Lần tiếp theo tôi thấy anh, chỉ là qua màn hình tivi cách xa hàng ngàn dặm.
Thấy tôi vẫn không lên tiếng, anh thở dài, ngồi xuống đối diện tôi.
“Cô đúng là còn khó liên lạc hơn cả mấy đạo diễn lớn, nhắn gì cũng không ăn thua. Muốn gặp cô một lần đúng là khó hơn lên trời.”
Thật ra, Lâm Châu Trạch từng dùng danh nghĩa cá nhân để liên lạc với tôi, đề nghị cùng quay một MV.
Nhưng khi ấy, tôi vừa kết thúc một trận cãi nhau nữa với Lục Dự An.
Thời điểm đó, tôi bị từ chối khắp nơi, tình cờ được một cô gái đi thi cùng giới thiệu đến một đạo diễn phim.
Cả hai chúng tôi cùng vượt qua vòng thử giọng cho bài hát chủ đề.
Khi tôi còn đang mừng rỡ, bàn tay của đạo diễn không chút kiêng dè đặt lên chân tôi.
Ông ta nói, việc ai được chọn còn phải xem biểu hiện thế nào.
Nghe vậy, tôi và cô gái kia nhìn nhau.
Mặt tôi tái nhợt, khi ông ta định cúi xuống hôn tôi, tôi hét lên một tiếng, đẩy ông ta khỏi ghế.
Đến khi hoàn hồn lại, má tôi đã đau rát, đầu óc quay cuồng vì cú tát.
Người đàn ông trung niên với cái bụng phệ hung hãn trừng mắt nhìn tôi:
“Một đứa điếc mà cũng muốn hát và sáng tác, ngoài cái mặt ra thì có gì đáng để nhìn? Tao muốn mày, là đang cho mày mặt mũi đấy.”
Hắn nói xong, trước mặt tôi liền ôm hôn cuồng nhiệt với một cô gái khác.
Tôi mệt mỏi bước ra ngoài sảnh, bóng dáng cao gầy đang khoanh tay dựa vào tường, nói chuyện điện thoại.
Thấy tôi đến, anh lập tức cúp máy, tiến lại gần.
Dường như mỗi lần, anh đều có thể tìm thấy tôi một cách chính xác.
Anh như muốn lấy gì đó trong túi ra cho tôi.
Nhưng khi nhìn thấy vết thương nơi khóe miệng tôi, động tác của Lục Dự An chững lại, gương mặt anh lập tức trầm xuống, đen kịt như một La Sát từ địa ngục.
Anh không nói lời nào.
Tôi cố gắng nở một nụ cười yếu ớt, định nói với anh rằng tôi không sao, nhưng anh thậm chí không thèm nhìn tôi một cái.
Anh đưa tôi về nhà.
Còn anh thì ngồi trên chiếc ghế sofa mờ tối suốt cả đêm.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, thấy dưới bàn trà đầy những mảnh kính vỡ, trên sàn còn vương vãi tàn thuốc.
Anh nắm lấy cổ tay tôi, siết đến đau nhói, giọng khàn khàn nhưng lạnh lùng:
“Tần Thanh, anh có đủ khả năng.”
“Trừ âm nhạc ra, em muốn gì, anh cũng có thể dọn sẵn cả con đường cho em.”
“Đồng ý với anh, đừng dính đến âm nhạc nữa, được không?”
Gương mặt Lục Dự An vẫn lạnh nhạt như mọi khi, nhưng giọng nói của anh khi lọt vào tai tôi lại mang theo sự run rẩy rõ rệt.
Lần đó, chúng tôi cãi nhau không dứt.
Anh muốn tôi từ bỏ những cơ hội mà tôi đã cố gắng hết mình để đạt được, từ bỏ ước mơ mà tôi theo đuổi suốt bao năm, bởi vì trong mắt anh, điều đó chẳng có giá trị.
Trong cơn xúc động, tôi không nhịn được mà gào lên trong nước mắt:
“Lục Dự An, anh hoàn toàn không hiểu tôi!”
“Tôi không hiểu em?” Câu nói này lại khiến anh sững người.
Chỉ vài giây sau, anh giận quá hóa cười, lạnh lùng bật ra từng chữ:
“Tần Thanh, dựa vào chính mình? Em nghĩ mình có khả năng làm nên trò trống gì sao?”
“Em biết mình sẽ phải trải qua những gì không?”
“Em là một kẻ khiếm khuyết, em lấy gì để so với những người bình thường đó?”
“Nếu không phải từ trước đến giờ anh gắn phần mềm theo dõi trên điện thoại của em để bảo vệ em, em đếm xem mình đã gặp phải bao nhiêu chuyện ghê tởm như hôm qua rồi?”
“Em quá coi trọng bản thân mình.”
Nói xong, Lục Dự An đập cửa bỏ đi.
Những lời nói đầy tức giận và tổn thương đó khiến tôi sững sờ mãi không thể hoàn hồn.
Tôi muốn nói, lý do tôi cố gắng đến vậy, không chỉ vì yêu âm nhạc, mà còn vì lòng ích kỷ của tôi.
Tôi muốn trở thành một người có thể đứng ngang hàng với anh.
Tôi không muốn mỗi việc tôi làm đều phải mang theo cái bóng của cái tên Lục Dự An.
Sau này nghĩ lại, có lẽ ngay từ giây phút đó, giữa chúng tôi đã xuất hiện một vết nứt không thể hàn gắn.
Sau này, dù chúng tôi hòa giải, nhưng mọi thứ giống như một thỏa thuận kỳ lạ.
Mỗi lần phỏng vấn hay nhận lời mời, tôi đều phải thông qua sự phê duyệt của anh.
Còn anh thì đồng ý sẽ không can thiệp vào ước mơ âm nhạc của tôi nữa.
Nhưng một chiếc cân đã mất cân bằng thì làm sao có thể không lung lay?
8
Tôi trầm ngâm suy nghĩ.
Trong lúc đó, Lâm Châu Trạch đã đưa bản hợp đồng qua cho tôi:
“Hợp tác với tôi đi, Tần Thanh. Tôi có cách giúp cô lấy lại bài hát của mình từ tay Tống Linh Nhan.”
Tôi giật mình tỉnh táo hẳn.
Nhưng bài hát đó tôi chưa từng cho ai xem, tôi chỉ nghĩ Lâm Châu Trạch đang nói đùa.
“Sao anh biết bài hát đó là của tôi?” Tôi vừa mở hợp đồng, vừa thuận miệng hỏi.
Lâm Châu Trạch nói chuyện lúc nào cũng mang vẻ bất cần, trên mạng người ta gọi anh là ảnh đế “dị” nhất trong vài năm qua.
Nhưng từ thời còn đi học, anh đã như vậy.
Anh không giống tôi, anh chưa từng nghĩ đến việc phải thay đổi bản thân.
Câu anh nói nhiều nhất chính là:
“Khiếm khuyết chưa chắc là khiếm khuyết thực sự. Tôi chỉ sống khác với cái nhìn của đám đông mà thôi.”
“Tôi tin chắc rằng, cô và tôi đều là những viên ngọc thô.”
Lời nói thẳng thắn ấy, cứ thế mà từ miệng anh thốt ra.
“Tần Thanh, cô biết không, mỗi người viết nhạc đều có thói quen riêng.
Có người thích thêm nhịp ở đoạn luyến, có người lại thích thêm điểm nhấn ở cuối bài, giống như nét chữ vậy.”
“Tôi quá hiểu cô rồi, bài hát đó dù là giai điệu hay lời ca, đều mang phong cách quen thuộc của cô.”
“Tần Thanh, cô là người có tài năng âm nhạc nhất mà tôi từng gặp, tôi không muốn cô bị một số người trói buộc.”
“Cô từng nói rằng, ước mơ lớn nhất của cô là mang âm nhạc của mình lên sân khấu.”
“Bây giờ tôi đã đạt được ước mơ của mình rồi.”
“Còn cô thì sao? Tôi nghĩ cô cũng nên thực hiện ước mơ ấy.”
9
Nhờ những lời khích lệ của Lâm Châu Trạch, tôi tìm lại được bản sao của “Nở Rộ” trong máy tính.
Nhưng bản viết tay thì đã mất.
Lâm Châu Trạch chỉ nhẹ nhàng nói: “Không sao,” rồi bảo tôi lục lại tất cả những bài hát mình đã viết trong hai năm qua.
Sau đó, anh giới thiệu tôi tham gia vòng thử giọng của một chương trình âm nhạc mới – “Ngôi Sao Hôm Nay”.
Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng anh đã ngắt lời.
“Tôi chưa nói gì với đạo diễn cả, tôi chỉ đơn giản đưa cho cô một cơ hội thử giọng.”
“Còn việc có qua được hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào cô.”
“Tất nhiên, tôi tin vào khả năng của cô.”
Khi nói, đôi mắt đào hoa của anh nhìn thẳng vào tôi, không giấu giếm sự tin tưởng và kỳ vọng, khiến tôi thêm phần tự tin.
Tôi chân thành cảm ơn anh.
Trong thời gian chờ kết quả thử giọng, lòng tôi như treo ngược cành cây.
Khi tên tôi được xướng lên trên màn hình lớn, tôi không kìm được mà bật đứng dậy.
Ra khỏi phòng thử giọng, tôi cảm thấy không khí xung quanh tươi mới hơn bao giờ hết.
Hít một hơi thật sâu, tôi lại đụng phải một người.
Tống Linh Nhan tháo kính râm, liếc từ trên xuống dưới, khóe môi kéo xuống, đến nụ cười cũng lười che giấu.
“Một chương trình nhỏ nhoi chẳng tên tuổi, mà cô cũng phải đích thân đi thử giọng sao?”
“Chúng tôi chỉ cần Lục Dự An xuất hiện vài giây, đạo diễn đã vội chạy đến cầu xin tôi tham gia. Tôi còn đang cân nhắc có nên nhận lời hay không đấy.”
Nghe vậy, tôi chỉ nhìn cô ta, gương mặt không chút dao động.
Thấy không chọc tức được tôi, Tống Linh Nhan tỏ vẻ chán nản, hất cằm, đeo lại kính râm.
“Có vẻ tôi phải nói chuyện với đạo diễn. Một số người như cô, làm sao đủ tầm xuất hiện trong cùng một chương trình với tôi.”
Người phụ nữ này đúng là hiện thân của sự kiêu ngạo.
Nhưng tôi không giận, cũng chẳng muốn giận.
Nghĩ ngợi một chút, tôi chỉ khẽ lắc đầu, đáp:
“Tôi cũng chẳng muốn tham gia cùng một chương trình với người chuyên đạo nhạc. Một kẻ không có thực lực, chỉ biết dùng trò ăn cắp để che giấu sự bất tài, sớm muộn gì cũng mất đi sức cạnh tranh.”
Không rõ câu nói ấy đã đụng chạm đến điều gì, Tống Linh Nhan lập tức quay ngoắt lại.
Cô ta chỉ thẳng vào mặt tôi, gào lên:
“Tần Thanh, cô đừng vu khống tôi, tôi nói cho cô biết!”
“Cô là một đứa điếc mà cũng dám viết nhạc sáng tác? Ai mà tin được?”