Khoảnh khắc ấy, mọi chuyện như được xâu chuỗi lại với nhau.
Lục Dự An hơn ai hết biết rằng đây là chương trình âm nhạc tôi vô cùng yêu thích, cũng là nơi có thể đưa âm nhạc của tôi lên một sân khấu thực thụ, ước mơ mà tôi theo đuổi từ khi còn nhỏ.
Để vượt qua nỗi sợ hãi, và có thể nổi bật giữa hàng trăm người tham gia, tôi đã ngày qua ngày luyện tập, hết tờ bản nhạc này đến tờ khác bị vo thành cục, vứt đầy trong phòng.
Nhiều lần nửa đêm giật mình tỉnh giấc, tôi chỉ mong làm tốt nhất có thể.
Thế nhưng, chỉ bằng một câu nói nhẹ nhàng của anh, tôi đã bị thay thế dễ dàng như vậy.
Lúc này đây, qua biển người, qua khoảng cách không bao giờ có thể vượt qua.
Anh từng bước tiến lại gần tôi.
Anh nhếch môi cười, giọng nói tựa như thanh kiếm sắc lạnh đâm thẳng vào tim tôi.
“Tôi đã nói rồi, Tần Thanh.”
“Những gì cô không muốn, có cả khối người muốn.”
Lục Dự An, anh ấy, quá hiểu cách làm tôi tổn thương.
Không có gì tàn nhẫn hơn việc phá vỡ giấc mơ của một người.
Giây phút ấy, những cảm xúc bị kìm nén bao năm qua không còn kiềm chế được nữa.
Trong tiếng hô kinh ngạc của mọi người, cái tát của tôi vang lên trên mặt Lục Dự An.
Từng có lúc tôi coi người đàn ông này là bảo vật, là ánh sáng chiếu rọi cuộc đời tôi.
Nhưng giờ đây, trái tim tôi đã nguội lạnh.
Trước ánh mắt không dám tin của anh, điều duy nhất tôi làm được là bình thản nhìn anh:
“Vậy nên anh có thể tùy ý chà đạp lên nỗ lực của người khác?”
“Lục Dự An, anh làm tôi cảm thấy ghê tởm.”
5
Khi tôi quay lưng rời đi,
Giọng nói mềm mỏng, đầy quan tâm của Tống Linh Nhan vẫn không ngừng vang lên bên tai tôi.
Tôi có thể cảm nhận ánh mắt của Lục Dự An xuyên qua dòng người đông đúc, như chim ưng khóa chặt vào bóng lưng tôi.
Thái tử gia luôn được người người vây quanh liệu đã bao giờ bị đối xử như thế này?
Từng tấc da thịt phía sau tôi như đang bị thiêu đốt.
Tôi bước nhanh hơn, không dám ngoái lại.
Ra đến sảnh lớn, bầu trời đã đổ mưa tự lúc nào, bóng đêm che phủ ánh sáng thường ngày.
Điện thoại rung lên lần nữa.
Giọng cha tôi lè nhè, mang theo hơi rượu nồng nặc nhưng vẫn không quên quát tháo tôi:
“Con bé điếc kia, mày nói tao nghe, sao thái tử gia lại cưới người khác?”
“Khó khăn lắm mới tóm được một kẻ có tiền, mày lại để nó chạy mất.”
“Tao hỏi mày, mày còn làm được cái gì nữa hả?”
Tôi còn có thể làm được gì nữa đây?
Tôi chìm trong một mớ bối rối, đôi mắt trống rỗng nhìn vào khoảng đất trời vô tận.
Hít một hơi thật sâu, tôi mới miễn cưỡng ngăn được những giọt nước mắt sắp trào ra.
Bên kia điện thoại, giọng nói vẫn không ngừng oán trách.
“Mẹ mày vì mày mà bỏ đi.”
“Lục Dự An cũng không cần mày nữa, mày chỉ là một kẻ tàn tật.”
“Tao sao lại sinh ra một đứa xui xẻo như mày?”
Nghe đến đó, tôi không nhịn được mà nhếch môi cười cay đắng:
“Bố, nếu không phải cái tát của bố năm đó, bố nghĩ tôi sẽ bị điếc sao?”
Nói xong, tôi dứt khoát cúp điện thoại.
Chuông lại tiếp tục reo, nhưng tôi không nhấc máy nữa.
Tôi dùng cánh tay lau mặt.
Không ai có thể chịu đựng được việc nỗ lực của mình bị cướp đi trong tích tắc, nhưng tôi quá nhỏ bé.
Lúc này, điều duy nhất tôi có thể làm, không phải là tự trách, mà là bắt đầu lại từ đầu.
Tôi nghĩ, sau này chắc chắn Lục Dự An sẽ càng nhắm vào tôi hơn.
Tôi không thể để anh ta mãi ảnh hưởng đến cảm xúc của mình.
Nghĩ một hồi, tôi liên lạc với một phòng thu từng nhiều lần mời tôi hợp tác nhưng đều bị tôi từ chối.
Chỉ trò chuyện vài câu, họ nói vẫn sẵn sàng trả giá cao để mua bản quyền vài bản nhạc chưa phát hành của tôi.
Chỉ cần tôi đồng ý, chúng tôi có thể lập tức ký hợp đồng.
Tôi không khỏi cảm thấy lo lắng.
Lúc trước, chính vì sự thẳng thắn của họ mà tôi đã từ chối không ít lần.
Dù sao tôi cũng không phải là nhạc sĩ nổi tiếng gì, làm gì có phòng thu nào tự dưng lại bỏ tiền mua bản quyền của một người vô danh?
Nhưng lần này, khi tôi hỏi, họ chỉ trả lời hai câu:
“Ai cũng có cơ hội để tỏa sáng.”
“Huống chi, cô vốn dĩ đã là một viên ngọc thô.”
Câu nói đó, tôi cảm thấy quen thuộc đến lạ.
6
Chúng tôi hẹn ký hợp đồng vào thứ Bảy.
Địa điểm là một quán cà phê tư nhân.
Khi tôi đến, quán cà phê rộng lớn không một bóng người.
Ông chủ tự tay pha cho tôi một ly Americano yêu thích.
Tôi nhấp một ngụm cà phê rồi lấy điện thoại ra.
Chương trình âm nhạc mà tôi bị thay thế đã phát sóng tối qua.
Tôi đoán là Lục Dự An đã dùng chút thủ đoạn để chương trình tận dụng cơn sốt dư luận và tăng tốc lịch phát sóng.
Trong chương trình, Tống Linh Nhan tranh thủ ra mắt bài hát mới của cô ta, “Nở Rộ”.
Khi hát bài này, ánh mắt cô ta chan chứa tình cảm, nhìn về phía Lục Dự An ngồi ở hàng ghế khán giả.
Đạo diễn rất nhạy bén, lập tức chuyển máy quay về phía khuôn mặt điển trai xuất sắc của anh ta.
Đến cuối chương trình, theo nhịp điệu của câu hát cuối cùng, Tống Linh Nhan công khai tỏ tình với anh ta:
“Anh là một tia sáng… Gặp được anh, em chỉ sợ mình phải lặng lẽ rút lui.”
Khi bài hát kết thúc.
Hậu kỳ chương trình vì muốn thu hút sự chú ý đã lấy hình ảnh chung khung của cả hai làm bìa.
Tiếng bàn tán trên mạng tạo thành một cơn sóng lớn.
Chỉ trong vòng nửa giờ phát sóng, hàng loạt từ khóa liên quan đến Tống Linh Nhan liên tục leo lên hot search:
#TốngLinhNhanThiênTài#
#TốngLinhNhanLụcDựAn#
#TốngLinhNhanCaKhúcMớiNởRộ#
Chỉ có tôi, khi nghe bài hát ấy, mặt tái nhợt không còn chút máu.
Vì bài hát đó là tôi viết hai năm trước.
Mỗi câu trong lời bài hát đều ẩn chứa tình yêu khó nói của tôi dành cho Lục Dự An.
Tôi không phải kiểu người giỏi thể hiện cảm xúc, chỉ khi viết nhạc, tôi mới có thể phơi bày hết trái tim mình.
Tôi từng định dùng bài hát này làm quà sinh nhật cho Lục Dự An.
Nhưng lúc đó anh bận rộn với những việc vặt trong gia đình, đến khi tôi gặp lại anh thì đã là một tháng sau.
Cuối cùng, bài hát này không được tôi tặng đi mà bị bỏ lại ở góc sâu nhất của ngăn kéo.
Lục Dự An luôn nói tôi bướng bỉnh, không chịu nói ra tình yêu của mình.
Tôi từng nghĩ, nếu có một ngày tôi được đứng trên sân khấu với âm nhạc của mình, tôi sẽ mang bài hát này ra và tặng anh trước mặt tất cả mọi người.
Vậy mà…
Lục Dự An không chỉ ăn cắp bài hát của tôi, mà còn đem nó tặng cho Tống Linh Nhan.
Anh biến tình yêu của tôi thành vật tế trong mối quan hệ giữa anh và Tống Linh Nhan.
Cuối chương trình, MC hỏi Tống Linh Nhan về nguồn cảm hứng sáng tác bài hát.
Cô ta cười e thẹn, liếc nhìn Lục Dự An đang im lặng không xa.
“Ôi dào, chuyện này còn cần phải hỏi sao?”
Giữa tiếng cổ vũ của các khách mời, dòng bình luận trên màn hình trôi đi vùn vụt.
【Tống Linh Nhan đúng là đem hết tình yêu dành cho Lục Dự An viết vào lời bài hát rồi!】
【Đúng là trai tài gái sắc, quá xứng đôi luôn!】
【Nhìn câu này xem: ‘Hồ lòng gợn sóng, khúc giao hưởng mỉm cười’… đẹp đến nao lòng, cô ấy quả là thiên tài.】
【Nhìn thế này, Tần Thanh là thứ gì chứ? Suốt ngày lấy chuyện bị điếc ra để PR bản thân, thật không biết là điếc thật hay giả.】
【Kẻ bất tài mà, chỉ biết dựa vào những trò đó để gây chú ý.】
Những lời độc ác như muốn nuốt chửng tôi, tôi nhìn chằm chằm vào dòng bình luận mà không chớp mắt.
Đột nhiên, một bàn tay với các khớp xương rõ ràng không chút do dự giật lấy điện thoại từ tay tôi.
Rồi úp ngược nó sang một bên.
Tôi ngẩng đầu lên theo phản xạ.
Khác với nét trầm ổn của Lục Dự An, người đàn ông trước mặt mang khí chất kiêu ngạo, lông mày kiếm hơi nhướn, đuôi mắt dài, dưới mắt là một nốt ruồi nhỏ, toát lên vẻ phóng khoáng đầy bất cần.
Chính là ảnh đế mới nổi năm nay – Lâm Châu Trạch.
Thấy tôi nhìn anh, mắt đỏ hoe, giữa chân mày anh thoáng hiện chút khó chịu:
“Mấy năm không gặp, tiểu thiên tài của chúng ta làm sao lại thành ra thế này?”
Nghe anh nói, tôi có chút sững sờ.
Tôi quen Lâm Châu Trạch từ thời học sinh, từng hẹn nhau thành lập một ban nhạc riêng.
Nhưng sau khi tai tôi gặp chuyện, anh vì gia đình mà ra nước ngoài.