Lăng Duyệt tiếp tục hỏi:
“Vậy anh có ra ngoài ăn tối không?”
Lăng Tiêu suy nghĩ một chút, giữ vẻ hơi kiêu ngạo:
“Cũng được.”
Nói xong, anh dứt khoát đứng dậy, bắt đầu thu dọn tài liệu trên bàn.
Lăng Duyệt vui sướng vỗ tay:
“Tốt quá! Anh ra ngoài ăn tối, em sẽ đưa Sơ Đường về nhà mình ăn cơm. Vừa hay, có anh ở nhà, cô ấy sẽ không thoải mái.”
Lăng Tiêu thoáng khựng lại.
Anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lăng Duyệt.
Ánh mắt bỗng chốc mang theo sát khí.
“Vậy sao em không dẫn cô ấy ra ngoài ăn? Nhà mình cũng đâu có gì ngon lắm.”
Sắc mặt Lăng Tiêu trông cực kỳ khó chịu.
Bởi vì đầu bếp của nhà họ Lăng—bác Vương—trước đây vốn là người làm vườn.
Nhưng do tuổi cao không đào đất nổi nữa, nên xin chuyển sang làm bếp.
Bà ấy nấu ăn rất… healthy.
Lăng Duyệt kiễng chân, ghé sát tai anh nói nhỏ:
“Em muốn đưa cô ấy về nhà, giới thiệu với ba của chúng ta.”
“Hehe, anh có thấy vui không? Gia đình sắp có ‘mẹ nhỏ’ rồi, bất ngờ không?”
Lăng Tiêu từ từ đứng thẳng lên.
Dùng ánh mắt như nhìn một cái xác chết mà nhìn Lăng Duyệt.
Vài giây sau, anh túm lấy cô ấy, lôi thẳng về phía phòng chụp CT.
“Đi thôi, chụp một cái. Lần trước nhập viện có phải người ta lỡ cắt nhầm não em không?”
Trong hành lang, tiếng Lăng Duyệt giãy giụa vang vọng.
“Não em vẫn bình thường mà! Anh, để em phân tích cho anh ba lợi ích khi có ‘mẹ nhỏ’ nhé!”
“Thứ nhất, nếu ba cưới vợ, ba sẽ không còn suốt ngày giục tụi mình kết hôn nữa.”
“Thứ hai, em sẽ nhờ ‘mẹ nhỏ’ nói vài câu bên gối, giục ba truyền công ty lại cho em. Như vậy, anh có thể yên tâm làm bác sĩ của anh, còn em sẽ thuận lợi lên làm Chủ tịch! Đôi bên cùng có lợi!”
“Thứ ba, ‘mẹ nhỏ’ trẻ trung xinh đẹp, dáng chuẩn eo thon. Không ngoài dự đoán, năm sau tụi mình có thể có một thằng em trai. Gia tộc có người nối dõi, anh cũng không cần sinh con nữa, thậm chí có thể đi triệt sản luôn…”
“Á! Anh nhéo em làm gì? Đau đau đau!!”
6
Khi xe vừa rời khỏi bệnh viện, một chiếc xe quen thuộc lướt nhanh qua.
Tôi ngoảnh đầu nhìn lại:
“Đó có phải là xe của Lục Nghiêu không?”
Lăng Duyệt mặt không biến sắc, thản nhiên đáp:
“Không phải, cậu nhìn nhầm rồi. Giờ này không chừng anh ta đang ôm bạch nguyệt quang của mình thủ thỉ tâm tình trên giường nào đó, làm gì còn nhớ đến cậu.”
Tôi vốn là người rất biết kiểm soát cảm xúc.
Ban đầu còn nghĩ, dù chia tay cũng nên giữ thể diện.
Nhưng nghe cô ấy nói vậy, tôi lại cảm thấy chẳng cần thể diện nữa.
Ngay lập tức, tôi chặn hết tất cả liên lạc của Lục Nghiêu.
Mắt không thấy, lòng không phiền.
Lăng Tiêu về đến nhà gần như cùng lúc với chúng tôi.
Vừa vào cửa, anh ấy liền vào phòng thay đồ.
Suốt quá trình đó, gương mặt vẫn lạnh tanh.
Mãi đến khi bác Vương bày cơm lên bàn, anh ấy mới từ phòng đi ra.
Lăng Duyệt nhìn anh, lập tức giật mình.
“Anh có bị bệnh không? Ở nhà mà mặc cái bộ này làm gì?”
Lăng Tiêu ngồi xuống bàn ăn.
Một thân vest đen, áo sơ mi cài đến tận cổ, tóc chải gọn gàng không một sợi lộn xộn.
Nhìn chẳng khác nào một tổng tài mặt lạnh.
“Bình thường anh không phải vẫn thế sao?” Lăng Tiêu nghiến răng hỏi.
Khóe miệng Lăng Duyệt giật giật mấy lần, nhưng không nói gì.
Đúng lúc này, ba Lăng về nhà.
Ông niềm nở chào hỏi tôi, rồi kéo ghế ngồi xuống bàn ăn.
Lăng Tiêu nhìn bộ vest chỉn chu của ba mình, nhíu mày hỏi:
“Ba không thay đồ sao? Bình thường về nhà là thay áo lão ông ngay, còn bảo mặc vest không thoải mái mà?”
Ba Lăng nhìn tôi, lại nhìn sang Lăng Tiêu đang ăn mặc trịnh trọng, cười khoái chí:
“Lâu lâu mấy đứa mới đưa bạn về nhà, ba phải giữ thể diện chút chứ.”
Khóe miệng Lăng Tiêu cũng giật nhẹ vài cái.
Bữa tối chính thức bắt đầu.
Lăng Tiêu cầm bát cơm chỉ vơi một nửa, vẻ mặt kiêu ngạo:
“Đem móng giò và thịt chân giò dời ra xa một chút đi, quá nhiều dầu mỡ.”
Bác Vương lặng lẽ làm theo.
Lăng Tiêu tao nhã gắp rau xanh, nhai từng miếng nhỏ.
Ba Lăng nhíu mày:
“Không phải bình thường con ăn chay không nổi, cứ phải có thịt mới ăn được sao?”
Lăng Tiêu thoáng dừng lại.
Anh nhìn ba mình đang rất chỉnh tề mà cắt bít tết, rồi nói:
“Ba bình thường ăn bít tết không phải vẫn dùng đũa sao?”
Ba Lăng nghẹn họng.
Tôi nhanh chóng phá vỡ bầu không khí:
“Dùng dao nĩa thực sự không tiện bằng đũa đâu, thỉnh thoảng ăn bít tết tôi cũng dùng đũa mà.”
Không khí trong phòng ăn cuối cùng cũng bớt căng thẳng.
Lăng Tiêu tiếp tục nói:
“Bình thường ba thích nhất là ăn cá hấp sốt ớt, ăn xong là cả bàn đầy xương cá.”
“Không phải chứ, hôm nay con bị bệnh à?!” Ba Lăng nghiến răng, hậm hực đặt đũa xuống.
“Mấy người cứ ăn đi, tôi no vì tức rồi.”
Lăng Duyệt cúi đầu lẳng lặng ăn cơm.
Không dám nói, cũng không dám hỏi.
Cuối cùng, vẫn là bác Vương phá vỡ sự im lặng:
“Có một chiếc xe đậu trước cửa nhà mình rất lâu rồi, không biết đang đợi ai. Hình như là một chiếc… BYD?”
Nghe vậy, Lăng Tiêu lập tức đứng dậy.
“Mọi người cứ ăn đi, tôi xuống xem sao.”
Chẳng bao lâu sau, từ dưới lầu vang lên giọng nói lạnh băng của anh ấy:
“Bác Trương, đi đuổi cái xe biển xanh đó đi, nói rằng nhà chúng ta không đặt xe công nghệ, anh ta tìm nhầm chỗ rồi.”
“Tiện thể đưa cho anh ta 500 tệ, bảo anh ta ra đầu đường làm bát mì. Chờ cả đêm cũng chẳng dễ dàng gì.”
Tôi ghé tai Lăng Duyệt, thì thầm:
“Anh cậu dù hơi có vấn đề, nhưng thực ra cũng là người tốt đấy chứ.”
Lăng Duyệt: “…”
7
Sợ Lục Nghiêu tìm đến nhà quấy rầy tôi, Lăng Duyệt đề nghị tôi tạm thời ở nhà cô ấy vài ngày.
Lăng Tiêu không hề phản đối.
Thậm chí còn chủ động nhường phòng của mình cho tôi, nói rằng căn phòng này nhiều ánh nắng hơn.
Bản thân anh dọn sang phòng khách cạnh phòng ba để ngủ.
Lăng Duyệt tặc lưỡi kinh ngạc:
“Anh tớ chưa bao giờ cho tớ dẫn con gái về nhà, cũng không để ai chạm vào đồ của anh ấy. Tớ còn nghi ngờ không biết anh ấy có chút ghét phụ nữ không nữa.”
“Thế mà với cậu, anh ấy lại dễ dàng bỏ qua! Cậu biết điều này có nghĩa là gì không?”
Tôi chớp mắt hỏi:
“Nghĩa là gì?”
Bước chân Lăng Tiêu trên cầu thang lập tức chậm lại.
“Điều đó chứng minh rằng đôi cẩu nam nữ kia thật sự quá đáng! Đến cả anh tớ—một kẻ máu lạnh—cũng bị ép đến mức thức tỉnh một chút lòng trắc ẩn!”
Lăng Duyệt tức giận nói.
“Không biết nói thì ngậm miệng lại.” Lăng Tiêu cắn răng đáp.
Rồi “Thình! Thịch! Thình!”, anh ấy bước xuống lầu với tiếng bước chân nặng nề.
Phòng của Lăng Tiêu sạch sẽ đến đáng sợ, thoang thoảng mùi gỗ nhẹ nhàng.
Tôi mở cửa sổ, muốn để không khí trong lành tràn vào.
Gió nhẹ lướt qua, thổi rơi một chồng tài liệu từ giá sách.
Tôi cúi xuống nhặt lên.
Từng tờ từng tờ—toàn bộ đều là bệnh án tôi viết cho Lăng Duyệt ba năm trước.
Tờ cuối cùng lại là chữ viết tay của Lăng Tiêu.
Nét chữ sắc sảo, mạnh mẽ.
[Sơ Đường, bệnh viện trực thuộc Thanh Đại.]
Dòng chữ không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
Nhưng lại như thể cả trang giấy đều tràn ngập sự kìm nén.
Tôi dường như vừa vô tình nhìn thấy một bí mật khủng khiếp.
Tay run rẩy, tôi vội vàng sắp xếp lại rồi đặt về chỗ cũ.
Sau đó rón rén quay về giường, nằm im như xác chết.
Tự nhủ: Đừng nghĩ nhiều, đừng nghĩ nhiều.
Nhưng khắp căn phòng đều là hơi thở của Lăng Tiêu.
Nhắm mắt lại, khuôn mặt anh ấy như một cuộn phim chạy qua trước mắt.
Tôi vô dụng đến mức mất ngủ cả đêm.
8
Sáng hôm sau, cả nhà lại gặp nhau ở bàn ăn sáng.
Tôi bê đôi mắt gấu trúc ra bàn.
Lăng Tiêu cũng thế.
Ba Lăng nhìn còn tiều tụy hơn, trông như già thêm mười tuổi.
Lăng Duyệt kinh ngạc:
“Gì đây? Đêm qua mọi người không ngủ à?”
Tôi lúng túng nói:
“Chắc do đổi giường, chưa quen.”
Lăng Tiêu cũng hờ hững đáp:
“Tôi cũng đổi giường, không quen.”
Ba Lăng nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, giọng yếu ớt:
“Cậu đổi giường ngủ không được thì đi hành hạ ba cậu à?”
“Nửa đêm nửa hôm cứ chạy ra chạy vào, tôi chỉ muốn đi vệ sinh thôi, mà cậu cứ đứng đó nhìn chằm chằm, làm tôi giật bắn cả người, cả đêm không ngủ nổi!”
Lăng Tiêu bình tĩnh phản bác:
“Nhà ai bình thường một đêm đi tiểu tám lần hả?”