“Chị ơi, chỗ chị đứng khó tìm ghê á, xung quanh chả có ai, trên đường mỗi mình chị để lại dấu chân.”

“Giữa mùa đông, ai lại đến khu vui chơi trẻ em hoang vắng này chơi cơ chứ?”

“Thôi, chị lên xe đi, trời lạnh lắm.”

“Mà này, hôm nay chị phải trả thêm tiền đó nha…”

Tôi lập tức dỗ con trai xuống xe.

“Đi thôi, Trần Trần, xuống nào.”

“Nói tạm biệt với chú đi.”

Nhưng Chu Nghiễn lại khóa chặt cửa xe.

Thay vào đó, anh ta sải bước đến chặn trước xe của nam mẫu.

Từng chữ phát ra như muốn nghiền nát.

“Cô ấy trả cậu bao nhiêu?”

“Tôi trả gấp đôi.”

“Cậu biến đi.”

Tôi nhìn chiếc Mazda xanh dương phóng vút khỏi tầm mắt.

Muốn khóc cũng không khóc nổi.

Giọng Chu Nghiễn lại vang lên.

“Lên xe.”

“Tôi đưa hai mẹ con về.”

6

Cả hai ngồi cạnh nhau ở ghế sau.

Chu Nghiễn rõ ràng vẫn chưa hết vui mừng vì tự phong chức “bố”.

Anh ta duỗi tay ôm lấy Trần Trần vào lòng.

“Trần Trần… lúc nãy con bảo con thích ‘bố mới’ đúng không?”

“Thế có muốn gọi một tiếng bố cho bố nghe không?”

Tôi trừng mắt lườm Chu Nghiễn.

Nhưng người cứng họng lại chính là Trần Trần.

Chu Nghiễn rõ ràng lại đổi hướng suy nghĩ.

“Không sao, sau này còn nhiều cơ hội để gọi.”

“Vậy Trần Trần, con nói ‘bố khác’ khi nãy là ai vậy?”

Lần này, đến lượt Trần Trần trợn tròn mắt nhìn tôi.

Nhỏ giọng đáp: “Chú hỏi mẹ con đi.”

Rồi nó làm động tác kéo khóa miệng, giả vờ khóa chặt lời nói của mình.

Sau đó, thản nhiên nhắm mắt, ngủ ngon lành trong lòng Chu Nghiễn.

Tôi cố tình quay đầu nhìn ra cửa sổ, không muốn đối mặt với anh ta.

Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, lẩm bẩm một câu:

“Chu Nghiễn, anh quá đáng thật đấy.”

Qua phản chiếu trên cửa sổ xe, tôi thấy anh ta khựng lại.

Quay đầu nhìn tôi một cách cẩn thận, như sợ đánh thức Trần Trần.

Nhưng vẫn không quên đáp trả:

“Tô Ngôn, em mới quá đáng.”

Cơn giận của tôi lại trỗi lên.

“Chu Nghiễn, anh thực sự muốn làm bố của con tôi à?”

“… Hay là, anh nghĩ bây giờ anh vẫn còn tư cách làm bố của con tôi sao?”

7

Chu Nghiễn nhíu mày, nhưng không vội lên tiếng, chỉ chờ tôi nói hết.

“Anh không phải có vị hôn thê sao?”

“Hay là, bốn năm rồi mà vẫn chưa cưới?”

“Tôi chạy xa như thế rồi, giờ đừng nói với tôi là, lý do anh chưa cưới được là vì tôi đấy nhé?”

Chu Nghiễn lại như nghe được chuyện nực cười.

Chỉ quay đầu đi, trông chẳng chút bận tâm.

“Tin đồn ở đâu ra thế?”

“Vị hôn thê? Chưa từng có.”

Tôi thấy anh ta rõ ràng đang cứng miệng.

“Anh mất trí nhớ rồi à?”

“Bốn năm trước chúng ta chia tay thế nào, anh quên rồi sao?”

Chu Nghiễn sững lại.

Giọng nói bỗng chùng xuống, mang theo chút nghẹn ngào.

“Bốn năm trước, dù tôi suýt chết, nhưng tôi không mất trí nhớ…”

Vô lý thật.

Tôi không buồn trả lời nữa, chỉ tiếp tục nhìn ra ngoài cửa xe.

Chia tay thôi mà làm như sống chết gì, chắc là đọc tiểu thuyết ngược nhiều quá đây.

Nhưng Chu Nghiễn không có ý định kết thúc chủ đề này.

“Lẽ ra phải là tôi hỏi em mới đúng.”

“Em đã làm gì tôi, em không nhớ sao?”

“Hơn nữa… năm đó là em đơn phương chia tay tôi.”

“Tôi chưa từng đồng ý.”

Tôi bật cười thành tiếng.

Đúng là đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi.

Không lẽ anh ta nghĩ tôi đang diễn vai ‘bạch nguyệt quang’ rồi bỏ trốn cùng con?

Giọng Chu Nghiễn càng lúc càng nhỏ, đột nhiên lại mang theo chút hy vọng.

“Tô Ngôn, bây giờ em vẫn thích tiền nhất sao?”

“Hiện tại tôi vẫn rất giàu.”

“… Vậy em có thể thử yêu lại tôi không?”

8

Xe cuối cùng cũng dừng lại lần nữa.

Tôi như được đại xá.

Không trả lời câu hỏi của Chu Nghiễn, lập tức đánh thức con trai rồi dắt nó xuống xe.

Không ngờ, ở đằng xa, có một người đàn ông đang tiến lại gần, trên tay cầm một chiếc bánh kem.

Tôi không nghĩ rằng Đồng Gia Dương lại đợi tôi trước tòa nhà.

Anh ta nhìn thấy tôi và Trần Trần bước xuống từ một chiếc xe lạ, rõ ràng có chút bất ngờ.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng,

Trần Trần đã hớn hở reo lên: “Bố Gia Dương!”

Đồng Gia Dương nở nụ cười, vươn tay nắm lấy Trần Trần.

Nhưng ánh mắt lại hướng về tôi: “A Ngôn, sinh nhật vui vẻ.”

Chiếc Maybach vừa rời đi khi nãy lại vòng xe quay về.

Cửa sổ hạ xuống, để lộ gương mặt lạnh lùng của Chu Nghiễn.

“Tô Ngôn, đây là ai?”

Tôi nhất thời không biết đáp lại Chu Nghiễn thế nào.

Đồng Gia Dương lại đứng chắn trước mặt tôi.

“Đây là nam mẫu mà em gái tôi gọi cho cô?”

“Nhìn cũng có chút sắc vóc đấy.”

“Nhưng so với tôi thì vẫn còn kém xa.”

Chu Nghiễn lập tức tối sầm mặt, định đẩy cửa xe bước xuống.

Tôi nhanh chóng bước lên, chặn lại cánh cửa sắp mở.

“Anh ta là ai thì liên quan gì đến anh? Mau đi đi!”

Nhưng con trai tôi lại rướn người lên, nhón chân ghé sát vào cửa sổ xe, nhỏ giọng thì thầm vào tai Chu Nghiễn:

“Bố Chu Nghiễn, bố phải cẩn thận đó.”

“Bố Gia Dương cũng là ‘anh trai lớn’.”

“Hơn nữa, hình như bố ấy cũng thích mẹ con…”

Chu Nghiễn lại đổi sắc mặt một lần nữa.

Anh ta nhìn Trần Trần, nét mặt mềm hẳn xuống: “Ừ, cảm ơn Trần Trần, bố biết rồi.”

Tôi chỉ muốn độn thổ.

Nhưng còn chưa kịp đuổi Chu Nghiễn đi,

Thì một kẻ chuyên gây rối khác lại xuất hiện.

“Hôm nay là hội tụ người quen à?”

Bạn thân tôi – Đồng Gia Hân – không biết từ đâu nhảy ra, khoanh tay trước ngực, thong thả bước tới.

“A Ngôn, lúc nãy nghe cậu mô tả, tớ đã nghi ngờ người đó chính là ‘chồng cũ cặn bã’ của cậu rồi.”

“Không ngờ lại đúng thật.”

“Nhưng cậu tuyệt đối không được u mê thêm lần nữa đâu đấy!”

Cô ấy dừng lại bên cạnh xe, gõ nhẹ lên cửa kính trước mặt Chu Nghiễn.

“Bây giờ không nhuộm tóc bạc nữa à? Suýt nữa không nhận ra.”

“Nhưng cũng chẳng sao, dù gì A Ngôn giờ thích trai tóc vàng rồi.”

“Cậu ấy không còn mê kiểu như anh nữa đâu.”

Chu Nghiễn mím môi.

“Vậy à?”

Sau đó, không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn tôi một cái.

“Lại chúc em sinh nhật vui vẻ, A Ngôn.”

“Có vẻ năm nay sinh nhật em rất náo nhiệt nhỉ.”

Rồi anh ta kéo cửa kính lên.

Chiếc xe phóng đi mất.

Tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

9

Trần Trần nắm lấy tay Đồng Gia Dương.

Trần Trần tung tăng nhảy nhót về phía trước.

Bạn thân tôi vỗ vai tôi.

“Hôm nay rốt cuộc là chuyện gì thế?”

Tôi ra hiệu lát nữa sẽ giải thích với cô ấy.

Rồi mới dỗ dành để cô ấy đi chơi với Trần Trần trước.

Cuối cùng cũng có một mình, tôi lặng lẽ đi phía sau, chìm vào suy nghĩ của chính mình.

Đây là sinh nhật đầu tiên của tôi sau khi trở về nước.

Tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Chu Nghiễn.

Càng không ngờ anh ta lại tranh giành làm bố của con tôi ngay từ đầu.

Thực ra, cái gọi là “các bố” mà Trần Trần nhắc đến, đều là những bác sĩ.

Nếu không phải vì cần chữa bệnh cho con, có lẽ tôi và bạn thân cũng không về nước nhanh như vậy.

Có lần, tôi nói với Trần Trần rằng, bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều là ân nhân tái sinh của con.

Thế là thằng bé nhân lúc tôi không để ý, nhận một đống bố nuôi, mẹ nuôi, gọi một tiếng “bố”, hai tiếng “mẹ” rất tự nhiên.

Trong số đó có một “bố” tên là Đồng Gia Dương.

Khi còn ở nước ngoài, anh ấy là một tiến sĩ y khoa, đã giúp đỡ tôi và Trần Trần rất nhiều.

Sau khi về nước, anh ấy trở thành bác sĩ nhi khoa, đồng thời là bác sĩ điều trị chính của Trần Trần.

Có lần, Đồng Gia Dương từng hỏi tôi liệu anh ấy có thể trở thành bố thực sự của Trần Trần hay không.

Nhưng tôi từ chối.

Anh ấy chỉ cười nói:

“Không sao cả, như bây giờ cũng rất tốt rồi.”

“Chẳng lẽ ngay cả việc tôi muốn đối xử tốt với hai mẹ con em, em cũng muốn từ chối sao?”

10 (Góc nhìn của Chu Nghiễn)

Chu Nghiễn ngồi trong xe.

Chiếc xe hòa vào dòng xe cộ tấp nập trên cầu vượt.

Ngoài cửa sổ, đèn đường sáng rực, từng ô cửa sổ của hàng vạn ngôi nhà cũng bắt đầu thắp lên ánh sáng.

Nhưng anh lại cảm thấy, bản thân đáng lẽ cũng có thể có một mái ấm hạnh phúc như vậy.

Chỉ là, mọi chuyện lại không như mong đợi.

Giọng nói cung kính của tài xế vang lên:

“Thiếu gia, hôm nay về nhà cũ, hay về nhà riêng của ngài?”

Anh không do dự, nhưng trong lòng lại có chút trống rỗng.

“Về nhà riêng.”

Bốn năm trước, anh thoát khỏi lưỡi hái tử thần.

Việc đầu tiên sau khi tỉnh lại là đi tìm Tô Ngôn.

Nhưng tất cả mọi người đều không thể tìm thấy cô ấy.

Mọi thông tin liên lạc của cô ấy cũng đã bị hủy bỏ.

Chính em họ anh – Khang Cẩn – nói với anh rằng, Tô Ngôn đã bỏ trốn.

Cô ấy nhìn thấy cảnh tượng anh gặp tai nạn xe thảm khốc, liền dứt khoát quay về bên cạnh cô bạn thân giàu có, cùng cô ta bỏ đi thật xa.

Cứ thế, cô ấy bỏ rơi anh khi anh còn đang giằng co giữa sự sống và cái chết.