13
Tạ Cảnh một tay đút túi, tay kia nghịch cái bật lửa kim loại, miệng ngậm hờ điếu thuốc đang cháy dở, trông anh có vẻ rất lười biếng.
Thấy Tạ Cảnh đến, Trình Nguyệt lập tức đứng dậy, chỉnh lại tóc, khuôn mặt đầy vui mừng tiến đến:
“Anh Tạ, sao anh lại đến đây? Còn Tống Thì đâu? Cậu ấy thật không biết điều, sao lại không ở bên anh?”
Tạ Cảnh nhìn cô ta từ trên xuống dưới, khẽ cười nhạt:
“Mày thích tao hả?”
Mặt Trình Nguyệt đỏ bừng:
“Anh Tạ, sao anh biết được…?”
Tạ Cảnh tiến gần hơn, cười mà như không, giơ tay vỗ nhẹ vào mặt cô ta:
“Biến, tao không thích loại như mày. Với lại, cái tên Tống Thì, mày không xứng để nhắc tới. Lần sau đừng nhắc nữa, mày cũng biết tính tao không được tốt rồi đấy.”
Nói xong, anh đi thẳng đến chỗ Trình Đào:
“Hôm qua Tống Thì bị đỏ hết cổ tay, là do mày phải không?”
Tạ Cảnh rũ tàn thuốc, phả ra một vòng khói, rồi ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân giẫm tắt, giọng đầy hứng thú:
“Trình Đào phải không? Chơi với tao chút đi.”
Và rồi, tôi chứng kiến tận mắt Tạ Cảnh đánh gục tất cả mọi người, nhiều người như vậy mà không ai đánh lại anh.
Biểu cảm của Tạ Cảnh vẫn nhàn nhạt, như thể anh đang làm một việc vô cùng dễ dàng, nhưng sức lực của anh không hề giảm, cú nào cũng mạnh và dứt khoát.
Lúc này, tôi mới thực sự nhận ra Tạ Cảnh, người trong những lời đồn đại.
Đây mới là con người thật của anh sao?
Trình Đào sắp bị đánh đến bất tỉnh, Trình Nguyệt cũng sợ hãi đứng chết lặng bên cạnh, giờ cô ta mới nhận ra Tạ Cảnh đáng sợ đến nhường nào.
Trình Đào khóc lóc van xin:
“Chị ơi, cứu em! Chị cứu em với!”
Trình Nguyệt tỉnh lại, bò đến cầu xin Tạ Cảnh dừng tay, nhưng anh làm như không nghe thấy, tay vẫn không ngừng lại.
Tay Tạ Cảnh đã dính máu, cuối cùng, ngay trước khi Trình Đào ngất đi, Tạ Cảnh mới buông tay.
Anh nhìn máu dính trên tay mình, không để tâm lắm, đó là máu của Trình Đào.
“Chuyển trường đi, đừng học ở khu vực này nữa, Tống Thì mà nhìn thấy các người sẽ không vui đâu.”
Tạ Cảnh mỉm cười, giọng nhẹ nhàng: “Hiểu chưa?”
Trình Nguyệt vừa khóc vừa gật đầu liên tục:
“Hiểu. Bọn tôi không bao giờ xuất hiện trước mặt Tống Thì nữa.”
Tạ Cảnh cúi xuống, chỉnh lại cổ áo cho Trình Đào:
“Và đừng có bắt nạt bạn học nữa, không thì lần sau tao đánh chết mày.”
Trình Đào vừa khóc vừa đáp:
“Vâng, vâng.”
Tạ Cảnh quay người lại, khi anh thấy tôi đứng trốn ở một góc chưa kịp nấp kỹ, nụ cười trên môi anh lập tức đông cứng.
Anh thoáng lộ vẻ khó xử, theo phản xạ, anh giấu tay ra sau, gãi gãi đầu, không dám nhìn vào mắt tôi.
Tạ Cảnh cẩn thận hỏi:
“Em thấy hết rồi?”
Tôi ngơ ngác gật đầu:
“Thấy rồi.”
“Anh… anh vừa rồi chỉ đùa với bọn họ thôi, em đừng tưởng thật.”
Ánh mắt tôi dừng lại trên tay Tạ Cảnh, đang dính đầy máu, anh vội vàng giải thích:
“Là máu của anh, máu của anh, đây là máu của anh mà.”
Nói xong, anh ấy cẩn thận di chuyển một chút, cố gắng che đi tầm nhìn của tôi ra phía sau.
Tôi cười khô khan:
“Ha, ha, không sao, em cũng định “trừng trị người nhà” đấy.”
Mặt tôi cười gượng gạo, nhưng chân thì không ngừng run.
Mẹ ơi, anh ấy thật sự có hơi đáng sợ.
Từ ngày hôm đó, giữa tôi và Tạ Cảnh có một bầu không khí rất kỳ lạ, không thể nói rõ là gì.
14
Thời gian trôi qua rất nhanh, tôi đã lên lớp 12, qua cột mốc này, tôi sẽ bước vào tuổi mà tôi từng nghĩ là người lớn.
Tôi vốn không muốn tham dự buổi họp lớp cấp hai, vì có nhiều người từng khinh thường tôi.
Nhưng sau đó tôi nghĩ lại, thời cấp hai tôi cũng khá may mắn, có vài cô bạn học thân thiết, họ là những người đã đối xử tốt với tôi.
Tôi không thể vì người không tốt mà không gặp lại những người bạn thân đã nói lời tạm biệt vào buổi tốt nghiệp. Bây giờ, tôi muốn gặp lại họ.
Hôm đó, tôi buộc tóc thành búi, kiểu tóc mà tôi rất thích khi còn học cấp hai.
Khi đẩy cửa phòng riêng ra, tiếng cười nói ngay lập tức dừng lại.
Mọi ánh nhìn đổ dồn về phía tôi, trong mắt mọi người đều lộ rõ sự ngạc nhiên.
Họ ngạc nhiên trước sự thay đổi của tôi, làn da trắng hơn, mái tóc mềm mượt hơn. Tôi, người từng mặc quần áo cũ của người khác, hôm nay đang diện chiếc váy màu vàng nhạt, trên cổ đeo chiếc dây chuyền lấp lánh mà dì Giang đã mua cho.
Ánh mắt tôi cũng không còn tự ti như trước, tôi mỉm cười chào hỏi họ, đôi mắt cong lên như trăng lưỡi liềm.
Cô bạn thân nhất của tôi là người phản ứng đầu tiên, cô ấy phấn khởi kéo tay tôi:
“Tống Thì, cậu thay đổi rồi! Giờ cậu xinh quá, làm người ta chỉ muốn ôm cậu thôi. Tớ là con gái mà còn bị cậu làm cho rung động đấy!”
Tôi đỏ mặt ngượng ngùng trước lời nói của Tiểu Lan.
“Ồ, sao mới học cấp ba mà đã có người đi sai đường rồi nhỉ? Từ trên xuống dưới toàn đồ hiệu thì dĩ nhiên là thay đổi rồi, chắc được ai bao nuôi chứ gì?”
Hoa khôi của lớp cấp hai nhìn tôi châm biếm, giọng điệu đầy sự khó chịu.
Tiểu Lan tức giận đập bàn:
“Cậu đang nói bóng nói gió ai vậy?”
Hoa khôi nhìn tôi với ánh mắt khinh thường, nhưng khi thấy chiếc váy của tôi, trong mắt lại lóe lên sự ghen tị:
“Mọi người đều biết tôi nói ai mà! Trước kia là đứa nhặt ve chai Tống Thì, giờ lại mặc nổi đồ hiệu? Mua nổi đá quý à?
Ai tin chứ! Cái dây chuyền trên cổ cô ấy là đá quý đấu giá, hàng triệu đồng đấy! Tống Thì mua nổi không?
Nếu không phải ăn trộm thì chắc chắn là được bao nuôi rồi. Đúng không?”
Các bạn học khác cũng gật đầu đồng tình, họ nhìn tôi như thể đang chờ xem trò cười.
Tiểu Lan tức đến đỏ cả mặt.
15
Cửa phòng bất ngờ bị gõ, mọi ánh mắt lại tập trung về phía đó, có người kinh ngạc thốt lên:
“Tạ Cảnh! Đó là Tạ Cảnh!”
“Anh ấy sao lại đến đây? Ở đây có ai quen Tạ Cảnh à?”
“Ai vậy, ai quen được Tạ Cảnh?”
Tạ Cảnh đứng dựa vào cửa, thản nhiên vuốt vuốt chiếc đồng hồ trên cổ tay, ánh mắt hướng thẳng về phía tôi, trong mắt anh lộ rõ nụ cười:
“Tống Thì, sao không đợi anh?”
Tôi ngạc nhiên hỏi anh:
“Sao anh lại đến đây?”
Tạ Cảnh nhẹ nhàng đáp:
“Anh đến để bảo vệ em.”
Phòng trở nên im lặng lần nữa, chỉ là lần này, không ai dám nói thêm lời nào nữa. Dù gương mặt Tạ Cảnh rất bình thản, không có gì bất thường, nhưng không khí lại ngập tràn sự áp lực. Mọi người đều biết rằng anh là người không dễ động vào.
Không khí trở nên vi diệu, nhưng Tạ Cảnh không quan tâm, anh kéo tôi đến chỗ ngồi chính:
“Có món nào muốn ăn không? Ăn no rồi về nhà sớm nhé.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, chỉ vào món tôm.
Vậy là trong phòng im lặng, không ai dám quấy rầy Tạ Cảnh bóc tôm.
Buổi họp lớp kết thúc rất vui vẻ, ít nhất là tôi cảm thấy vậy.
Trong buổi tiệc, tôi uống một chút rượu nên lúc đi về thấy hơi choáng váng.
Tạ Cảnh một tay đút túi, tay kia nắm lấy cổ tay tôi, miệng không ngừng dặn dò như một ông bố:
“Đi chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã. Muốn anh cõng không?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, cười ngoan ngoãn:
“Không cần.”
Tạ Cảnh nhìn tôi, rồi đưa tay che mắt tôi lại, vẻ mặt bối rối, nhìn về hướng khác:
“Không được nhìn anh với ánh mắt như vậy.”
Tôi nghiêng đầu, vòng qua tay anh để nhìn:
“Sao lại không được?”
Giọng Tạ Cảnh bỗng trở nên khàn khàn không lý do:
“Vì em ngoan quá, anh Tạ của em không chịu nổi.”
Tôi nấc cục do rượu:
“Em vốn rất ngoan mà, dì Giang cũng nói thế.”
Tạ Cảnh bóp nhẹ má tôi, thở dài bất lực:
“Cô nhóc vô tâm này, dạo này cứ tránh mặt anh, đừng tưởng anh không biết.”
Nói rồi, anh cúi người xuống gần tôi:
“Đừng chiến tranh lạnh với anh nữa, được không?”
Không biết là vì giọng của Tạ Cảnh quá quyến rũ hay vì tôi đã say thật, nhìn khuôn mặt ngay trước mắt, tôi đưa tay sờ lên rồi hôn anh.
Tạ Cảnh đột nhiên cứng đờ, trong mắt anh có thứ gì đó mà tôi không hiểu, dường như anh đang cố kìm nén điều gì.
Giọng anh khàn đặc, bàn tay lớn giữ lấy gáy tôi:
“Tống Thì, em biết mình đang làm gì không?”
Tôi ngoan ngoãn trả lời:
“Biết mà!”
Ánh mắt Tạ Cảnh rơi xuống đôi môi tôi, đôi mắt anh tối lại:
“Ngày mai tỉnh rượu, em có nhận không?”
“Em nhận.”
“Được, đừng lừa anh đấy.”
Vậy là tôi mơ một giấc mơ, sáng hôm sau tỉnh dậy, môi tôi sưng đỏ.
16
Ngày sinh nhật 18 tuổi của tôi, nhà họ Tạ có một vị khách lâu lắm rồi tôi không gặp – mẹ kế của tôi, bà ta mang theo quà đến thăm tôi.
Bà nhìn biệt thự lớn của nhà họ Tạ, trong mắt đầy tham lam và tính toán, không hề che giấu.
Khi nhìn tôi, bà gượng cười, khuôn mặt đầy nếp nhăn:
“Tống Thì, là mẹ đây! Hôm nay là sinh nhật con, mẹ khó khăn lắm mới thu xếp thời gian đến thăm con. Sao con không ra chào đón mẹ?
Thật ra mẹ định dẫn em trai và em gái con đến, nhưng không hiểu sao hai đứa cứ nghe nói đến nhà họ Tạ là sợ run lên, chắc tại đêm qua gặp ác mộng.”
Mẹ kế đặt món quà rẻ tiền lên bàn, rồi thả mình ngồi xuống ghế sofa.
Ngay khoảnh khắc bà vừa ngồi xuống, dì Giang kéo bà dậy, vừa phủi ghế vừa nói:
“Phù phù, thật xui xẻo, ghế sofa này bị xui xẻo rồi!”
Mặt mẹ kế cứng đơ:
“Chị Giang, chị làm gì vậy? Người tôi đâu có bẩn.”
Dì Giang không thèm nhìn bà ta, chỉ lo chăm chút móng tay:
“Đơn giản là không chào đón cô.”
Chú Tạ cười, vỗ nhẹ vào trán dì Giang:
“Đừng quậy nữa.”
Mẹ kế không ngờ dì Giang lại thẳng thừng như vậy, chẳng thèm nể mặt, sắc mặt bà ta trở nên rất khó coi.
“Tống Thì, mẹ đến đây không chỉ để mừng sinh nhật con, còn có một việc rất quan trọng.
Con xem, bây giờ con sống sung sướng, ở trong căn nhà lớn thế này, còn có người hầu hạ.
Nhưng bố con và mẹ vẫn phải ở căn nhà cũ nát trước kia, thật đáng thương, đúng không?”
Mẹ kế nhìn tôi đầy mong chờ. Tôi nhìn bà, giọng mềm mại nhưng rất nghiêm túc trả lời:
“Liên quan gì đến con?”
Mặt mẹ kế lập tức tái mét:
“Mày… mày, mày nói chuyện kiểu gì thế? Tao cho mày mặt mũi mà mày lại thế này à? Mày sao mà ích kỷ thế, mày ở nhà đẹp mà bố mày với tao phải sống khổ sở! Mau sắp xếp cho chúng tao vài căn phòng, bọn tao sẽ chuyển vào đây sống! Nghe rõ chưa?”
Sắc mặt tôi vẫn không thay đổi:
“Con không làm.”
Mẹ kế tức đến nỗi đập tay vào ngực để hít thở:
“Mày… tao không quan tâm, nếu mày không cho chúng tao chỗ ở, ngày mai tao sẽ đi khắp nơi bêu rếu mày là đứa con bất hiếu, không biết điều!”
Nếu là tôi của ngày xưa, có lẽ tôi sẽ bị bà ta hù dọa, nhưng bây giờ tôi chẳng quan tâm nữa. Có người chống lưng cho tôi, tôi đã không còn là cô bé tội nghiệp bị người ta giẫm đạp như trước.
Bà ta nói gì cũng không thể khiến tôi lung lay, tôi thậm chí ngồi xuống, từ từ nói ra ba từ:
“Con không tin.”
” Mày nói cái quái gì thế hả! Tống Thì, mày học mấy cái này ở đâu? Còn nói thế nữa là tao xé toạc mồm mày ra!”
“Con không tin.”
“Mày… con tiểu nhân…”
“Con không tin.”
Mẹ kế giận tím tái, nhất thời không biết phải làm gì, mặt bà ta lúc xanh, lúc tím. Bà ta kéo tay áo lên định đánh tôi.
Đột nhiên, cánh cửa bật mở.