Tôi thay dì trong căng-tin múc cơm.
Chỉ vì múc cho nam thần của trường, Chu Dục, thêm hai miếng thịt kho tàu.
Ai mà ngờ ngày hôm sau đã có tin đồn rằng nam thần và dì căng-tin yêu nhau.
Tin đồn lố bịch như vậy mà mọi người lại tin thật.
1
Ở đại học, chỉ có hai điều khiến tôi quan tâm: ăn cơm và nằm dài phơi nắng trên sân vận động.
Cũng vì thế mà tôi rất thân với các dì trong căng-tin, đặc biệt là dì Triệu ở quầy số 3.
Dì Triệu lúc múc đồ cho người khác, tay run run cứ như mắc Parkinson, nhưng đến lượt tôi thì luôn là một muôi đầy ắp, nước sốt cũng không rơi ra ngoài.
Mỗi lần tôi bưng khay cơm đi giữa đám bạn, trong lòng lúc nào cũng đầy tự hào.
Hôm đó, dì Triệu đang múc cơm cho tôi thì đột nhiên có việc gấp phải đi.
Trùng hợp là tôi có giấy chứng nhận sức khỏe, thế là tạm thay dì đứng quầy.
Tôi mặc bộ đồ trắng của nhân viên, đứng sau quầy, nhìn ánh mắt đầy mong chờ của các bạn sinh viên, đột nhiên cảm thấy chiếc muôi trong tay mình thật “cao quý”.
Ngày hôm đó, ai xếp hàng ở quầy tôi cũng được nhận những suất cơm đầy ụ.
Từ đó, tôi được mọi người gọi là “hiệp sĩ căng-tin” một cách không chính thức.
Đến lượt người cuối cùng, trong khay thức ăn hầu như chẳng còn lại gì.
Tôi cố vét nốt những gì còn lại, mong sao múc thêm được chút nữa.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy một nam sinh cao ráo, ngũ quan sắc nét.
Bộ đồ đơn giản làm nổi bật chiếc khuyên tai bạc bên phải của cậu ấy, trông cực kỳ cá tính.
Tôi nhận ra cậu ấy – nam thần Chu Dục, người mà cô bạn cùng phòng Lưu Lưu hay nhắc.
Đây là lần đầu tiên tôi đối diện một người đẹp trai như vậy.
Bảo không căng thẳng thì là nói dối, tay cầm muôi của tôi run lên rõ rệt.
“Ừm… thôi, còn món nào thì cứ lấy món đó đi,” Chu Dục nhìn khay thức ăn trống trơn, giọng điệu bình thản.
“Yên tâm đi, anh đẹp trai, tôi sẽ múc đầy cho,” tôi nhanh miệng buột lời.
Tôi chạy qua quầy bên cạnh, lấy hai miếng thịt kho tàu cuối cùng, còn thêm cả một chiếc đùi gà, mặc kệ ánh mắt đầy oán trách từ những người xếp hàng bên đó.
Chu Dục nhìn khay cơm đầy ụ, khóe miệng cong lên, ánh mắt lướt qua tôi, trông có vẻ rất vui: “Cảm ơn chị nhé.”
Tôi thu lại nụ cười: “Đừng gọi chị, sau này cứ gọi bằng bạn là được.”
Phải nói thật, múc cơm cho người khác không dễ chút nào.
Cầm muôi lâu như vậy, vai tôi bắt đầu mỏi nhừ.
Phần 2
Chiều hôm sau, khoảng 3 giờ, khi ánh nắng đã dịu đi, tôi đang nằm dài trên sân vận động, lấy sách che mặt, lơ mơ ngủ.
Cuốn sách trên mặt bị ai đó lấy đi, ánh mặt trời rọi thẳng vào mặt làm tôi nhăn nhó dụi mắt.
Trước mặt là Lưu Lưu, tay cầm điện thoại, hớn hở nói:
“Diên Diên, cậu xem này, nam thần của trường và dì căng-tin yêu nhau đấy!
Tôi nói rồi mà, cậu ấy đẹp trai như vậy mà không có bạn gái, hóa ra là thích người lớn tuổi. Thế này thì tôi hết hy vọng rồi.”
Đầu tôi vẫn còn choáng váng, nghe thấy “dì căng-tin” và “nam thần” thì cầm lấy điện thoại của cô ấy xem thử.
Hóa ra có người chụp được ảnh tôi đang múc cơm cho Chu Dục.
Trong ảnh, tôi đeo khẩu trang nên không thấy rõ mặt, nhưng Chu Dục thì lại cười rạng rỡ, trông rất điển trai. Bên trên còn có dòng chữ:
“Tin nóng! Nam thần trường hình như đang yêu dì căng-tin.
Hôm đó dì múc đồ ăn cho mọi người mà tay không run chút nào, nhưng đến lượt nam thần thì còn lấy cả đùi gà và thịt kho tàu từ quầy bên cạnh. Quan trọng nhất là nam thần cười rất vui vẻ!”
Đọc mà tôi tức điên.
Đúng là tôi lấy đồ ăn của người khác là sai, nhưng dựng chuyện thế này thì quá đáng quá.
Tôi lướt xuống xem bình luận, ai nấy đều bày tỏ sự kinh ngạc.
Có người còn đùa rằng sẽ mua quần áo trung niên để đi tỏ tình với Chu Dục.
Mấy đứa này có phải học hành đến lú rồi không mà cũng tin chuyện này?
Tôi nằm uể oải trên sân vận động đến 5 giờ rưỡi, rồi mới đi căng-tin. Hôm nay, quầy số 3 của dì Triệu đông bất thường.
Tôi đứng cuối hàng, nghe thấy nhóm sinh viên phía trước ríu rít bàn tán về chuyện “nam thần” và “dì căng-tin”.
Đến lượt mình, tôi thấy dì Triệu trông có vẻ rất mệt mỏi:
“Diên Diên này, hôm qua cháu múc cơm làm sao mà giờ dì bị đồn là đang yêu nam thần của trường!
Dì còn phải giải thích với từng người một, nói là cháu thay dì làm hôm qua đấy!”
“Dì, đây chỉ là hiểu lầm thôi, thật sự mà, để cháu giải thích.”
Dì Triệu lắc đầu, trông giống hệt nữ chính trong mấy bộ phim Quỳnh Dao, đầy thất vọng:
“Dì mệt rồi. Hôm nay dì phải giải thích với đám sinh viên này cả ngày. Sau này cháu đừng thay dì nữa.”
Tôi cúi đầu xấu hổ.
Nhìn đĩa cơm dì múc vẫn đầy ụ, tôi biết dì chỉ giận nhất thời thôi, tình cảm giữa tôi và dì vẫn không thay đổi.
Phần 3
Tôi ngồi vào bàn ăn, mở diễn đàn trường. Đứng đầu danh sách hot là bài viết:
“Nam thần của trường không phải yêu dì căng-tin! Vậy tại sao Hà Diên Diên lại cải trang làm dì căng-tin?
Hãy cùng bước vào chuyên mục ‘Nói thật hôm nay’!”
Tôi click vào bài viết. Nội dung bịa chuyện rằng tôi cải trang làm dì căng-tin để theo đuổi Chu Dục, nhưng những thông tin khác thì tuy hơi phóng đại nhưng vẫn đúng.
Bình luận bên dưới chia làm hai phe:
một nửa sốc vì độ “điên rồ” của tôi, nửa còn lại thì gọi tôi là “hiệp sĩ căng-tin”. Đọc đến đây tôi cũng bật cười.
Đang chìm trong những lời tán dương, bỗng một khay cơm bị đập mạnh xuống bàn, làm tôi giật mình suýt rơi điện thoại vào đĩa cơm.
Chu Dục ngồi xuống đối diện, cau mày, đôi mắt ánh lên vẻ vừa cười vừa không:
“Nghe nói cậu cải trang làm dì căng-tin chỉ để theo đuổi tôi?”
Tôi đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, nghiêm túc nói:
“Tôi nói không phải, cậu tin không?”
Chu Dục xoa mũi, chống tay lên đầu, ghé sát về phía tôi, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo chút bực tức:
“Cậu nghĩ sao? Từ tối qua đến giờ có bao nhiêu người chạy đến hỏi tôi xem tôi có thật sự yêu dì căng-tin không. Và cậu chính là nguồn cơn của chuyện này.”
Nghe vậy tôi cũng bực. Tôi đẩy gọng kính, bắt chước cách cậu ấy ghé sát lại:
“Cậu cứ nói đi, hôm qua cậu có ăn thịt kho tàu không? Có ăn đùi gà không? Có ăn ngon không?”
Chu Dục bị hỏi ngược, chỉ biết cắn môi nhịn không nói.
Cậu ấy thở dài, nhíu mày:
“Vậy cậu bảo làm sao bây giờ? Danh tiếng của tôi bị cậu phá hủy, sau này làm sao tôi tìm bạn gái được?”
Không ngờ một người đẹp trai như Chu Dục lại “giữ gìn” hình tượng đến vậy. Tôi vỗ ngực:
“Không phải chỉ là bạn gái thôi sao? Tôi giới thiệu cho cậu.”
Nghe vậy, tâm trạng Chu Dục có vẻ tốt hơn một chút. Cậu ấy cầm đũa, gắp mất chiếc đùi gà trong bát tôi.
Tôi định nổi giận, nhưng nhìn ánh mắt khiêu khích của cậu ấy thì đành nhịn.
Thôi vậy, chuyện này cũng là lỗi của tôi, tôi chịu. Nhưng bữa cơm này là bữa tôi ăn mất vui nhất từ khi vào đại học.
Chu Dục ăn hết, chỉ để lại xương đùi gà. Trước khi đi, cậu ấy thêm WeChat của tôi, còn để tôi dọn khay cơm mang đi trả.
Phần 4
Tôi ngồi trong phòng ký túc, tâm trạng đầy uể oải, liếc nhìn Lưu Lưu bên cạnh đang cầm điện thoại cười tít mắt.
Lưu Lưu trông đáng yêu, ngọt ngào, lại từng thầm thích Chu Dục.
Cô ấy ăn rấtít, dáng vẻ nhẹ nhàng thanh thoát, thật sự rất hợp với cậu ta.
Tôi kéo ghế lại gần cô ấy:
“Lưu Lưu, trưa mai tôi mời cậu đến tiệm bánh trong trường ăn đồ ngọt, được không?”
Có lẽ vì tôi cười quá trông khả ố quá, nên Lưu Lưu trông đầy hoang mang:
“Mời ăn đồ ngọt thì tôi đồng ý, nhưng sao cậu lại cười kỳ quặc thế?”
Tôi bĩu môi, thu lại nụ cười:
“Vì tôi có một bất ngờ cho cậu.”
Lưu Lưu nhìn tôi đầy nghi hoặc. Cứ đợi đi, ngày mai cậu sẽ cười ngất cho mà xem.
Tôi mở khung chat với Chu Dục:
” anh ban, mai 11 giờ gặp ở tiệm bánh trong trường nhé.”
Một phút sau, Chu Dục trả lời:
“?”
“Tôi giới thiệu bạn gái cho anh.”
“Ồ.”
Nhìn xem, đây là kiểu thái độ gì chứ. Mai giúp cậu xong thì tôi không lo nữa.
Đúng 10 giờ 50 phút trưa hôm sau, tôi kéo Lưu Lưu ngồi vào tiệm bánh.
Hôm nay, cô ấy mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, trông rất xinh xắn.
Tôi nhìn mà cũng hài lòng.
“Lưu Lưu, bất ngờ tôi dành cho cậu là gì mà cậu cứ bắt tôi phải trang điểm? Đừng nói là muốn tôi đi làm diễn viên nhé.”
Cái gì cũng tốt, chỉ là Lưu Lưu có chút ngây thơ. Tôi mà có khả năng giới thiệu diễn viên thì chắc không ngồi đây ăn bánh 15 tệ một phần.
“Cậu nghĩ gì vậy, tôi giới thiệu cho cậu một anh chàng đẹp trai.”
Lưu Lưu vừa nghe, còn định nói gì đó, thì cửa tiệm mở ra, Chu Dục bước vào.
Hôm nay, cậu ấy mặc áo phông trắng, quần jean rách gối, chiếc khuyên tai bạc quen thuộc vẫn còn đó, vẻ ngoài lười biếng nhưng rất thu hút.
Cậu ấy ngồi xuống đối diện tôi, tựa lưng vào ghế, nói:
“Gọi cho tôi một ly cà phê.”
Tôi ngay lập tức hiểu ý, đáp lại bằng ánh mắt “rõ rồi” rồi bước đến quầy gọi đồ, cố tình để hai người họ có không gian riêng.
Có vẻ như Lưu Lưu rất hài lòng, cô ấy nói chuyện không ngừng, trông còn hơi phấn khích.
Nhưng khi tôi vừa cầm cà phê quay lại thì thấy Lưu Lưu chạy ra khỏi cửa, không thèm nhìn tôi.
Tôi vội đặt ly cà phê xuống, quay sang hỏi Chu Dục chuyện gì vừa xảy ra.
Chu Dục nhấp một ngụm cà phê, từ tốn ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ khó chịu:
“Cô ấy nói sau khi biết tôi thích dì căng-tin thì không còn thích tôi nữa.
Hai ngày trước cô ấy đã tìm được tình yêu đích thực.
Vừa rồi bạn trai cô ấy đi ngang qua, hiểu lầm chúng tôi, nên cô ấy chạy ra giải thích.”
Tôi ngơ ngác, phải mất một lúc mới tiêu hóa hết thông tin:
“Lưu Lưu yêu đương rồi mà không nói với tôi, thế có phải không coi tôi là bạn không chứ?”
Chu Dục bật cười vì tức:
“Hà Diên Diên, lần trước là chuyện dì căng-tin, lần này lại giới thiệu bạn gái của người khác cho tôi. Cậu giỏi thật đấy.”
Tôi hơi bực mình. Bạn cùng phòng khác thì đều có bạn trai cả rồi, tôi cũng không có thêm ai để nhờ cậy.
Tôi cẩn thận đẩy đĩa bánh chưa động đến về phía cậu ấy:
“Hay là cậu chờ tôi một chút. Để tôi tìm thêm, hiện tại tôi chưa quen ai còn độc thân.”
Chu Dục “chậc” một tiếng, đẩy đĩa bánh trở lại:
“Không cần đâu. Tôi không muốn lại bị dính vào mấy tin đồn kỳ quặc nữa. Nhưng tôi có một cách.”
Nghe vậy, tôi lập tức hỏi:
“Cậu cứ nói thẳng đi!”
Cậu ấy chống cằm, bình thản đáp:
“Cậu làm bạn gái tôi đi.”