Nhìn biểu cảm ngập ngừng của anh, tôi lập tức đoán được đó là Yên San.
Châu Nghiên suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định bắt máy.
Đầu dây bên kia, Yên San khóc nức nở, nói rằng cô ấy cắt vào tay khi đang nấu ăn.
Châu Nghiên lập tức buông tay tôi, vội vàng lấy áo khoác chạy ra cửa:
“San San bị thương, tình hình khẩn cấp. Anh qua xem cô ấy thế nào rồi đưa em đi bệnh viện sau.”
“Em hiểu chuyện một chút, đừng làm loạn với anh.”
Nói xong, Châu Nghiên không đợi tôi lên tiếng đã “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.
Tôi ôm đầu, tim cũng đau theo.
Nhưng lần này.
Tôi không đợi anh nữa.
Tôi cầm chìa khóa, tự lái xe đến bệnh viện.
Hy vọng đến lúc anh cần, anh cũng có thể “hiểu chuyện” một chút.
Tôi đăng ký khám với bác sĩ Phí.
Phí Hoài Vũ là đàn em của tôi, mới vào làm ở bệnh viện nơi Châu Nghiên công tác không lâu.
Lần trước khi rời bệnh viện, tôi tình cờ gặp cậu ấy.
Trùng hợp là, phòng khám của cậu ta ngay cạnh phòng Châu Nghiên.
Sau khi kiểm tra và xác nhận tôi không sao, Phí Hoài Vũ mới ngừng lải nhải.
Tôi ngồi trên ghế, bất lực để cậu ta bôi thuốc cho mình.
Miệng thì càm ràm nhưng động tác lại vô cùng nhẹ nhàng.
Tôi cười cảm ơn cậu ấy.
Giây tiếp theo, cánh cửa phòng khám đang khép hờ đột nhiên bị đẩy mạnh ra.
Châu Nghiên đứng ở cửa, mặt không chút cảm xúc, sải bước đến trước mặt tôi.
“Hai người đang làm gì?”
Ánh mắt anh lạnh lùng quét qua Phí Hoài Vũ, cuối cùng dừng lại ở tôi.
Khuôn mặt lúc nào cũng lãnh đạm của anh lúc này gần như không che giấu được cơn giận dữ.
Tôi khẽ nhếch môi:
“Bác sĩ Phí đang băng bó cho em, anh không nhìn ra sao?”
Sắc mặt Châu Nghiên tối sầm lại.
“Anh là bác sĩ, hơn nữa còn là chồng của em. Nếu cần băng bó, em phải tìm anh!”
Tôi nhìn sang phía sau anh, Yên San đang chạy đến, trên tay chỉ có một ngón tay được quấn băng mỏng, thậm chí không hề có vết máu nào thấm ra ngoài.
Tôi không kìm được mà cười mỉa:
“Nhưng chồng em lại bỏ em ở nhà để đưa người khác đến bệnh viện. Em cũng không thể để mình đau chết, đúng không?”
Phí Hoài Vũ đúng lúc lên tiếng:
“Sư tỷ, có em ở đây rồi, chắc chắn không để chị gặp chuyện gì đâu.”
Nói xong cậu ta còn nháy mắt với tôi, rõ ràng có ý muốn chọc tức Châu Nghiên đến cùng.
Khuôn mặt Châu Nghiên cứng đờ.
Anh không quan tâm Yên San đang đứng bên cạnh, kéo tay tôi ra ngoài ngay lập tức.
Trên đường về nhà.
Châu Nghiên lái xe rất nhanh, môi mím chặt, không nói một lời.
Mãi đến khi về đến nhà, tôi tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe.
Anh mới bất ngờ nắm chặt cổ tay tôi:
“Tiểu Hy, em không có gì muốn nói với anh sao?”
“Em biết rõ cậu ta thích em, tại sao còn đăng ký khám với cậu ấy!”
Tôi quay đầu nhìn anh, giọng thản nhiên:
“Bọn em bây giờ chỉ là bác sĩ và bệnh nhân, anh đừng nghĩ nhiều.”
“Nhưng cậu ta đã từng theo đuổi em!”
“Vậy còn anh và Yên San từng yêu nhau, chẳng phải cũng chẳng tránh né sao?”
Châu Nghiên ngồi yên trong xe rất lâu.
Khi vào nhà, sắc mặt anh đã trở lại bình thường.
Tôi đang chuẩn bị nấu chút gì đó cho mình thì Châu Nghiên từ phía sau ôm lấy tôi:
“Tiểu Hy, chúng ta đi ăn ở quán nhỏ phía Nam thành phố nhé? Lâu rồi mình chưa đến đó. Em còn nói mãi là muốn ăn, đúng lúc nay anh về sớm, để anh đưa em đi.”
Quán ăn Quảng Đông nhỏ đó là nơi hồi bé mỗi khi tôi đói, Châu Nghiên đều dẫn tôi đến ăn. Lâu dần, chúng tôi quen thân với ông chủ, chú Lý.
Chú Lý thường pha trà mát cho chúng tôi khi hai đứa ngồi lại làm bài tập sau bữa ăn.
Mỗi khi có món mới, chú đều gọi tôi và Châu Nghiên đến thử đầu tiên.
Dù sau khi kết hôn, chỗ ở của chúng tôi xa quán hơn, nhưng cứ vài tuần, chúng tôi vẫn lái xe đến ăn và trò chuyện với chú.
Nhưng từ khi Yên San trở về nước, chúng tôi chưa từng quay lại.
Hôm ấy, chú Lý bất ngờ gọi cho tôi.
“Tiểu Hy, lâu quá rồi không thấy con và A Nghiên đến ăn.”
“Ngày mai ghé qua đi, chú muốn… gặp hai đứa lần nữa.”
Giọng chú ngắt quãng, nghe có vẻ rất mệt mỏi.
Tim tôi thắt lại.
Sức khỏe của chú Lý vốn không tốt, bao năm nay vẫn phải uống thuốc để duy trì.
Chúng tôi luôn khuyên chú nghỉ ngơi, đừng làm việc quá sức. Nhưng chú kiên quyết tự tay nấu nướng, sợ khách quen đến sẽ thấy vị món ăn khác đi.
Chú thở dài:
“Chú già rồi, sức khỏe cũng yếu đi. Ngày mai con trai chú sẽ đưa chú lên Bắc Kinh chữa bệnh, quán này từ mai sẽ đóng cửa…”
Đến đây, giọng chú nghẹn lại, như bị nỗi bất lực và tiếc nuối níu chân.
Nước mắt tôi lập tức rơi xuống:
“Chú Lý, ngày mai con và Châu Nghiên nhất định sẽ đến. Chú sẽ không sao đâu…”
Cúp máy, tôi vội vàng gọi cho Châu Nghiên.
Nhưng anh còn chưa để tôi nói hết câu, chỉ lạnh nhạt đáp:
“Anh bận, lần sau đi.” rồi cúp máy.
Nhưng sẽ chẳng còn lần sau nữa.
7
Ngày hôm sau, tôi một mình đến quán ăn nhỏ của chú Lý.
Từ xa, tôi đã thấy bóng lưng gầy guộc của chú, lom khom không ngừng ngó ra ngoài chờ đợi.
Tôi chớp mắt để kìm nén sự cay xè nơi khóe mắt, gượng cười bước vào quán.
“Chú Lý, Châu Nghiên đi công tác rồi. Anh ấy dặn con nhất định phải ăn luôn phần của anh ấy!”
Sau bữa ăn, chú Lý gói cho tôi mấy món mà Châu Nghiên thích.
Tôi cầm túi đồ, nghĩ một lát rồi quyết định mang đến bệnh viện cho anh.
Nhưng khi đến nơi, người đang bận rộn mà anh nói lại đang cùng Yên San đi dạo.
Hai người sóng vai, vai chạm vai, vừa thân thiết vừa tự nhiên.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, Yên San khẽ rụt cổ lại, ngay lập tức Châu Nghiên cởi áo khoác khoác lên vai cô ấy.
Tôi lặng lẽ xách túi đồ về nhà.
Ngồi trong phòng khách rất lâu, tối đến, tôi tình cờ lướt thấy bài đăng mới của chú Lý trên mạng xã hội.
Là con trai chú viết.
Một đoạn văn rất dài, nhưng tôi chỉ nhìn thấy năm chữ “Chú Lý đã mất rồi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, cho đến khi đôi mắt dần mờ đi.
Lấy lại tinh thần, tôi quay lại, bắt gặp ánh mắt mong đợi của Châu Nghiên.
Tôi nhếch môi, giọng điệu đầy châm chọc:
“Quán đóng cửa rồi, chú Lý… đã qua đời vì bệnh.”
Sắc mặt Châu Nghiên lập tức thay đổi, anh ngẩn người, lẩm bẩm trong vô thức:
“Sao lại… có thể như vậy…”
“Lần trước em nói với anh, đó là ngày cuối cùng chú mở quán.”
Tôi lên tiếng, ngắt lời anh.
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt anh thoáng hiện lên đủ loại cảm xúc phức tạp.
Sau đó, anh đột ngột ôm chặt lấy tôi, như thể muốn ghim tôi vào trong lòng mình.
Rất lâu sau, tôi nghe giọng Châu Nghiên trầm thấp, nghèn nghẹn:
“Tiểu Hy, anh xin lỗi.”
Tôi mấp máy môi, nhưng không nói gì.
Lời xin lỗi muộn màng này, đã không còn ý nghĩa nữa.
8
Sau hôm đó, Châu Nghiên lái xe khắp thành phố, mất cả tuần mới tìm được một quán ăn có hương vị gần giống quán của chú Lý.
Sáng hôm sau, tôi vẫn như thường lệ làm bữa sáng.
Châu Nghiên đột nhiên vòng tay ôm eo tôi từ phía sau, giọng nói mang theo chút nũng nịu và hối lỗi:
“Tiểu Hy, anh tìm được một quán có vị y hệt quán chú Lý rồi. Tối tan làm anh đón em đi ăn nhé, được không?”
Tôi nghĩ ngợi một lúc, không từ chối.
Kết quả, đến tối anh lại thất hứa.
Anh nhắn tin nói có chút việc đột xuất, sẽ đến muộn.
Tôi ngồi dưới sảnh công ty, nhìn ánh hoàng hôn dần dần biến mất ở cuối chân trời, cùng với chút tình yêu cuối cùng tôi dành cho anh cũng tan biến.
Bởi vì kèm theo tin nhắn của anh là một bức ảnh tự sướng của Yên San.
Cô ấy cười tươi trước ống kính, vẻ mặt đắc ý mà vô tội.
Trong góc bức ảnh là bóng lưng một người đàn ông, nửa thân trên trần trụi, bờ vai rộng và vòng eo thon gọn.
Chính là Châu Nghiên.
Bức ảnh nhanh chóng bị rút lại, cô ta vờ vịt nhắn:
“Xin lỗi nhé, em gửi nhầm người rồi.”
Máu lập tức dồn lên đầu, tôi thấy buồn nôn đến cực độ.
Tôi lấy tờ đơn ly hôn trong túi ra, nhìn nó rất lâu.
Cuối cùng, tôi lái xe đến nhà Yên San.
Chính Châu Nghiên là người mở cửa.
Vẻ mặt sửng sốt của anh còn chưa kịp thu lại, tôi đã tát anh một cái thật mạnh.
Nhìn thẳng vào mắt anh, tôi nhấn từng chữ:
“Châu Nghiên, chúng ta ly hôn. Em tác thành cho hai người.”
Yên San hét lên, chạy đến định chạm vào gò má đang đỏ lên của anh, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn tôi với đôi mắt hoe đỏ:
“Chị dựa vào đâu mà chưa rõ đầu đuôi đã ra tay đánh người? Chị hiểu lầm bọn em rồi!”
Tôi nhìn chiếc váy hai dây trắng mỏng dính trên người cô ta, ướt đẫm, chỉ miễn cưỡng che được đùi.
Trên ngực trần của Châu Nghiên vẫn còn vài vết đỏ chói mắt.
Tôi cười khẩy:
“Hiểu lầm? Hai người ăn mặc thế này mà còn nói đến hiểu lầm, không thấy buồn cười à?”
“Hay là phải đợi đến lúc hai người nằm trên giường thì mới không gọi là hiểu lầm?”
Mặt Châu Nghiên lập tức đỏ bừng, anh nghiêng người che Yên San lại, quát khẽ tôi:
“Lục Hy! Chú ý lời nói của em!”
Dù là lúc này, điều đầu tiên anh nghĩ đến vẫn là giữ thể diện cho cô ta.
Buồn cười thật.
Châu Nghiên mím môi, tiếp tục nói:
“Anh và San San không như em nghĩ. Vừa rồi chỉ là đang tắm cho con chó của cô ấy thôi. Con chó chạy chơi bị rơi xuống vũng bùn, San San không tự tắm nổi, nên mới gọi anh qua giúp.”
Càng nói, anh càng tự tin, như thể thực sự tôi mới là người vô lý.
Nhưng sự thật là gì, giờ đã không còn quan trọng nữa.
Tôi mệt rồi.
Cuộc hôn nhân sai lầm này, vốn dĩ nên kết thúc từ lâu.
9
“Châu Nghiên, dù hai người có xảy ra chuyện hay không, em cũng muốn ly hôn.”
Giọng tôi bình tĩnh, nhẹ nhàng nhưng kiên định.
Nói xong, tôi lấy tờ đơn ly hôn từ trong túi ra, ném cho anh rồi quay người rời đi.
Châu Nghiên sững sờ.
Anh vốn nghĩ rằng chỉ cần giải thích rõ ràng, tôi sẽ như mọi lần – chủ động xin lỗi anh.
Nhưng anh không ngờ lần này tôi lại nghiêm túc đến vậy, thậm chí đơn ly hôn cũng đã chuẩn bị sẵn.
“Lục Hy!”
Anh đuổi theo, nắm chặt cổ tay tôi, bực bội nói:
“Anh đã giải thích rồi, em còn muốn làm ầm lên đến bao giờ? Anh còn chưa tính chuyện em tát anh đấy! Chuyện này đáng để em cứ bám mãi không buông vậy sao?”
Anh ngừng lại, như thể đã nhượng bộ rất lớn:
“Nếu em thực sự không thể chấp nhận San San, anh hứa với em, từ giờ hai người bọn anh chỉ là bác sĩ và bệnh nhân, được chưa?”
Tôi bật cười, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi.
Hóa ra, anh luôn biết mối quan hệ của anh và Yên San đã vượt qua ranh giới bác sĩ – bệnh nhân.
Nhưng anh vẫn luôn viện cớ cao thượng để cùng cô ta duy trì sự mập mờ này.
“Anh muốn là gì với cô ấy, em không quan tâm nữa.”
Tôi giật mạnh tay ra khỏi anh, lau nước mắt:
“Đơn ly hôn đã viết rõ ràng. Nhà, cổ phần công ty, em không cần. Coi như là trả ơn nhà họ Châu đã nuôi dưỡng em bao năm qua.Công việc ở công ty em cũng đã bàn giao xong, đợi chú thím đi du lịch về, em sẽ trả lại tất cả cho họ.”
Ngôi nhà và tài sản ba mẹ để lại vẫn do tôi đứng tên quản lý, đủ để tôi bắt đầu lại cuộc sống mới.
Gương mặt Châu Nghiên lạnh hẳn đi, giọng trầm xuống:
“Lục Hy, em suy nghĩ kỹ chưa? Anh không có thuốc hối hận đâu.”
“Em nghĩ kỹ rồi.”
Châu Nghiên tức giận đến mức bật cười, anh cầm bút ký tên dứt khoát vào đơn ly hôn, ném lại cho tôi rồi quay người kéo Yên San vào trong nhà.
Tôi nhặt tờ đơn ly hôn trên sàn, nhìn bóng lưng anh mà nói:
“Sáng mai tám giờ, em đợi anh ở cục dân chính.”
Trong làn gió đêm, dáng người Châu Nghiên dường như khựng lại một chút.
Năm tôi mười ba tuổi, một tai nạn bất ngờ đã cướp đi gia đình, biến tôi thành cô nhi.
Tôi được gửi gắm cho chiến hữu của ba – cũng chính là cha của Châu Nghiên.
Năm Châu Nghiên mười tám tuổi, vào sinh nhật của anh, tôi đã học theo các bộ phim thần tượng, tự tay làm một đôi vòng tay bạc để tỏ tình.
Lúc anh uống say, tôi lén đeo chiếc vòng vào cổ tay anh.
Không ngờ bị anh bắt gặp tại trận. Anh cúi đầu, hơi thở nồng mùi rượu phả vào mặt tôi:
“Em đang làm gì lén lút đấy?”
Tôi vừa thẹn vừa giận, nhỏ giọng giải thích ý nghĩa của chiếc vòng.
Thấy anh im lặng mãi không nói gì, tôi tức giận giật lại chiếc vòng, hậm hực định bỏ đi:
“Không thích thì thôi!”
Nhưng anh lại kéo tay tôi, cúi người giành lấy chiếc vòng, đeo lại vào cổ tay mình:
“Đã tặng anh rồi thì là của anh.”
Nhìn bóng lưng anh rời đi đầy phong thái, tôi ngây ngốc cho rằng anh nhận chiếc vòng là vì cũng thích tôi.
Cha mẹ Châu Nghiên nhìn thấy tất cả những gì diễn ra giữa hai chúng tôi, nghĩ rằng chúng tôi tâm đầu ý hợp.
Khi điền nguyện vọng đại học, họ còn sắp xếp cho chúng tôi cùng chọn ngành tài chính, đùa rằng để sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, tiếp quản công ty gia đình, để hai bác có thể tận hưởng thế giới hai người.
Tôi ngồi trước màn hình máy tính, mặt đỏ bừng, không dám ngẩng đầu lên.
Châu Nghiên đột nhiên đập mạnh laptop, lạnh lùng liếc tôi một cái:
“Khi nào anh nói là anh sẽ đăng ký ngành tài chính? Khi nào anh nói sẽ cưới cô ấy?Mọi người đã bao giờ hỏi xem anh có thích cô ấy không?”
Tôi hoảng hốt muốn giải thích, nhưng anh chỉ nhìn tôi với ánh mắt đầy chán ghét, để lại một câu:
“Đừng làm anh thấy ghê tởm.”
Rồi đóng sầm cửa bỏ đi.
Chỉ còn lại cha mẹ Châu giận đến mức không ngừng ôm ngực thở dốc, và tôi – gương mặt tái nhợt như một cái xác không hồn.
Sau đó, Châu Nghiên chọn một trường y cách nhà cả ngàn cây số, bắt đầu xa lánh tôi.
Tôi làm theo mong muốn của cha mẹ anh, học ngành tài chính và giúp họ quản lý công ty.
Về sau, Châu Nghiên có bạn gái – chính là Yên San.
Trang cá nhân của anh ngập tràn hình ảnh của cô ấy, như thể muốn tuyên bố với cả thế giới rằng anh đã có người trong lòng.
Và người đó không phải tôi.
Tôi chôn giấu tình cảm trong lòng, không dám thể hiện thêm một chút nào nữa.
Gần đến ngày tốt nghiệp, chú Châu và dì Châu phải đi công tác xa, tôi được gọi về làm quen với công ty.
Không còn lý do từ chối, tôi đành quay về. May mà Châu Nghiên không có nhà.
Nghe anh em của Châu Nghiên kể lại, Yên San quen một cậu du học sinh con nhà giàu, có thể đưa cô ấy vào làng điện ảnh Hollywood.
Yên San rất hứng thú, lập tức muốn đi cùng người đó ra nước ngoài.
Châu Nghiên không đồng ý.
Sau một trận cãi vã kịch liệt, Yên San chia tay anh, cắt đứt mọi liên lạc và bỏ đi.
Tôi có chút ngạc nhiên, nhưng ngoài sự ngạc nhiên ra thì chẳng còn cảm xúc gì khác.
Người bạn của Châu Nghiên tỏ ra khó hiểu, nghĩ rằng khi nghe tin anh chia tay, tôi sẽ chạy ngay đến bên anh.
Nhưng tình cảm đơn phương chỉ khiến người ta thêm mệt mỏi và ghê tởm, có thể làm được gì ngoài buông bỏ?
Ngôi nhà vẫn được bài trí như trước, đầy rẫy dấu vết của quá khứ.
Cây thông Noel tôi và Châu Nghiên từng làm cùng nhau, bảng tên hoạt hình do cả hai vẽ cho nhau vẫn còn trên cửa phòng ngủ…
Tôi khẽ lắc đầu, xua đi những ký ức mơ hồ trong tâm trí, chuẩn bị thuê một căn hộ gần công ty để sống.
Dù sao Châu Nghiên cũng không muốn nhìn thấy tôi nữa.
Dù không phải cô gái đó, rồi cũng sẽ có người khác.
Chỉ là, người đó mãi mãi không thể là tôi – cô “em gái” mà anh ghét bỏ.
Cho đến tối hôm tôi chuẩn bị dọn đến căn hộ mới.
Vừa kéo vali ra khỏi nhà, tôi đụng phải Châu Nghiên – người toàn thân nồng nặc mùi rượu.
Anh đỏ mắt nhìn chằm chằm vào chiếc vali trên tay tôi, lẩm bẩm:
“Em cũng muốn rời xa anh sao?”
Tôi vội vàng đỡ anh sắp ngã, định dìu anh về phòng, không nhận ra chữ “cũng” trong lời anh.
Khi tôi định quay người rời đi, anh bất ngờ kéo tôi lại, đè xuống dưới…
Da thịt kề sát, tim tôi như ngừng đập.
Chỉ nhớ rõ hơi thở anh lướt qua bên tai, giọng khàn khàn xin lỗi, cầu xin tôi đừng rời xa anh.
Tôi mềm lòng.