11
Trước ngày ra mắt phụ huynh, tôi hồi hộp đến mức cả đêm không ngủ nổi.
Tôi đắp ba lớp mặt nạ để đảm bảo làn da mịn màng không tì vết, không để ai bắt bẻ được.
Vẫn như lần trước, phu nhân nhà họ Chu rất thân thiện, vừa gặp đã nắm chặt tay tôi trò chuyện.
Chỉ có bố của Chu Tư Việt là trông rất căng thẳng, ánh mắt cảnh giác nhìn tôi chằm chằm.
Nhân lúc hai người họ đang nói chuyện, tôi khẽ huých tay Chu Tư Việt, thì thầm hỏi:
“Có phải chú không thích em không?”
Anh ấy bình thản đáp:
“Không phải. Chỉ là hồi trẻ mẹ anh vừa ‘chặt nam’ vừa ‘chặt nữ’*, nên mấy chục năm qua, bố anh cảnh giác với cả hai giới.”
(*Ý chỉ là mẹ anh ấy thu hút cả nam lẫn nữ, kiểu “sát thủ trái tim” ấy.)
Nghe vậy, tôi không khỏi cảm thán—làm đàn ông nhà họ Chu thật không dễ dàng.
Mọi chuyện vốn diễn ra rất hòa hợp, cho đến khi…
Lâm Linh đột ngột xuất hiện.
Cô ta vừa nhìn thấy tôi ngồi trên sofa, cơn giận lập tức bùng nổ.
“Chú, dì, hôm nay con nhất định phải nói cho hai người biết bộ mặt thật của cô ta!”
Phu nhân nhà họ Chu nghe vậy, quay sang nhìn tôi:
“Con phẫu thuật thẩm mỹ à?”
Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
Bà ấy thở dài một tiếng, giọng tiếc nuối:
“Tưởng đâu con có thể giới thiệu bác sĩ cho dì chứ, mũi mắt con đẹp quá đi mất.”
…
Ha ha, cảm ơn mẹ đã cho con gen tốt.
Lâm Linh siết chặt nắm tay, gấp gáp nói:
“Không phải! Chú dì không thể tưởng tượng được trước đây cô ta là người như thế nào đâu!”
Vừa dứt lời, bố của Chu Tư Việt cũng nhìn qua:
“Con chuyển giới à?”
Tôi lắc đầu còn nhanh hơn vừa nãy.
Bố mẹ Chu Tư Việt rốt cuộc là có kiểu não bộ gì thế này?!
Ông ấy vỗ vỗ ngực, nhẹ nhõm thở phào:
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Bố cứ tưởng lại có thêm một tình địch nữa.”
Nói xong, ông ấy quay sang Lâm Linh, giọng điệu hờ hững:
“Vậy con đến đây định nói gì?”
Lâm Linh lập tức ném một xấp ảnh xuống bàn.
“Cô ta trước đây có quan hệ không rõ ràng với rất nhiều đàn ông, chú dì nhìn xem!”
Trên ảnh là những lần tôi đi ăn, đi xem triển lãm với các kim chủ khác nhau.
Phu nhân nhà họ Chu xem qua một lượt, bĩu môi:
“Không ai đẹp trai bằng con trai bác cả. Nguyệt Nguyệt, trước đây mắt nhìn người của con đúng là bình thường thật.”
Tôi cười gượng, Lâm Linh sốt ruột đến mức suýt phát điên:
“Dì ơi! Trọng điểm là nhiều người đàn ông khác nhau cơ mà!”
“Thế thì có sao đâu?
Trước đây dì còn hẹn hò ba người một ngày, còn hôn nhau trên đường nữa cơ.”
Vừa dứt lời, mặt bố Chu Tư Việt xanh lét.
“Em yêu, em đã sửa đổi rồi, đúng không?”
Thấy ông ấy mắt rơm rớm, phu nhân nhà họ Chu vội vàng bịt miệng ông lại:
“Đúng đúng đúng, em sửa rồi, bây giờ chỉ hôn mỗi anh thôi, được chưa?
Con trai lớn từng này rồi, anh khóc cái gì mà khóc!”
Bố Chu Tư Việt lúc này mới cố nén nước mắt lại.
Chu Tư Việt lạnh lùng nhìn Lâm Linh:
“Chuyện này, chúng tôi đã biết từ lâu rồi. Cô có thể về được rồi.”
Lâm Linh trợn trừng mắt, kích động hét lên:
“Sao mọi người không giận?! Cô ta có đời sống cá nhân bê bối như thế, sao không đuổi cô ta đi?!”
“Được rồi, bây giờ tôi lại muốn đuổi cô đi hơn.”
Chu Tư Việt mất kiên nhẫn, phất tay ra hiệu cho quản gia mời khách.
Lâm Linh vẫn không chịu bỏ cuộc, định nhào tới túm lấy tay anh, nhưng anh nhanh nhẹn né sang một bên.
“Anh Việt! Chúng ta lớn lên bên nhau, anh biết tình cảm em dành cho anh mà!”
“Vậy em cũng nên biết anh không thích em.”
“Cho dù cô ta từng có quan hệ với nhiều người đàn ông khác, anh cũng không để tâm sao?!”
Nghe vậy, Chu Tư Việt bỗng bật cười.
Anh ấy nắm lấy tay tôi, giọng điệu thản nhiên nhưng từng chữ từng chữ như mũi dao:
“Anh quan tâm chứ.
Vậy nên anh đã đuổi hết bọn họ đi rồi.
Như vậy sẽ không còn ai cạnh tranh với anh nữa.”
12
Lúc này không chỉ Lâm Linh chết lặng, ngay cả tôi cũng sững sờ.
Tôi bắt đầu nhớ lại mọi chuyện.
Từ khi quen biết Chu Tư Việt, các kim chủ khác của tôi lần lượt nói lời chia tay.
Cuối cùng, năm người cùng lúc lật thuyền…
Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt của anh ấy, còn anh ấy chỉ nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Đúng vậy, tất cả đều là anh làm.”
Tên đàn ông này, tâm cơ cũng thật đáng sợ!
Thậm chí, tôi còn từng nghi ngờ là do bản thân mình không đủ năng lực, nhưng chưa từng nghĩ rằng thủ phạm lại chính là anh ấy!
Lâm Linh bị đuổi đi, mẹ Chu vội vàng đi dỗ dành ông chồng mít ướt của mình.
Bây giờ, trong phòng chỉ còn tôi và Chu Tư Việt đối diện nhau.
“Tại sao anh phải làm vậy?”
Anh ấy nhướng mày, bình thản nói:
“Muốn biết à? Đi theo anh, anh cho em câu trả lời.”
Anh ấy dẫn tôi lên lầu, đứng trước một cánh cửa.
“Đây là phòng ngủ cũ của anh. Trước khi tốt nghiệp cấp ba, anh luôn ở căn phòng này.”
Cánh cửa mở ra, tôi bước vào, tò mò quan sát xung quanh.
Căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, tất cả mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
Trên giá trưng bày là hàng loạt giải thưởng từ nhỏ đến lớn của anh ấy, còn có các mô hình xe hơi,…
Tôi nhìn lướt qua những giải thưởng trên giá.
- Giải nhất Olympic Toán học.
- Giải nhì Cuộc thi Robot.
- Giải nhất Olympic Vật lý.
Nhưng điều thu hút sự chú ý của tôi là cái tên trên giấy chứng nhận…
“Chu Kỳ là ai?”
Anh ấy cười nhẹ:
“Anh. Trước đây, anh tên là Chu Kỳ.”
Chu Kỳ…
Cái tên này… quen thuộc đến kỳ lạ.
Tôi cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt dừng lại trên một tấm ảnh tốt nghiệp.
Tấm ảnh kỷ niệm tốt nghiệp của trường cấp ba Lâm Giang.
Đây chẳng phải là ngôi trường cấp ba của tôi sao?!
“Em nhớ ra chưa?”
Giọng của Chu Tư Việt vang lên từ phía sau tôi.
“Đã từng viết nhiều thư tình như vậy cho anh, sao có thể quên mất anh?”
Ký ức đã bị bụi thời gian phủ kín, giờ đây lại bị lật mở.
Hồi cấp ba, tôi là một kẻ si tình.
Nhưng vì mục tiêu quá nhiều, nên…
Tôi đã từng thành công theo đuổi một người.
Hôm đó, lớp trưởng đỏ mặt, ngại ngùng đưa cho tôi một quả táo vào đêm Giáng Sinh.
Ngày hôm sau, tôi bị một đám con gái hổ báo chặn trong nhà vệ sinh nữ.
“Cưa đổ lớp trưởng thì có gì đáng tự hào? Có giỏi thì cưa đổ luôn cả thủ khoa khối đi!”
Thủ khoa khối của trường tôi cực kỳ nổi tiếng.
Nghe nói bất cứ kỳ thi nào cũng bỏ xa người đứng thứ hai một khoảng cách lớn, hơn nữa còn nhận được hàng loạt giải thưởng quốc gia, tương lai chắc chắn sẽ du học.
Tôi vì tò mò, bèn tìm đến lớp anh ta nghe ngóng.
Lúc đó, anh ta đang bị rất nhiều người vây quanh hỏi bài.
Tôi lén nhìn qua khe hở, vừa thấy mặt anh ta liền…
Đúng là đẹp trai!
Được, tôi theo đuổi anh!
Thế là tôi mặt dày viết vô số thư tình, nhét hết vào ngăn bàn của anh ta.
Nhưng còn chưa kịp nói chuyện với anh ta, trường đã vào kỳ nghỉ.
Sau đó, mẹ tôi bắt tôi chuyển trường, rồi tôi hoàn toàn mất liên lạc với anh ta.
“Thì ra là anh…”
“Đúng vậy, lúc đó anh đã chú ý đến em từ lâu.”
“Thực ra, sau này anh đã viết thư hồi âm, nhưng có vẻ em không thấy.
Nhưng những bức thư em viết, anh vẫn luôn giữ gìn cẩn thận.”
Đọc full tại page ” Sâu nhỏ đáng yêu”
Anh ấy mở một chiếc hộp khóa mật mã, bên trong là tất cả những bức thư tình tôi từng viết cho anh ấy.
Tất cả được bọc lại cẩn thận, thậm chí còn có gói hút ẩm để bảo quản.
Tôi há hốc mồm kinh ngạc.
Không ngờ rằng, sợi dây duyên nợ này, sau bao năm lại tiếp tục một cách đầy bất ngờ và trớ trêu.
Chu Tư Việt nhẹ nhàng đóng hộp lại, đột nhiên ôm chặt tôi.
“Sau khi em chuyển trường, anh đã nghĩ rằng em thích anh.
Anh đã thử vô số cách để liên lạc với em nhưng không thành.
Sau đó, anh ra nước ngoài, tình cờ gặp một thầy bói ven đường.”
Tôi phì cười:
“Mấy người bói toán bên đó toàn lừa gạt thôi.”
“Đúng vậy, nhưng lúc đó anh quá mong tìm được em, nên nghĩ thôi cứ thử xem sao.”
“Vậy hắn đã nói gì?”
“Anh nói với hắn rằng anh thất tình.
Hắn nói tên của anh không tốt, cần phải đổi tên.”
Tôi cạn lời:
“Còn không thấy rõ là lừa tiền sao?”
“Đúng vậy, nhưng còn chưa kịp nói phải đổi thành tên gì thì cảnh sát đã đến bắt hắn rồi.”
Anh ấy cười nhẹ, trán nhẹ nhàng chạm vào trán tôi.
“Nhưng lúc đó, anh thật sự rất muốn tìm em, vậy nên anh nghĩ cứ thử một lần.
Thế là anh đổi tên.
Chu Tư Việt.”
“Chu… Tư… Nguyệt.”
“Tư” có nghĩa là nhớ thương.
“Nguyệt” là vầng trăng.
Anh mãi mãi nhớ thương vầng trăng ấy.
Nhớ thương Giang Oản Nguyệt – người anh đã lỡ đánh mất.
(Toàn văn hoàn)