Cô ấy vừa xuất hiện, cả đám người trong phòng lập tức im bặt.

Ánh mắt cô ấy lướt qua, thấy Dư Lộc, trong chớp mắt liền trở nên sắc bén.

“Ồ, hóa ra cô cũng ở đây cơ à?”

Dư Lộc đứng dậy, kéo lấy tay tôi, cười đầy vẻ thân mật.

“Chúng tôi chỉ đang chơi trò chơi thôi, sao lại nghiêm túc thế?

“Tôi vốn tính thẳng, lần đầu tiếp xúc với cô gái dịu dàng thế này, không kiểm soát tốt mức độ, là lỗi của tôi.”

Lăng Duyệt lập tức kéo tôi ra sau lưng.

“Ai cho cô chạm vào cô ấy?

“Tôi thấy cô không phải tính thẳng, mà là giả vờ ngây thơ!”

Lúc này, Lục Nghiêu cũng tỉnh rượu.

Anh ấy day trán, đứng dậy nói:

“Sơ Đường mệt rồi, tôi đưa cô ấy về.”

Lăng Duyệt cười lạnh:

“Tôi còn ở đây, cần gì đến lượt cậu? Cậu cứ tiếp tục giả chết đi.”

Mọi người xung quanh chỉ biết đứng im, không ai dám hó hé, lặng lẽ nhìn Lăng Duyệt giúp tôi thu dọn đồ đạc.

Vừa thu dọn, cô ấy vừa làu bàu.

“Đã bảo rồi, với nhan sắc và tính cách của cậu, cậu nên gả vào nhà giàu mà tận hưởng sung sướng.

“Cứ nhất quyết chạy vào cái gia đình nhà giàu mới nổi này chịu khổ làm gì.

“Cái giới đó, toàn đấu đá, giả tạo, cậu ngây thơ như thế, sao mà chống lại họ được?”

Nhà Lục Nghiêu cũng thuộc hàng tài sản ròng chín con số.

Một kẻ có chín con số trong tài khoản mà vẫn bị gọi là nhà giàu mới nổi… thật là một kiểu khinh bỉ độc nhất vô nhị.

Nhưng từ miệng Lăng Duyệt thốt ra, chẳng ai dám phản bác.

Cô ấy sắp xếp xong, cầm lấy túi của tôi.

Nhìn thấy trong đó có một lọ nước hoa được đóng gói tinh xảo, cô ấy chẳng thèm hỏi han, tiện tay lấy ra rồi ném thẳng xuống đất.

“Cái thứ lỗi thời này mà cũng dám đem đi tặng người khác à?”

Lọ nước hoa lăn vài vòng trên sàn, dừng lại ngay dưới chân Dư Lộc.

Sắc mặt cô ta có chút khó coi.

Lăng Duyệt nắm tay tôi, kéo tôi rời đi.

Lục Nghiêu đuổi theo đến cửa, giữ chặt tôi lại.

“Sơ Đường, em đừng giận. Khi ấy bầu không khí như vậy, cô ấy bất ngờ hỏi câu đó, anh hoàn toàn không kịp suy nghĩ.”

Tôi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đầy tình cảm của anh ấy, đột nhiên cảm thấy vô lực.

“Ý anh là, đó là phản ứng bản năng của anh? Trong lòng anh, thật sự muốn ở bên cô ấy?”

“Đương nhiên là không. Sơ Đường, đó chỉ là một trò chơi. Nếu anh trả lời ‘không’, cô ấy sẽ mất mặt trước bạn bè.”

“Vậy nên, để giữ thể diện cho cô ấy, anh thà giẫm đạp lên lòng tự tôn của em?”

“Anh chỉ muốn cho cô ấy một câu trả lời có thể diện, nhưng với em, anh trao cả hôn nhân.”

Tôi giật tay ra, tức quá mà bật cười.

“Vậy hóa ra em còn lời à?

“Lục Nghiêu, ba năm bên nhau, em lại không nhận ra anh giỏi dỗ dành đến thế.”

Lúc này, Lăng Duyệt đã lái xe tới, bấm còi inh ỏi.

Lục Nghiêu lại muốn kéo tôi lại.

“Để anh đưa em về đi, trên đường mình có thể nói chuyện.”

Lăng Duyệt nhíu mày:

“Anh rảnh thế sao? Thế thì chi bằng lái cái BYD của anh chạy Grab vài vòng cho tỉnh táo đi.”

Lục Nghiêu nghẹn lời.

Chiếc Bentley biển xanh của anh ta, lần đầu tiên khiến anh ta cảm thấy sỉ nhục đến vậy.

Tôi mở cửa xe, ngồi vào trong.

Trước khi khép cửa, tôi quay lại nói với anh ấy:

“Hôn lễ của chúng ta, hủy bỏ đi.

“Cả hai chúng ta, đều cần phải suy nghĩ lại thật kỹ.”

4

Trên đường về nhà, tôi mở WeChat xem lại vòng bạn bè.

Thấy Dư Lộc đăng hai dòng trạng thái.

Dòng thứ nhất:

“Cô ấy quả nhiên chẳng giống tôi chút nào. Nhưng anh không thấy, chính điều đó lại càng khiến mọi thứ thêm đáng ngờ sao?”

Dòng thứ hai:

“Nếu anh muốn dùng ba năm qua để chứng minh rằng, năm đó tôi đã sai khi buông tay, vậy thì… chúc mừng, anh thành công rồi.”

Cảm xúc mà tôi đã nhịn cả đêm, đột nhiên sụp đổ.

Tôi không kiềm được mà bật khóc nức nở.

Ba năm chân thành của tôi, hóa ra không đáng một xu.

Tôi từng nghĩ, sự nuông chiều vô hạn của Lục Nghiêu dành cho tôi là xuất phát từ tình yêu.

Nhưng không ngờ, tất cả chỉ là cố tình diễn cho cô ta xem.

Tôi chẳng qua chỉ là công cụ trong trò chơi dây dưa cao cấp giữa hai người họ.

Lăng Duyệt là kiểu con gái thẳng tính.

Không biết nói lời an ủi người khác.

Cô ấy chỉ quen với việc giải quyết thẳng vấn đề.

“Đừng khóc nữa. Đàn ông đầy ra đó, đổi một người khác là được.”

“Anh trai tớ trắng trẻo đẹp trai, ba tớ phong độ đĩnh đạc, cậu thích ai thì chọn đi!”

Tôi khóc đủ rồi, lại bị cô ấy chọc cho bật cười.

“Lăng Duyệt, tớ có phải vô dụng lắm không? Đến lúc này, vẫn phải nhờ cậu ra mặt thay.”

Lăng Duyệt vỗ nhẹ lên đầu tôi.

“Nói vớ vẩn gì đấy. Mỗi người một tính cách khác nhau.”

“Nhà tớ mất mẹ từ sớm, chỉ còn ba bố con. Cả ba người tính khí đều có vấn đề, không biết cách thể hiện yêu thương.”

“Tớ từ nhỏ đã phản nghịch, suốt ngày gây chuyện, cũng chẳng mấy khi có cơ hội phát huy khả năng như hôm nay.”

“Còn cậu thì sinh ra đã là một thiên thần dịu dàng. Ở bên cậu ngày nào, ngày đó đều ấm áp như mùa xuân.”

“Cậu vẫn là bác sĩ tiêm không đau nhất cả thành phố. Hồi tớ nằm viện, nếu không có cậu ngày ngày bên cạnh dỗ dành, chắc tớ không chịu nổi đâu.”

Những lời này khiến tôi thấy lòng nhẹ nhõm hơn.

Lòng tự tôn vừa sụp đổ của tôi lại được dựng lên một lần nữa.

Lăng Duyệt hỏi:

“Nói thật nhé, cậu không nghĩ đến chuyện gả vào nhà tớ à?”

Câu này, cô ấy đã nhắc đến không biết bao nhiêu lần.

Tôi và Lăng Duyệt quen nhau vì cô ấy nằm viện.

Viện trưởng đích thân đảm nhận vai trò bác sĩ chính cho cô ấy, còn tôi là trợ lý.

Nhưng vì tôi nói chuyện nhẹ nhàng, tiêm không đau.

Lăng Duyệt ngang ngược quyết định:

“Tôi muốn cô ấy làm bác sĩ chính của tôi!”

Thế là từ đó, chúng tôi trở thành bạn thân cách mạng.

Khi đó tôi đã quen với Lục Nghiêu, và ngày nào Lăng Duyệt cũng tiếc hùi hụi.

“Tại sao tớ không đổ bệnh sớm hơn vài tháng chứ!”

“Khi đó cậu còn độc thân, tớ vẫn có cơ hội kéo cậu về làm chị dâu!”

Vô tội nhất trong chuyện này là Lăng Tiêu—

Anh trai ruột của Lăng Duyệt, người đã đặc biệt bay từ nước ngoài về thăm cô ấy.

Nghe thấy lời này, mặt anh ấy tối sầm.

Nhờ công lao nhai đi nhai lại của Lăng Duyệt, quan hệ giữa tôi và Lăng Tiêu từ đầu đã đóng băng.

Mỗi lần vô tình chạm mặt, tôi cúi gằm.

Anh ấy lại giữ thái độ ngẩng cao đầu, như thể cả hai chưa từng quen biết.

Sau này, Lăng Tiêu du học trở về, chính thức làm việc trong bệnh viện chúng tôi.

Thậm chí, văn phòng còn ngay sát vách tôi.

Sự xuất hiện của anh ấy khiến cả bệnh viện dậy sóng.

Các nữ đồng nghiệp suốt ngày đi qua đi lại trước cửa phòng anh ấy.

Số người xin nghỉ ốm giảm đáng kể.

Còn tôi, mỗi lần đi làm đều cố nín nhịn,

Sợ đi lại trong hành lang nhiều quá lại đụng mặt anh ấy liên tục.

Thấy tôi không lên tiếng, Lăng Duyệt càng hào hứng.

“Cậu im lặng, là đang nghiêm túc suy nghĩ đúng không?”

“Thế nào rồi? Anh tớ hay ba tớ?”

Khóe miệng tôi giật giật:

“Nếu chỉ có hai lựa chọn này, tớ thà chọn ba cậu.”

Lăng Duyệt phấn khích hơn:

“Hay lắm! Thực ra tớ cũng nghĩ vậy!”

“Ba tớ tuổi cao, chết sớm, cậu có thể sớm kế thừa tài sản, hai chúng ta tha hồ gọi mẫu nam hàng ngày!”

“Còn anh tớ thì không được.

“Người sống quá khoa học, ăn uống điều độ, sức khỏe còn dẻo dai hơn cả cậu, tớ sợ cậu chịu không nổi.”

Tôi: “…”

5

Chiều hôm sau, Lăng Duyệt đến bệnh viện đón tôi tan làm đúng giờ.

Khi đi ngang qua phòng làm việc của Lăng Tiêu, cô ấy kéo tôi vào.

“Anh, hôm nay anh có tăng ca không?”

Lăng Tiêu ngẩng đầu lên từ màn hình máy tính.

Cao một mét chín, sống mũi cao, đường nét sắc lạnh.

Đôi mắt vừa trầm vừa lạnh, nhưng cũng quyến rũ chết người.

Là kiểu nhan sắc nhìn một lần liền cảm thấy nữ Oa thiên vị.

Anh ấy thoáng liếc qua tôi, ánh mắt thản nhiên:

“Không.”

Vừa dứt lời, bác sĩ Vương ngồi đối diện Lăng Tiêu ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

“Bác sĩ Lăng, anh không phải…”

Ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu quét qua anh ta.

Bác sĩ Vương khựng lại, lập tức nuốt nốt nửa câu còn lại.