Một tháng sau, Chu Nghiễn xuất viện, trở về căn biệt thự nơi cuối cùng anh và Tô Ngôn từng chung sống.

Nơi mà họ từng gọi là “nhà”.

Nhưng thứ đón chờ anh lại là một cảnh tượng tan hoang.

Tất cả những thứ đáng giá đều biến mất.

Khang Cẩn nói:

“Con đàn bà đó tưởng anh phá sản rồi, nên mới cuỗm hết tài sản có giá trị rồi bỏ trốn.”

Nhưng anh không tin.

Cũng không muốn tin.

Dù sao, Tô Ngôn đã ở bên anh lâu như vậy, cô ấy không phải loại người như thế.

Hơn nữa, dù cô ấy thực sự làm vậy, thì chắc chắn cũng có lý do, chứ không phải vì lòng tham.

Thế nhưng, cô ấy thực sự nhẫn tâm như vậy.

Biến mất suốt bốn năm, không hề liên lạc với anh.

Anh từng nghĩ, theo thời gian, tình yêu dành cho cô ấy sẽ dần biến thành hận.

Nhưng năm nào cũng vậy, vào ngày đặc biệt ấy, anh vẫn sẽ đến khu vui chơi trẻ em mà cô ấy từng đưa anh tới.

Giống như anh vẫn luôn mong chờ cô ấy sẽ bất ngờ xuất hiện một lần nữa.

11 (Góc nhìn của Chu Nghiễn)

Chỉ là, Chu Nghiễn chưa từng dám tin rằng cô ấy thực sự quay lại.

Nhìn thấy cô ấy bế một cậu bé, dáo dác nhìn quanh như đang đợi ai đó, tim anh bỗng thắt lại.

Vô số câu hỏi nổ tung trong đầu, nhưng anh không dám hỏi.

Lỡ như người cô ấy chờ là chồng mình, là bố của đứa bé trong vòng tay cô ấy thì sao?

Nhưng ngay sau đó, cô ấy bất ngờ bước về phía xe anh.

Chu Nghiễn hoảng loạn.

Đến cả kính râm cũng không kịp tháo xuống.

Chỉ nghe thấy giọng cô ấy vang lên:

“Là Đồng Đồng gọi anh tới đúng không?”

Cô ấy đưa đứa trẻ trong tay cho anh.

“Hôm nay anh chơi với nó, không cần chơi với tôi.”

Anh vô thức nhận lấy đứa bé, đến cả việc thắc mắc tại sao nó lại có nét giống mình cũng không kịp nghĩ.

Vội vàng lấy ô, mở cửa xe, rồi lặng lẽ đi theo sau cô ấy.

Anh không hiểu.

Nhưng vừa căng thẳng vừa mong chờ.

Lại càng sợ rằng mình nhận nhầm người.

Nhưng ngay giây phút đó, anh có thể chắc chắn một điều.

Dù đã bao lâu, dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn không thể hận cô ấy.

Anh vẫn yêu cô ấy.

Trong xe, Chu Nghiễn không nhìn ra cửa sổ nữa mà khẽ nhắm mắt lại.

Dù Tô Ngôn vẫn chưa chịu thừa nhận.

Nhưng ít nhất, bây giờ anh gần như chắc chắn—đứa bé chính là con trai anh.

Chỉ là cô ấy đã thay đổi rất nhiều, và bên cạnh cũng không thiếu những đối thủ mạnh mẽ.

Nhưng rồi anh lại nhớ tới lời Đồng Gia Hân nói.

Không nhịn được mà suy nghĩ nhiều hơn.

Chẳng lẽ tóc bạc hay tóc vàng lại quan trọng đến thế sao?

Nhưng đúng là nam mẫu mà cô ấy gọi hôm nay, tóc vàng nhìn cũng khá đẹp.

Chẳng lẽ anh cũng nên nhuộm lại bạc, hoặc thử luôn tóc vàng?

Nhưng nếu làm vậy, có khi nào đám cổ đông lại đứng sau lưng xì xào không nhỉ?

“Thiếu gia, đến nhà rồi.”

Giọng tài xế lần nữa cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

Chu Nghiễn khẳng định—anh nhất định sẽ khiến ngôi nhà này, một lần nữa trở thành tổ ấm của cả hai người họ.

12

Hôm sau.

Tôi như thường lệ đến đón Trần Trần sau giờ tan học.

Nhưng không thấy thằng bé đâu.

Chỉ thấy cô giáo lớp của Trần Trần bước ra.

“Mẹ của Trần Trần?”

“Trần Trần đã được bố đón về rồi mà.”

Tôi sốc, nhưng không bất ngờ.

Vẫn không nhịn được mà hỏi lại.

“Chắc chắn là bố của Trần Trần sao? Con có tự nguyện đi với anh ta không?”

“Đúng vậy.”

“Dù là lần đầu tiên thấy bố đến đón, nhưng Trần Trần gọi ‘bố’ ngọt xớt luôn.”

… Quả nhiên, con trai tôi tự bán đứng mình rồi.

Khi Đồng Đồng lái chiếc Maserati hồng đến đón tôi, tôi đã gọi không dưới 100 cuộc cho Chu Nghiễn.

Nhưng không ai nghe máy.

Tôi nghĩ, bốn năm trôi qua, có lẽ Chu Nghiễn cũng đã đổi số rồi.

Đồng Đồng không hề chần chừ, đạp ga thẳng hướng về biệt thự của Chu Nghiễn.

Tôi yếu ớt hỏi cô ấy:

“Cậu vẫn nhớ nhà anh ta sao?”

Đồng Đồng vừa lái xe, vừa nghiến răng giơ nắm đấm.

“Đương nhiên, dù con đường này có thành tro, tớ cũng nhận ra.”

“Bốn năm trước cũng chính tớ đến đón cậu, cậu quên rồi à?”

13

Đúng vậy.

Bốn năm trước, vào lúc tôi thảm hại nhất, người duy nhất tôi có thể tin tưởng chỉ còn lại Đồng Đồng.

Giống như bây giờ.

Hôm đó, tôi vừa tỉnh dậy trong biệt thự của Chu Nghiễn thì bị dội ngay một gáo nước lạnh.

Một cô gái trang điểm kỹ càng, mặc bộ Chanel thanh lịch, đứng trước cửa sổ sát đất.

Trên tay cầm một chiếc ly thủy tinh đã cạn nước.

Khác biệt hoàn toàn với tôi, người vẫn còn đang quấn trong chăn, mặc chiếc váy ngủ in hình gấu.

Tôi hoảng loạn bật dậy khỏi giường, vơ lấy chiếc đèn bàn trên tủ đầu giường như thể đó là thứ duy nhất có thể tiếp thêm dũng khí.

“Cô là ai?”

“Sao cô vào được đây?”

“Xâm nhập nhà riêng là phạm pháp đấy, tôi sẽ báo cảnh sát!”

Cô ta chẳng thèm để tâm, chỉ lạnh lùng quét mắt đánh giá tôi từ trên xuống dưới.

Thậm chí còn lười duy trì ánh mắt trên người tôi lâu hơn một giây.

“Tôi là ai à?”

“Tôi nên hỏi cô mới đúng.”

“Bạn trai tôi để cô ngủ trong nhà anh ấy suốt ngần ấy thời gian, giờ chắc ngủ đủ rồi chứ?”

“Nếu đủ rồi thì cút ngay đi, đừng có vướng mắt chúng tôi nữa!”

Tôi còn chưa kịp phản ứng.

Hành lý mà tôi mang vào biệt thự của Chu Nghiễn ngày hôm qua đã bị người của cô ta ném hết ra khỏi cửa.

Tôi đứng trước gương trong phòng tắm, bàng hoàng đến mức không biết làm gì.

Chỉ còn lại cơ thể đau nhức.

Và đầy những vết hôn đỏ rực khắp người, như dấu vết của một đêm cuồng si.

Tôi thay đồ xong thì bị tống cổ ra khỏi căn nhà vốn dĩ chẳng thuộc về mình.

Hôm đó, tôi cũng như hôm nay, bấm số gọi cho Chu Nghiễn.

Thậm chí còn hơn thế.

Hàng trăm lần hy vọng, chỉ đổi lại câu trả lời: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”

Mãi về sau tôi mới biết, cô gái mặc Chanel đó tên là Khang Cẩn.

Sau khi mẹ của Chu Nghiễn tái hôn vì mục đích chính trị, cô ta nghiễm nhiên trở thành em họ của anh ta.

Là thanh mai trúc mã đúng nghĩa.

Là đối tượng môn đăng hộ đối để kết hôn.

Có lẽ đúng như lời cô ta nói, tôi chẳng khác gì một chiếc khăn giấy dùng xong liền bị vứt bỏ.

Đến cả một lời chia tay, Chu Nghiễn cũng không thèm cho tôi.

Con đường quanh co.

Căn biệt thự trong ký ức xuất hiện ngay trước mắt.

Tôi siết chặt tay Đồng Đồng, hít sâu.

Rồi nhấn chuông cửa.

“Ai đó?”

Giọng nói quen thuộc làm tôi trong chốc lát mất hết tri giác.

Tôi gắng gượng dùng lý trí để kìm nén cơn giận.

14

Thân phận tiểu thư nhà giàu của Đồng Đồng vẫn rất hữu dụng.

Khang Cẩn mặc áo choàng tắm, dùng khăn lau mái tóc vẫn còn ướt sũng, vẻ mặt vừa lười biếng vừa khó chịu khi mở cửa.

Rõ ràng, cô ta không hề có ý mời chúng tôi vào.

Giây tiếp theo, cô ta lập tức xả thẳng vào tôi.

“Tô Ngôn, cô còn biết xấu hổ không?”

“Rốt cuộc muốn ám ai đến bao giờ?”

“Hai người chia tay bốn năm rồi đấy.”

Cô ta liếc sang Đồng Đồng đứng bên cạnh tôi, tiếp tục châm chọc.

“Chà, giỏi thật đấy.”

“Bây giờ đổi chủ rồi à? Bắt tôi phải nương tay mà không được đánh chó chứ gì?”

Tôi không muốn đôi co với cô ta.

Chỉ kéo tay Đồng Đồng, ép mình giữ bình tĩnh.

“Chu Nghiễn đâu?”

“Anh ấy có ở trong không?”

Khang Cẩn trợn mắt đến mức sắp lật ngược cả tròng mắt.

“Anh ấy có ở nhà hay không thì liên quan gì đến cô?”

Bốn năm rồi, tôi không còn là con chó hoang bị đuổi chạy thục mạng như trước.

Lần đầu tiên, tôi dám nhìn thẳng vào mắt Khang Cẩn.

“Chu Nghiễn đã bắt cóc con trai tôi.”

“Nhờ cô nói lại với anh ấy, nếu không trả con cho tôi, tôi sẽ báo cảnh sát về tội bắt cóc.”

Khang Cẩn lại cười lạnh hai tiếng.

“Tiểu thư Tô, cô đẻ ra đứa con hoang nào thì liên quan gì đến tôi?”

“Bây giờ người nên báo cảnh sát là tôi mới đúng.”

“Chính cô mới là kẻ xâm nhập nhà riêng.”

Đồng Đồng không nhịn được nữa.

“Thế thì cô báo cảnh sát đi!”

“Cô báo xem anh họ cô có vui không!”

“Vì mẹ của con trai anh ta bị cảnh sát lôi đi?”

Đồng tử của Khang Cẩn lập tức co rút.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cô ta lại cố tỏ ra bình tĩnh, tiếp tục vờ cao ngạo, đầu ngón tay gõ lên màn hình điện thoại.

“Hai con điên này, chạy đến nhà tôi nói năng xằng bậy cái gì thế?”

“Tôi gọi cảnh sát bây giờ đây!”

Bầu không khí căng thẳng cực độ.

Nhưng đúng lúc này, Chu Nghiễn lại xuất hiện ngay sau lưng chúng tôi.

Trong lòng anh ta, chính là Trần Trần.

Mái tóc anh ta… vậy mà lại được nhuộm thành màu vàng kim rực rỡ.

“Cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi sao?”

“Trần Trần là con trai tôi.”

15

Chu Nghiễn vẫn bướng bỉnh y như trước.

Tôi quen anh ta từ khi còn học đại học.

Vì Đồng Đồng, trong trường lan truyền tin đồn tôi là đại tiểu thư nhà họ Tô.

Mọi người bảo rằng tôi giả vờ nghèo khó.