Tôi đã giải thích không biết bao nhiêu lần, nhưng chẳng ai tin.

Thậm chí, rất nhiều người còn theo đuổi tôi chỉ vì tin vào mấy lời đồn nhảm.

Nhưng lúc đó, tôi còn đang bận theo đuổi tiền.

Hồi nhỏ, nhà tôi mở một tiệm cắt tóc.

Sau khi bố mẹ qua đời, vì vay tiền mở tiệm mà họ để lại một khoản nợ.

Vậy nên từ cấp ba, tôi đã phải làm thêm ở nhiều tiệm cắt tóc khác nhau để kiếm sống.

Lên đại học, tôi càng phải chia một ngày thành ba phần để sử dụng.

Ban ngày đi làm ở tiệm cắt tóc, gội đầu cho khách.

Buổi tối dọn dẹp trong phòng gym.

Cuối tuần còn phải đi dạy kèm cho trẻ con.

Lần đầu tiên gặp Chu Nghiễn, là khi anh ta đến tiệm cắt tóc.

Tôi đề xuất anh ta mua thẻ thành viên, trong lòng chỉ nghĩ rằng có thể kiếm thêm chút tiền hoa hồng.

Phản ứng của tôi lúc nào cũng nhanh nhạy, khả năng chào hàng cũng không tệ.

Nhưng anh ta còn bướng hơn.

Từ chối tôi thẳng thừng, còn chê tôi lắm lời.

Nhìn thấy sắp hết cơ hội,

Tôi đổi sang mời chào dịch vụ nhuộm tóc, nếu có thẻ thành viên sẽ được giảm giá.

“Anh đẹp trai, màu bạc này đang rất hot đó.”

“Nhân vật quyền lực trong truyện tranh toàn nhuộm bạc.”

“Anh đẹp trai thế này mà không làm thẻ nhuộm tóc thì đúng là phí.”

Chu Nghiễn không thèm để ý.

Tôi cúi đầu, lặng lẽ gội đầu cho anh ta.

Nghĩ đến số tiền hoa hồng ít ỏi, khuôn mặt không giấu được vẻ thất vọng.

Bất ngờ, anh ta hỏi:

“Em cũng thấy tóc bạc đẹp hơn sao?”

Tôi gật đầu.

Cuối cùng, nhờ màn nài nỉ dai dẳng của tôi, Chu Nghiễn thực sự làm một chiếc thẻ thành viên.

Nhưng tối hôm đó, khi tôi đến phòng gym làm thêm.

Lại nhìn thấy một mái tóc bạc quen thuộc—

Chu Nghiễn cũng đang dọn dẹp phòng gym.

Tôi lập tức hoảng hốt.

Nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, giả vờ tự nhiên chào anh ta, có chút chột dạ hỏi:

“Đừng nói với tôi là vì tôi bảo anh nạp 5000 tệ làm thẻ mà anh phải đi làm thêm nhé?”

Anh ta gãi đầu, thản nhiên đáp một chữ:

“Ừ.”

Tôi thấy có lỗi, bắt đầu âm thầm giúp đỡ anh ta.

Nhưng anh ta đúng là chẳng biết làm việc.

Lau một góc sàn bé xíu cũng phải mất cả buổi, bướng bỉnh không chịu thay đổi.

Sau đó, cái gì cũng bắt tôi dạy, khiến hiệu suất làm việc của tôi giảm sút nghiêm trọng.

Tôi bắt đầu tránh mặt anh ta.

Nhưng không ngờ, tháng sau, Chu Nghiễn lại đến tiệm cắt tóc, nạp thêm 5000 tệ.

Tôi kéo anh ta ra một góc không có ai.

“Anh điên rồi à? Không có tiền mà suốt ngày nạp thẻ làm gì?”

Anh ta lúng túng đáp:

“Vì… tóc bạc đẹp mà.”

“Nạp thẻ xong, nhuộm tóc sẽ được giảm giá.”

16

Mỗi lần gặp Chu Nghiễn,

Anh ta đều mặc một chiếc áo thun trắng.

Tôi tưởng anh ta nghèo đến mức không có tiền mua quần áo mới, nhưng vẫn muốn làm thẻ nhuộm tóc cho đẹp trai.

Thậm chí lúc hai đứa trực chung ở phòng gym, tôi còn trêu anh ta:

“Đáng tiếc nhỉ, giờ anh nhuộm tóc bạc rồi, hình tượng không phù hợp.”

“Không thì tôi đã giới thiệu anh đi làm gia sư dạy kèm rồi.”

Lúc đó tôi không hề biết, chiếc áo thun trắng mà anh ta mặc lại có giá hơn 10.000 tệ.

Càng không biết rằng, anh ta chỉ lười thay đổi kiểu dáng, và thích phong cách tối giản, nên đã mua cả tá áo giống nhau.

Nhưng Chu Nghiễn cũng khá có nghĩa khí.

Có lẽ vì tôi làm việc trong phòng gym nhanh hơn anh ta, giúp anh ta không ít lần.

Thế nên khi đến tiệm cắt tóc, anh ta chỉ định tôi là người nhuộm tóc cho mình.

Thực ra, với kinh nghiệm của tôi lúc đó, tôi không được phép làm dịch vụ nhuộm tóc.

Nhưng ông chủ không muốn mất một khách hàng chịu nạp tiền hàng tháng.

Thế là tôi được đặc cách thăng cấp.

Chỉ không ngờ, lần đầu tiên nhuộm tóc cho Chu Nghiễn,

Tôi lại vô ý để thuốc nhuộm nhỏ lên chiếc áo thun trắng của anh ta.

Cũng là lần đầu tiên, tôi thấy một Chu Nghiễn vốn ít nói lại bùng nổ ngay tại chỗ.

“Tô Ngôn, em phải đền áo cho tôi!”

Tôi cũng hoảng hốt.

Vội rút điện thoại ra, định chuyển khoản đền tiền, nhưng vẫn rụt rè hỏi một câu:

“Cái áo này bao nhiêu tiền vậy? Tôi có đủ tiền đền không?”

“Cái áo này là L…”

Chu Nghiễn mới nói được nửa câu, lại cuống quýt bổ sung.

“Ý tôi là, cái áo này tên là Tiểu Lục.”

“Mỗi chiếc áo thun của tôi đều có tên riêng.”

“Hôm nay Tiểu Lục hy sinh rồi, tôi rất đau lòng.”

Tôi vừa an ủi anh ta, vừa nghĩ thầm: Cùng là áo trắng, còn đặt tên theo màu sắc, đúng là rảnh rỗi thật.

“Anh đừng lo.”

“Tôi làm sai, nhất định sẽ đền.”

“Chiếc này bao nhiêu tiền? Tôi chuyển khoản cho anh.”

Nhưng vừa kết bạn WeChat,

Chu Nghiễn lại nhếch môi, đổi giọng.

“Không, tôi muốn em tự mua một cái mới, tự tay đưa cho tôi.”

“Không được chỉ chuyển tiền.”

Lúc đó tôi mới phát hiện—hóa ra chúng tôi là sinh viên cùng trường.

17

Hôm tôi mua áo thun mới để đưa cho Chu Nghiễn,

Tôi đang bận tham gia sự kiện quảng bá của câu lạc bộ nấu ăn mà tôi và Đồng Đồng đã gia nhập.

Chủ nhiệm câu lạc bộ phân công tôi đến ký túc xá nam phát tờ rơi.

Tôi nhân tiện cầm theo chiếc áo thun trắng đã bỏ ra tận 90 tệ để mua cho Chu Nghiễn, kéo anh ta cùng đi phát tờ rơi trong ký túc xá.

Nhưng khi vào phòng ký túc của Chu Nghiễn, bạn cùng phòng của anh ta không có ở đó.

Tôi đặt xấp tờ rơi xuống, định đi đến phòng kế tiếp.

Lại bất ngờ phát hiện—trên bàn và giường của tất cả mọi người đều đầy đồ đạc.

Chỉ duy nhất một góc bàn và một chiếc giường trống trơn.

Tôi vô thức hỏi: “Cái giường trống này… đừng nói là của anh nhé?”

Chu Nghiễn gật đầu.

Tôi lập tức cảm thấy người này đúng là ngốc thật.

Có bao nhiêu tiền đều đổ hết vào nhuộm tóc rồi sao?

Chỗ ngủ cũng thê thảm hơn cả tôi.

Lúc đó, tôi hoàn toàn không biết—Chu Nghiễn vốn dĩ không ở ký túc xá.

Trước khi nhập học, anh ta đã tiện tay mua một căn hộ ngay gần trường để tiện đi lại.

Nhưng tôi lại quá nhiệt tình, kéo anh ta vào câu lạc bộ nấu ăn của chúng tôi.

“Dù tôi vào câu lạc bộ này vì học ngành thực phẩm,

“Nhưng thật ra, tham gia câu lạc bộ nấu ăn cũng có nhiều cái hay lắm.”

“Thường xuyên còn có đồ ăn miễn phí nữa đấy.”

Chu Nghiễn cũng rất chăm chỉ, cùng tôi nghiên cứu các món ăn mới.

Còn thường xuyên cùng tôi mở bếp riêng thử nghiệm.

Cho đến một lần, chúng tôi tham gia sự kiện quảng bá nhưng quên mang đĩa.

Tôi gọi điện cho Đồng Đồng.

Không ngờ cô ấy lập tức bảo tài xế mang tới một thùng đĩa.

Thương hiệu là Hermès.

Vốn không có mắt nhìn hàng hiệu, tôi hoàn toàn không nhận ra đây là đĩa của thương hiệu nào.

Mãi đến khi Chu Nghiễn tốt bụng nhắc nhở tôi:

“Em phải cẩn thận đấy.”

“Nếu làm vỡ cả thùng đĩa này, hai đứa mình gom tiền lại cũng không đền nổi đâu.”

Lúc này tôi mới ngộ ra—

Chu Nghiễn dù ngày nào cũng giả nghèo, nhưng hóa ra vẫn rất rành hàng hiệu.

Tôi bắt đầu có chút lo lắng.

Lý trí mách bảo tôi rằng, có lẽ anh ta cũng giống bao người khác, nghĩ rằng tôi đang giả nghèo nên mới ngày ngày bám theo tôi.

18

Nhưng dần dần, tôi nhận ra sự lo lắng của mình không xuất phát từ việc nghi ngờ Chu Nghiễn.

Mà là vì tôi đã thích anh ấy mất rồi.

Mặc dù chính tôi là người đề xuất anh ấy nhuộm tóc bạc.

Nhưng tôi chợt nhận ra, Chu Nghiễn đẹp trai không phải vì màu bạc đẹp.

Mà là vì anh ta vốn dĩ đã rất đẹp.

Chiều cao 1m9, đường viền hàm sắc nét, đôi mắt đào hoa dịu dàng, hàng mi dài đen nhánh như lông quạ…

Dù nhìn từ góc nào cũng thấy đẹp.

Anh ấy lúc nào cũng mặc chiếc áo thun trắng tôi mua cho.

Nhưng một bộ quần áo đơn giản như vậy, mặc trên người anh ấy lại vô cùng vừa vặn.

Tôi tự nhủ, dù chiếc áo này chỉ 90 tệ, nhưng tôi còn chẳng nỡ mua quần áo quá 50 tệ cho mình.

Chắc là vì nó đắt hơn đồ tôi thường mua, nên tôi mới cảm thấy Chu Nghiễn trông đẹp hơn bình thường thôi.

Nhưng càng lúc càng phát hiện—

Chu Nghiễn lúc nào cũng có hương xà phòng dịu nhẹ, sạch sẽ đến thuần khiết.

Quá sức cuốn hút.

Mỗi lần vô thức nhìn anh ta chằm chằm, Đồng Đồng lại gõ vào trán tôi.

“Nhìn là biết cậu đã xếp anh ta vào ‘Danh sách mỹ thực nhất định phải ăn’ của Tô Ngôn rồi.”

“Có cảm giác là nhất định phải nếm thử một lần.”

“Không thì đến tớ cũng sốt ruột thay cậu.”

Tôi giả vờ lườm Đồng Đồng.

Nhưng đến sinh nhật mình, tôi lại kéo Chu Nghiễn đến khu vui chơi trẻ em.

Hồi nhỏ, tôi thích nhất là đến khu vui chơi này.

Vì nơi này không cần mua vé vào cổng, ngồi ngựa gỗ quay một vòng cũng chỉ tốn 10 tệ.

Sau khi cùng nhau chơi vòng quay ngựa gỗ.

Tôi không nhịn được nữa.

Tỏ tình.

Nhưng ngay sau đó, tôi lại có chút lo lắng, vội vàng thanh minh:

“Chu Nghiễn, anh có thất vọng không?”

“Em không phải đại tiểu thư nhà họ Tô gì cả.”