10
Ngày đầu tiên nhập học, ảnh của tôi lan truyền khắp diễn đàn của trường.
Lý do chỉ có một, đó là Tạ Cảnh mặc đồng phục khi đến trường.
Lúc đó, tôi mới biết rằng Tạ Cảnh trước giờ chưa từng mặc đồng phục đi học.
Khi giáo viên hỏi tại sao, anh ngang ngược trả lời:
“Vì em không thích, mặc nó trông ngu ngốc lắm.”
Anh là học sinh đứng đầu khối, thành tích tốt, gia thế khủng, đến nỗi giáo viên vừa yêu vừa sợ, chẳng ai dám quản anh.
Nhưng hôm nay, “đại ca” Tạ Cảnh lại mặc đồng phục, nghiêm chỉnh mà mặc, khiến bộ đồng phục bình thường cũng toát lên vẻ ngạo nghễ.
Tại sao tôi lại nổi tiếng?
Bởi vì cái người mà chẳng ai dám đụng vào như Tạ Cảnh lại đeo hai cái ba lô, một trong số đó còn là màu hồng, và tôi thì không hề đeo ba lô.
Khi bức ảnh được chụp, tôi đang chăm chú ăn sáng, còn Tạ Cảnh thì lo tôi không nhìn đường nên đưa tay ôm nhẹ gáy tôi, khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng của anh lại dịu dàng đến lạ.
Vậy là tôi nổi tiếng, tất cả các cô gái trong trường đều tò mò về thân phận của tôi.
Và tất nhiên, rắc rối cũng tìm đến.
Giờ ra chơi, khi tôi đi lấy nước, một cô gái chặn đường tôi, gương mặt và thái độ quen thuộc.
Chính là cô gái xinh đẹp đã đá văng túi chai nhựa của tôi hôm nọ, đi cùng với Trình Nguyệt.
Cô ta đứng ở bậc thang, ngạo mạn nhìn tôi:
“Tao đã cảnh cáo mày rồi mà, tránh xa Tạ Cảnh ra, mày bỏ ngoài tai à?”
Tôi khẽ nhíu mày:
“Nhưng tôi đâu có biết cô cũng học trường này.”
“Mày…! Cho dù tao không học trường này, mày cũng không được lại gần Tạ Cảnh!”
Nói xong, cô gái có vẻ vẫn chưa hả giận, liền đánh đổ cốc nước tôi đang cầm xuống đất.
“Cạch.” Tiếng ly giữ nhiệt rơi xuống, nước bên trong đổ hết ra ngoài.
Tôi ngẩn người, có chút buồn, đây là ly mà dì Giang tặng tôi.
Tôi nhìn vào ánh mắt đắc ý của cô gái, rồi lại nhìn cái ly đang nằm trên mặt đất.
Thứ nhất, tôi không chọc giận cô ấy. Thứ hai, tôi không gây sự với cô ấy.
Dì Giang từng nói, nếu bị người khác bắt nạt, nhất định phải đáp trả.
Thế là tôi nhìn vào mặt cô ta, nhắc nhở:
“Tôi sẽ đánh cô đấy.”
Cô gái lắc đầu, càng đắc ý:
“Tao không tin.”
Tôi nhẹ nhàng giơ tay chạm vào má cô ta. Cô gái đứng sững lại, cả hai chúng tôi đều không tin vào những gì vừa xảy ra.
Tôi lại thử giơ tay vỗ nhẹ vào má cô ta thêm một lần nữa.
Cô gái cuối cùng cũng có phản ứng, cô ta chỉ thẳng vào tôi:
” Mày tiêu đời rồi, mày dám đánh tao, mày có biết tao là ai không? Chẳng ai dám đánh tao cả! Mày chỉ là đứa nhặt ve chai mà dám đánh tao! Tao sẽ gọi phụ huynh!”
“Tôi không dùng sức mà, tôi không hề dùng sức.”
Cô ta không thèm nghe tôi nói, ôm mặt rồi chạy đi.
Cô ấy mách giáo viên, đúng là chơi không đẹp, đã học cấp ba rồi mà còn mách giáo viên, và tôi bị gọi phụ huynh.
Nghe nói thân thế cô gái này không đơn giản. Trước khi dì Giang đến, tim tôi đã rơi xuống đáy vực.
Xong rồi, mới ngày đầu nhập học tôi đã gây rắc rối, liệu dì Giang có bỏ rơi tôi không? Liệu dì có nghĩ rằng tôi quá phiền phức và sẽ đưa tôi trả về không?
Nếu là bố tôi, có lẽ ông sẽ bắt tôi quỳ xuống xin lỗi người ta.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ lung tung, một giọng nói đầy giận dữ vang lên, người chưa thấy nhưng giọng đã tới trước:
“Ai dám bắt nạt Tống Thì nhà tôi hả? Ai? Tôi sẽ cho chúng nó biết tay!”
Là dì Giang!
Tôi sững người đứng tại chỗ nhìn dì Giang giống như bước ra từ ánh sáng, bà kiểm tra tôi từ trên xuống dưới:
“Ngoan nào đừng sợ, dì đến rồi, dì sẽ bảo vệ con.”
Thì ra, người thật sự yêu thương tôi sẽ không bao giờ thấy tôi phiền phức.
Bố mẹ của cô gái đó là giám đốc một công ty, vừa rồi còn rất kiêu ngạo, giờ họ đứng dậy, lo sợ đến phát run:
“Thưa, thưa phu nhân Tạ, chỉ là chuyện nhỏ thôi, chuyện nhỏ, chỉ là đám trẻ con đùa giỡn với nhau thôi ạ.”
Họ cùng cô gái cúi đầu xin lỗi, không còn cách nào khác, họ không ngờ người đến lại là phu nhân của nhà họ Tạ.
Dì Giang nhìn họ với ánh mắt lạnh lẽo:
“Chuyện nhỏ? Tôi không nghĩ đây là chuyện nhỏ đâu! Vụ này bên phía nhà trường phải cho tôi một lời giải thích, nếu không thì mấy tòa nhà mà tôi quyên góp coi như bỏ phí rồi.”
Ban giám hiệu lau mồ hôi lạnh, vội vàng gật đầu:
“Chúng tôi nhất định sẽ đưa ra một lời giải thích thỏa đáng cho phía phụ huynh.”
Vì vậy, ngày hôm sau, cô gái kia đã chuyển trường, và trường A lan truyền thêm một tin đồn mới:
Tống Thì, giống như Tạ Cảnh, là người không thể chọc vào.
11
Mỗi buổi chiều sau khi tan học, tôi đều về nhà cùng với Tạ Cảnh.
Tôi tan học trước anh ấy, nên anh bắt tôi phải đợi.
Vì vậy, trước cửa lớp của anh luôn có bóng dáng tôi. Mỗi lần như vậy, khóe miệng Tạ Cảnh sẽ không giấu nổi nụ cười, trông anh như đang rất vui.
Nhưng có một ngày, anh tham gia cuộc thi toán, nên hôm đó tôi về nhà một mình.
Khi đi qua một con hẻm nhỏ, tôi bị chặn lại, là Trình Nguyệt và Trình Đào, đã lâu không gặp.
Họ dẫn theo vài người. Nhìn dáng vẻ đầy tự tin của họ, tôi biết họ đã chọn đúng thời điểm để ra tay.
Trình Nguyệt nhìn tôi với ánh mắt ghen tị:
“Ôi, tiểu thư tan học rồi à?”
“Nhìn thấy rồi còn hỏi.”
Trình Nguyệt đầy căm ghét:
“Tại sao mày được học ở trường A, còn tao phải học cái trường rách nát đó? Mày nghĩ mày đang sống ở nhà họ Tạ thì oai lắm hả? Mày cũng xứng sao?”
Tôi bình tĩnh hỏi:
“Vậy hôm nay các người định làm gì?”
“Cho mày một bài học.”
Trình Đào nhìn tôi khinh thường, miệng không ngừng buông ra những lời đe dọa.
Tôi ngắt lời Trình Đào:
“Vậy thì đánh chết tôi đi, làm đi.”
Trình Đào bị nghẹn lời:
“Mày… Mày tưởng tao không dám à!”
Nói rồi Trình Đào nắm chặt cổ tay tôi, kéo cả ba lô của tôi xuống, cổ tay tôi đỏ lên một vòng.
Trình Đào thật sự định đánh tôi, nhưng Trình Nguyệt vẫn còn chút lý trí vội đưa tay kéo lại:
“Chúng ta chỉ dạy dỗ nó thôi, không phải đánh chết nó. Nó còn đang ở nhà họ Tạ, đánh chết nó thì cả đám sẽ xong đời.”
Trình Đào tức giận đến phát điên:
“Chị à, chị nghe nó nói gì không, con nhỏ này chỉ vài ngày không gặp mà đã trở nên ngạo mạn như vậy.”
Trình Nguyệt cũng run lên vì tức, nhưng có vẻ như họ thực sự không thể làm gì được tôi.
Tôi thậm chí chẳng buồn nhìn họ, tự mình cúi xuống nhặt ba lô, phủi bụi trên đó:
“Không có bản lĩnh thì đừng có chặn đường tôi, phí thời gian. Tôi còn phải về nhà làm bài tập.”
Trình Đào càng tức giận, gào lên:
“Chị, chị xem con nhỏ này! Nó làm em phát điên!”
Trình Nguyệt trừng mắt giận dữ nhìn tôi:
“Chúng tao sẽ luôn theo dõi mày, tốt nhất là mày cẩn thận đấy.”
12
Vì chuyện này mà tôi về nhà muộn. Tạ Cảnh thi xong đã về, anh đứng tựa vào cửa đợi tôi.
Nhận thấy anh đang nhìn mình, tôi theo phản xạ giấu tay ra sau lưng.
Ánh mắt của Tạ Cảnh tối lại vài phần, anh hỏi nhỏ:
“Sao về muộn vậy?”
Tôi lắp bắp giải thích:
“Tại, tại vì hôm nay có tổng vệ sinh.”
Tạ Cảnh “ừm” một tiếng, rồi đưa tay nhận lấy ba lô của tôi:
“Lần sau mà có tổng vệ sinh thì gọi anh đến giúp. Đó không phải việc của em.”
Mắt tôi sáng lên:
“Được.”
Nhưng hôm sau, Tạ Cảnh bất ngờ bảo tôi rằng anh có việc đột xuất, không cần đợi anh, cứ về trước.
Tôi không nghi ngờ gì, đồng ý ngay, nhưng vì tôi để quên tập đề nên quay lại lấy, thành ra về trễ.
Khi đi qua con hẻm hôm qua, tôi lại thấy Trình Nguyệt và Trình Đào cùng một nhóm người.
Chỉ là lần này, họ thực sự đang bắt nạt một bạn học.
Trình Nguyệt ngồi một bên, thản nhiên sơn móng tay, như thể người đang dẫn đầu việc bắt nạt kia không phải là em trai cô ta.
Trình Đào dẫm chân lên mặt một cậu bạn đeo kính:
“Mày mà cũng dám thích chị tao à? Mày nghĩ mày xứng sao? Mày có dám soi gương mà nhìn lại bản thân không?”
Cô bé đứng cạnh có vẻ là em gái của cậu bạn kia, cô ấy vừa khóc vừa van xin Trình Đào:
“Xin lỗi, anh em sẽ không bao giờ làm vậy nữa, sẽ không bao giờ gửi thư tình cho chị Trình Nguyệt nữa, xin anh tha cho anh ấy! Đừng đánh anh ấy!”
Trình Nguyệt tỏ ra khó chịu:
“Phiền quá, ồn ào ghê, bịt miệng nó lại!”
Người bên cạnh thực sự định bịt miệng cô bé, tôi hít sâu một hơi, không thể bỏ mặc được nữa. Cùng lắm là bị đánh, trước đây cũng từng bị đánh rồi mà.
Tôi lấy điện thoại ra, vừa gọi báo cảnh sát vừa bước vào con hẻm. Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Tụi mày giỏi lắm hả?”
Bước chân tôi khựng lại, rồi lặng lẽ cất điện thoại đi.