

Sắc mặt Thẩm Hi tái mét:

“Không thể nào! Công thức tôi luôn khóa trong két ở thư phòng…”

Anh đột nhiên nhớ lại lời tôi nói, Bạch Thu Lễ từng trộm tài liệu trong thư phòng.

Thẩm Hi lảo đảo lùi lại, khuôn mặt trắng bệch.

Bạch Thu Ý đỡ lấy anh, ánh mắt lạnh lùng:

“Giờ thì anh tin chưa? Cô ta hoàn toàn không phải người như chúng ta nghĩ.”

16.

Bạch Thu Lễ bị bắt.

Cô ta không ngờ rằng, những toan tính tinh vi của mình cuối cùng lại đẩy chính bản thân vào tù.

Cô ta nghĩ rằng có thể qua mặt tất cả, ung dung sống ngoài vòng pháp luật.

Tại sở cảnh sát, cô gặp lại Thẩm Hi.

Cô khóc lóc cầu xin anh cứu mình, biện bạch rằng đó chỉ là phút giây lầm lỡ và giờ đây thật lòng hối lỗi.

Thẩm Hi nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng đầy khinh miệt:

“Bạch Thu Lễ, cô khiến tôi phát tởm.”

Cô ta sững sờ. Cô không thể tin rằng Thẩm Hi lại đối xử với mình như vậy.

Cô luôn nghĩ rằng Thẩm Hi yêu mình, rằng dù cô có làm gì sai trái, anh cũng sẽ tha thứ.

“Cô nghĩ tôi vẫn ngu ngốc như trước, để cô dắt mũi à?”

Thẩm Hi cười lạnh:

“Cô hại chết Thuỵ Thuỵ, phá nát mọi thứ của tôi. Tôi hận không thể giết chết cô ngay bây giờ!”

Tập đoàn Thẩm gia, vốn nổi tiếng trong ngành mỹ phẩm, bị tổn thất nghiêm trọng vì mất đi mười công thức bí mật.

Giá cổ phiếu lao dốc, đối tác lần lượt rời bỏ, tập đoàn từng huy hoàng giờ đứng bên bờ vực sụp đổ.

Bạch Thu Lễ bị kết án 10 năm tù.

Trong tù, cô ta trở thành mục tiêu bắt nạt và lạm dụng, nếm trải chính những gì cô ta từng gây ra cho người khác.

Khi Thẩm Hi đến thăm, cô ta gào thét từ sau song sắt:

“Tại sao anh lại điều tra?! Để cô ta chết không được sao?! Anh không yêu tôi sao?!”

Thẩm Hi nhìn cô ta—kẻ trước mặt giờ đây là một người xa lạ, điên cuồng, đáng kinh tởm.

Anh chỉ thấy ghê tởm, muốn nôn mửa.

17.

Lễ tang của tôi được tổ chức long trọng.

Bạch gia và Thẩm gia đều khóc lóc như thể vừa mất đi thứ quý giá nhất trên đời.

Bạch Thu Ý mặc tang phục, ôm di ảnh của tôi khóc đến ngất lịm nhiều lần.

Cô ta lẩm bẩm:

“Em gái, chị xin lỗi… Chị thật sự sai rồi…”

Nhưng sự hối lỗi của cô ta giờ còn có nghĩa lý gì?

Thẩm Hi mặc đồ đen, đứng im lặng một góc, gương mặt tái nhợt, ánh mắt vô hồn.

Có lẽ anh đang hối hận—hối hận vì sự lạnh lùng và tàn nhẫn năm xưa, vì đã không sớm nhận ra bộ mặt thật của Bạch Thu Lễ.

Nhưng đã quá muộn.

Tôi chết rồi, nhưng tôi được giải thoát.

Tôi không còn phải chịu đựng đau đớn và dày vò.

Linh hồn tôi lặng lẽ lang thang, chứng kiến mọi sự đổi thay.

Bạch Thu Lễ bị hành hạ trong tù, giống như cách những dân làng đã từng làm với tôi.

Thẩm Hi phải vật lộn để cứu vãn tập đoàn đang sụp đổ, từng bước tìm kiếm đầu tư.

Cha mẹ tôi đắm chìm trong hối hận, không hiểu vì sao họ từng bỏ mặc đứa con ruột thịt của mình.

Bạch Thu Ý phát điên, mỗi ngày trong viện tâm thần đều gọi tên tôi trong tuyệt vọng.

Nhưng tôi chẳng thấy vui, chỉ có trống rỗng.

Những thứ tôi từng khát khao lúc sống thì không có được, sau khi chết lại có được, thì còn ý nghĩa gì nữa?

18.

Tôi quay lại ngôi làng nhỏ, nơi từng là địa ngục của mình.

Những căn nhà đất đổ nát, giường chiếu bẩn thỉu, tất cả đều như một cơn ác mộng.

Những kẻ đã tra tấn tôi giờ cũng lần lượt bị bắt, phải trả giá cho tội ác của mình.

Tôi lơ lửng trên không, nhìn dòng người qua lại dưới phố.

Thấy một đôi tình nhân hôn nhau bên đường.

Một người mẹ dắt con đi dạo.

Một nhóm bạn cười đùa trong quán bar…

Những hạnh phúc nhỏ bé, từng rất xa vời với tôi.

Tôi cảm thấy mệt mỏi, một sự mệt mỏi sâu thẳm trong tâm hồn.

Tôi không muốn lang thang nữa, tôi muốn nghỉ ngơi.

Xa xa, một luồng sáng vàng ấm áp hiện lên, dịu dàng và bao dung.

Trong ánh sáng đó, có một cánh cửa hé mở, như đang chờ đợi tôi.

Tôi không biết điều gì thúc đẩy mình, nhưng tôi bay đến, đẩy cánh cửa đó ra…

Ánh sáng chói lòa bao phủ, tôi mất đi ý thức.

19.

Tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.

Xung quanh là ánh sáng dịu dàng của buổi sớm, không phải bóng tối ngột ngạt của nhà ngục hay biển cả mênh mông.

Đây là phòng ngủ của tôi, chiếc giường lớn với chăn gối được xếp ngăn nắp, hương thơm thoang thoảng từ hoa nhài trong bình trên bàn trang điểm.

“Chỉ là một giấc mơ.”

Tôi đưa tay lên ôm đầu, cố gắng xua đi hình ảnh khủng khiếp vừa trải qua.

Trong giấc mơ, những kẻ từng yêu thương, bảo vệ tôi lại biến thành ác quỷ, và cuộc đời tôi bị vùi dập đến mức không thể cứu vãn.

Tôi bước xuống giường, mở cửa sổ, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.

Bên ngoài, ánh nắng rực rỡ trải khắp khu vườn xanh mướt.

Những tia nắng nhảy múa trên mặt hồ trong vắt, lũ chim đang ríu rít chuyền cành.

Tôi không ngờ rằng, ngay cả một buổi sáng yên bình như thế này lại có thể khiến tôi xúc động đến vậy.

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa làm tôi giật mình.

“Thuỵ Thuỵ, em dậy chưa? Bố gọi em xuống phòng khách, nói muốn bàn chuyện quan trọng!”

Là giọng của Bạch Thu Ý.

Trái tim tôi run lên, ký ức về ngày định mệnh ấy ùa về.

Tôi nhớ rõ, hôm đó em gái sắp được nhận nuôi tới đây, sẽ vu oan tôi vì ghen ghét, khiến cả gia đình quay lưng lại với tôi.

Tôi đã không có cơ hội phản bác, bị đẩy vào vòng xoáy oan ức mà không thể tự cứu mình.

Nhưng bây giờ tôi vẫn còn cơ hội.

“Em xuống ngay đây.”

Tôi chỉnh lại váy, buộc gọn tóc, hít một hơi thật sâu trước khi bước ra khỏi phòng.

Lần này, tôi sẽ không để cô ta bước vào nhà mình nữa.

Lần này, tôi sẽ tự đứng lên, lấy lại sự công bằng cho mình.

Tôi bước vào phòng khách, thấy mọi người đã tụ họp đông đủ.

Bạch Thu Ý ngồi bên cạnh cha mẹ, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi.

“Ba, mẹ, con có chuyện muốn nói.”

Cả phòng im lặng.

Tôi bước tới, đối diện với ánh mắt dò xét của tất cả mọi người.

“Con nghĩ về chuyện nhận thêm con nuôi chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn. Con cũng không cần thêm một người em gái”

Lần này, tôi sẽ không để ai có cơ hội chà đạp lên tôi.

Lần này, tôi sẽ tự bảo vệ chính mình, bảo vệ lòng tự trọng, và cả niềm tin vào những điều đúng đắn.

“Được rồi, nếu A Thuỵ không thích thì chúng ta sẽ không nhận nuôi ai nữa.”

Ánh mắt tôi dừng lại trên cha mẹ.

Tôi không còn là cô gái yếu đuối của ngày xưa nữa.

Và họ, có lẽ cũng sẽ mãi là người thân của tôi.

End