Phần 5
Tôi gật đầu theo phản xạ, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu:
“Được… không đúng! Không được, sao mà được chứ.”
“Cậu có bạn trai rồi à?”
“Không có, nhưng chuyện này cũng đâu thể tùy tiện như vậy. Có biết bao cô gái xinh đẹp đang đợi cậu kìa.”
Chu Dục tỏ vẻ trêu chọc:
“Tôi không quan tâm. Dù sao thì mọi người cũng đồn là cậu bất chấp mọi cách để theo đuổi tôi, nên tôi bị cậu làm cảm động, đồng ý rồi.”
Tôi cau mày, nghi ngờ hỏi:
“Cậu thực sự thích tôi? Thật sao?”
Chu Dục ghé sát lại gần, chỉ cách mặt tôi chừng 5cm.
Ánh mắt chúng tôi giao nhau, tôi nuốt khan, tim đập loạn xạ.
Cậu ấy nở nụ cười gian xảo:
“Cậu mơ đi. Nếu cậu làm bạn gái tôi, sẽ không ai làm phiền tôi nữa.”
Tôi chỉ biết cạn lời, thở dài, rồi cầm muỗng tiếp tục ăn bánh:
“Được rồi, biết rồi.”
Chu Dục rõ ràng rất hài lòng với trò đùa của mình, dựa người lười biếng trên ghế sofa, khóe miệng cong lên đầy mãn nguyện.
Phần 6
Lúc này, tôi đứng trước quầy số 3 quen thuộc, nhưng lần này lại có thêm Chu Dục đứng phía sau.
Cậu ấy cứ khăng khăng đi theo tôi đến căng-tin, nói rằng như thế mới có thể ăn được suất cơm đầy đặn.
Nếu là trước đây thì không thành vấn đề, nhưng giờ thì hơi khó rồi.
Các bạn xung quanh đều nhìn chằm chằm vào chúng tôi, không đúng, còn cả dì Triệu nữa.
Dì Triệu cầm muôi, chỉ thẳng vào tôi:
“Diên Diên này, hôm nay mang theo một cậu đẹp trai thế kia, không phải bạn trai mới đấy chứ?”
Tôi ngại ngùng gãi đầu:
“Dì Triệu, đây chính là bạn trai tin đồn của dì mà.”
Phía sau vang lên giọng nghiến răng của Chu Dục:
“Hà Diên Diên, cậu đang nói bậy gì thế!”
Tôi lờ cậu ấy đi, tiếp tục gọi món với dì Triệu.
Ai ngờ, dì Triệu đột nhiên thu lại nụ cười, mặt đổi sắc, động tác múc cơm nhanh như cắt.
Muôi cơm đưa lên run năm lần, rồi “cạch” một tiếng, khay cơm đặt mạnh lên bàn.
Hai miếng thịt, ba con tôm, mười một sợi khoai tây, và ba cọng hành – tổng cộng một suất cơm 16 tệ. Tôi thật sự bị sốc.
“Dì Triệu, dì múc cho người khác chỉ run ba lần, sao đến cháu lại thành năm lần thế này, nước sốt còn chẳng còn chút nào.”
“Dì già rồi, tay không còn sức nữa.”
Tôi nhìn dì Triệu đổ cả một chậu thức ăn mới vào khay mà không hề ngừng tay, chỉ biết thở dài.
Nhưng điều làm tôi yên tâm là, khay của Chu Dục thậm chí không có nổi ba cọng hành.
Lúc này, cậu ấy khoanh tay trước ngực, mặt không vui.
“Chuyện này không phải lỗi của tôi nhé. Là cậu đòi đi theo mà.”
Chu Dục không nói gì, chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm tôi. Tôi lấy điện thoại ra:
“Thế này đi, tôi đặt cho cậu suất gà rán, một phần combo cao cấp nhé.”
Tôi còn chưa kịp mở ứng dụng đặt đồ ăn thì diễn đàn trường đã hiện thông báo:
“Sốc! Hà Diên Diên vì yêu mà hóa điên, đến mức trở mặt với dì căng-tin!”
Phần 7
Tôi ngước nhìn Chu Dục, cậu ấy cũng đã lấy điện thoại ra. Tôi lập tức đứng dậy, giật lấy điện thoại của cậu.
Chu Dục cau có, không kiên nhẫn nói:
“Hà Diên Diên, cậu giật điện thoại tôi làm gì?”
“Tôi không phải bạn gái cậu à? Chỉ tiện tay xem chút thôi. Ồ, vỏ điện thoại này của cậu đẹp thật đấy, nhìn cứ như không có vậy.”
Tôi giả vờ ngắm nghía chiếc điện thoại, nhưng ánh mắt vẫn lén quan sát phản ứng của Chu Dục.
Phần 8
Chu Dục khẽ nhếch khóe miệng, ho nhẹ một tiếng:
“Sao thế, cậu thật sự muốn làm bạn gái tôi à? Còn nữa, điện thoại tôi vốn dĩ không dùng ốp.”
Tôi cười gượng gạo:
“Không có đâu, haha, cậu đẹp trai như vậy, tôi không xứng với cậu.”
Trong tay vẫn cầm điện thoại của Chu Dục, tôi quên mất điện thoại của mình đang để trên bàn. Chu Dục thấy tôi đang lúng túng, bèn cầm lấy điện thoại của tôi.
Điện thoại không khóa màn hình, trang web vẫn còn mở. Cậu ấy nhìn vào màn hình điện thoại của tôi khoảng hai phút rồi buông một câu:
“Hà Diên Diên, cậu tiêu đời rồi.”
Nói xong, cậu đứng dậy, lấy điện thoại trong tay tôi rồi bỏ đi.
Tôi cảm thấy tủi thân, rõ ràng là cậu ấy đòi theo tôi đến đây, thế mà lại giận lẫy với tôi.
Trên bàn còn hai suất cơm chưa đụng tới, nhưng nhìn cứ như đồ thừa. Đổ đi thì tiếc, tôi đành ngồi ăn hết cả hai phần.
Ăn xong, nghĩ buổi chiều không có tiết học, tôi cầm một quyển sách ra bãi cỏ ngồi.
Xung quanh có vài người nằm thư giãn, trông rất thoải mái.
Khi tôi vừa ngả lưng, cơn buồn ngủ ập đến, thì bị một giọng nói gọi tỉnh.
Tôi dụi mắt, nhìn thấy một chàng trai đang nửa ngồi nửa quỳ đối diện.
Anh ta mặc áo ba lỗ, quần đùi thể thao, cơ bắp săn chắc, đặc biệt là gương mặt – đẹp trai một cách khó tả.
Tôi lập tức lấy điện thoại ra, bật mã QR, chờ anh chàng đẹp trai quét mã của tôi.
Anh ta có vẻ hơi bối rối, ngập ngừng một chút rồi nhẹ nhàng nói:
“Bạn ơi, cậu có mang giấy không? Tôi cần đi vệ sinh.”
Tôi cố giữ vẻ bình thản, khóa màn hình điện thoại, lấy ra một gói khăn giấy nhỏ đưa cho anh ta.
Anh ta cầm lấy, cảm ơn một tiếng rồi vội chạy vào nhà vệ sinh, còn nhờ tôi trông giúp quả bóng rổ.
Đợi anh ta khuất dạng, tôi tức giận đập mạnh quả bóng mấy cái. Chuyện tốt chẳng bao giờ đến lượt mình!
“Hà Diên Diên, cậu đang làm cái gì thế?!”
Ngước lên, tôi thấy Chu Dục đứng trước mặt, ánh sáng ngược chiều khiến tôi không nhìn rõ biểu cảm của cậu.
Phần 9
Tôi dụi mắt, giọng nói khô khốc:
“Không làm gì cả.”
Chu Dục ngồi xuống cạnh tôi:
“Quả bóng này của cậu à? Cho tôi mượn chút.”
Tôi ôm chặt lấy quả bóng:
“Không cho, người ta nhờ tôi giữ hộ.”
Chu Dục cười khẩy, không khách sáo giật lấy quả bóng:
“Sao thế, cho tôi mượn một chút cũng không được? Quả bóng này quan trọng vậy à?”
Cách cậu nói nghe trẻ con không chịu nổi. Tôi tức giận lao tới, định giật lại quả bóng.
Nhưng không ngờ cậu ấy dùng cả hai tay giữ bóng, đẩy sang một bên, khiến tôi mất thăng bằng ngã thẳng vào người cậu.
Ngay lập tức, mùi hương của nước giặt hòa quyện với ánh nắng tràn ngập trong không khí.
Hai tay tôi vô tình đặt lên bụng cậu ấy, cảm nhận được cơ bụng săn chắc.
Tôi càng luống cuống, tay không biết đặt đâu, vô tình chạm lung tung lên người cậu ấy.
“Hà Diên Diên, cậu sờ đủ chưa?”
Giọng cậu khàn khàn, mang theo chút kìm nén, khiến tôi bối rối hơn.
Tôi ngồi thẳng dậy, lắp bắp:
“Ai… ai bảo cậu giật bóng của tôi. Sờ vài cái cũng chẳng thiệt gì.”
Chu Dục bật cười vì tức, đứng dậy, tiện tay ném quả bóng qua một bên.
“Bạn ơi, bóng của tôi đấy.”
Chàng trai lúc nãy từ nhà vệ sinh quay lại, bắt lấy quả bóng. Anh ta tiến đến gần, lấy từ túi ra gói khăn giấy nhỏ:
“Bạn ơi, còn hai tờ giấy, cậu có muốn tôi trả lại không?”
Tôi vội xua tay:
“Không cần đâu, cậu cứ giữ đi.”
Anh ta mỉm cười, quay sang nhìn Chu Dục một cái, rồi nói với tôi:
“Hẹn gặp cậu lần sau.”
Nhìn theo bóng lưng anh ta rời đi, tôi chẳng buồn để ý đến Chu Dục đang đứng bên cạnh với vẻ mặt bực tức.
“Nhìn đủ chưa?”
Cậu ấy cất tiếng, kéo tôi trở về thực tại.
Phần 9
Tôi lắc đầu, đáp lời:
“Không có, nhưng cậu xem thân hình cậu ta có phải rất chuẩn không? Đường nét, dáng người, ngay cả bóng lưng cũng rất đẹp, hoàn toàn có thể làm người mẫu rồi.”
Thật ra vóc dáng của Chu Dục cũng tương đương, nhưng tôi cố ý nói vậy để chọc cậu ta.
“Cậu với cậu ta có quan hệ gì?” Giọng điệu của Chu Dục sao nghe như có chút khó chịu thế này?
“Tôi chắc là ân nhân cứu mạng của cậu ấy.” Trong tình huống cấp bách như vậy, nói thế cũng không sai.
Chu Dục không tin, khẽ hừ một tiếng:
“Cậu cứu mạng cái gì?”
Tôi buột miệng trả lời:
“Nhu cầu sinh lý.”
Phần 10
Khuôn mặt Chu Dục trở nên lạnh lùng, đôi mày nhíu chặt, giọng nói trầm hẳn xuống, mang theo sự giận dữ:
“Hà Diên Diên, cậu vừa nói cái gì? Nhu cầu sinh lý gì? Nói rõ cho tôi nghe!”
Nhìn cậu ta gấp gáp như vậy, tôi cảm thấy không ổn, vội giải thích:
“Cậu ấy cần đi vệ sinh gấp, tôi vừa cho cậu ta một gói giấy. Cậu đang nghĩ cái gì vậy?”
Nghe xong, biểu cảm của Chu Dục dịu đi đôi chút:
“Lần sau nói chuyện cho rõ ràng vào.”
Tôi “ồ” một tiếng, nhìn Chu Dục. Ánh nắng rọi lên nửa khuôn mặt cậu, đôi mắt ánh lên sắc nâu nhạt, còn phần khuất trong bóng râm khiến ngũ quan thêm phần sắc nét.
Nhịp tim tôi hình như bỗng đập loạn nhịp mấy lần.
Chu Dục có vẻ ngập ngừng, như muốn nói điều gì đó. Tôi bất ngờ nhận ra dáng vẻ này của cậu ta có chút đáng yêu.
“Chuyện sáng nay, xin lỗi cậu. Đúng là không phải lỗi của cậu.”
Tôi nén cười, lại đáp một tiếng “ồ”.