Nếu thế thì tôi chẳng khách sáo gì nữa.
Ba anh ấy là kiểu người si tình nổi tiếng, tôi cũng phải tận dụng chứ.
Là một tổng giám đốc “bá đạo”, tôi thành công được như hôm nay là nhờ nắm bắt cơ hội chứ không phải do do dự, chần chừ.

Tôi đi thẳng vấn đề, lấy bóng đá trực diện nói luôn:
– Nếu anh nghiêm túc, vậy cũng được.

Quả nhiên, ánh mắt của Cố Vân Chi lập tức sáng rực như đèn pha.
Cậu nhóc à, xem ra tôi nắm được cậu rồi!

Cố Vân Chi kéo tay tôi, đổi hướng đi, vẻ mặt vui vẻ nói:
– Vậy… vậy thì bây giờ tôi sẽ bắt đầu theo đuổi em.

Tôi đụng nhẹ vào vai anh ấy, cười trêu:
– Trời ơi! Quen đến thế rồi, theo đuổi cái gì nữa? Cứ thế mà quen luôn đi!
– Lát nữa chúng ta lẻn ra ngoài, kiếm chỗ uống cà phê, xem phim gì đó…

Cố Vân Chi gật đầu ngay, đồng tình tuyệt đối:
– Tất cả nghe theo em, Xuân Xuân.

Tôi bĩu môi, giả vờ không vui:
– Gọi gì mà Xuân Xuân, nghe khách sáo quá.

Cố Vân Chi chớp mắt, đôi mắt trong veo nhìn tôi, hỏi ngây thơ:
– Vậy gọi gì?

Tôi cười híp mắt:
– Gọi là vợ đi!

Đang lúc cả hai nói chuyện vui vẻ, tôi bỗng cảm thấy có một luồng sát khí phía sau lưng.
Quay đầu lại, thấy ba tôi không biết đã đứng đó từ khi nào, mắt ông ấy dán chặt vào Cố Vân Chi, nắm tay thì siết chặt lại.

Tôi chỉ kịp thấy nắm đấm to như cái nồi của ba tôi đang chực chờ lao về phía mặt Cố Vân Chi.
Tôi hoảng hồn lao tới ôm lấy ba, gào lên:
– Ba! Ba! Con với Cố Vân Chi là thật lòng yêu nhau!

Cố Vân Chi cũng nhanh nhảu tiếp lời:
– Đúng vậy, chú ạ! Chúng con thật lòng yêu nhau!

“Đúng vậy, chú ạ! Con nhất định sẽ đối xử tốt với Thẩm Huyên!” – Cố Vân Chi mạnh dạn khẳng định.

Ba tôi chưa biết gì về gia cảnh nhà họ Cố, liền trừng mắt nói:
– Một đứa lêu lổng, phá gia chi tử như cậu thì có tư cách gì mà yêu con gái tôi? Cậu đối tốt với nó kiểu gì? Cậu dựa vào đâu mà tốt với nó?

Mẹ tôi đứng một bên bèn đẩy nhẹ ba, chỉ tay về phía ba của Cố Vân Chi mà nói nhỏ:
– Thằng nhóc này, ba nó là tổng giám đốc của Tập đoàn XX, nhà có hàng chục tỷ, chỉ có mỗi mình nó là con trai. Ông ấy thậm chí còn không đi bước nữa.

Lúc này, giọng ba tôi bỗng nhỏ hẳn, dường như nhận ra mình vừa lớn tiếng hơi quá.
– À… nhưng cũng không được!
– Cái này… không môn đăng hộ đối!

Mặc dù nhà họ Cố rất giàu, nhưng trong mắt ba tôi, tôi là một thiên tài học thuật, trụ cột của công ty ông, và tương lai là người thừa kế duy nhất của tập đoàn.
Còn Cố Vân Chi? Trong mắt ông, chỉ là một “cậu ấm” vô dụng của nhà giàu, làm sao mà được.

Tuy nhiên, trước khi ba tôi kịp nói thêm, họ hàng bên nhà tôi đã nhanh miệng cắt ngang:
– Con gái nhà anh như vậy mà còn đòi chê bai người ta?
– Tốt nghiệp đại học hai năm rồi, vẫn thất nghiệp ở nhà ăn bám, còn nợ hơn chục triệu tiền vay và thẻ tín dụng. Con nhà họ Cố chịu để ý tới nó, nên cười thầm thì hơn!

Nghe vậy, ba tôi sực nhớ ra hình tượng của tôi ở làng không được đẹp cho lắm, cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Ngược lại, trong mắt ba của Cố Vân Chi, anh cũng là “cục cưng” của ông ấy.
Nghe nói tôi là một người như vậy, sắc mặt ông lập tức có vẻ không hài lòng.

Thấy biểu cảm của ba, Cố Vân Chi liền vội vàng kéo ông qua một bên để giải thích.
Còn tôi cũng nhanh chóng lôi ba mẹ ra, kể rõ ngọn ngành.

Sau khi đôi bên cha mẹ nghe xong, mới nhận ra hóa ra cả hai đều chỉ là “đóng giả”.
Cuối cùng, ba tôi và ba Cố Vân Chi bắt tay hòa giải, cảm thán như “gặp nhau muộn quá”

7

Phải công nhận, ông bố nhà giàu của Cố Vân Chi đúng là người hiểu lòng người.
Sau khi hai bên gia đình vừa “diễn” xong, ông lại tự mình “nhập vai” tiếp.

Ông bước ra giữa đám đông, hắng giọng rồi đưa ra phương án giải quyết về chuyện của hai chúng tôi:
– Hai đứa cũng lớn rồi, đến lúc phải lo chuyện gia đình sự nghiệp.
– Con trai tôi đã chọn, làm bố thì tôi chẳng có gì để nói.
– Nhà họ Thẩm ơi, tôi không chê nhà các vị nghèo, mong các vị cũng đừng chê nhà chúng tôi giàu.
– Số nợ mười mấy vạn của con gái các vị, tôi sẽ trả thay. Ngoài ra tôi còn cho thêm 188,000 tệ tiền sính lễ, ngũ kim trang sức, một căn nhà ở thị trấn, và một chiếc xe đi lại cho hai đứa.
– Tôi chỉ có mỗi thằng con trai này, con gái các vị gả cho nó, tôi đảm bảo sẽ không để con bé phải chịu khổ.
– Thấy sao nào? Nếu đồng ý, chúng ta chốt hôn sự ngay trong tháng Giêng. Nếu thấy không đủ, chúng ta có thể tăng thêm.

Sính lễ 188,000 tệ, ở làng tôi, thuộc mức trung bình khá, không phải cao nhất nhưng cũng không tệ.
Nghe vậy, mẹ tôi mím môi, cười đến mức rung cả người.
Dù bà xuất thân tiểu thư khuê các chưa từng chịu khổ, số tiền này so với giá một chiếc túi trong tủ của bà còn chẳng đủ, nhưng chẳng cần nói ra.

Người trong làng đều bảo, gặp được ông bố chồng hiểu chuyện như thế, số tôi đúng là may mắn lắm.
Ba tôi thấy tiếng tốt toàn thuộc về ông bố của Cố Vân Chi, thì không cam tâm.
Ông ngay lập tức lên tiếng:
– Vậy tiền sính lễ cứ quyết thế đi. Tôi với mẹ con bé mấy năm nay cũng có dành dụm được chút ít, thêm vào tám vạn tám làm của hồi môn, để người ta không bảo nhà họ Thẩm bán con gái!

Mẹ tôi gật đầu tán thành ngay:
– Đúng, đúng, bố nó nói đúng.

Thế là, trong ánh mắt trầm trồ lẫn đố kỵ của người làng, hôn sự của tôi và Cố Vân Chi đã được quyết định như vậy.

Tuy nhiên, dân làng vừa tán tụng vừa đố kỵ.
Tôi và Cố Vân Chi xách một nắm hạt dưa, trốn ra góc để nghe trộm.

Thấy hai dì ở đầu làng đang rì rầm nói về chúng tôi:
– Ối trời ơi, nhà họ Thẩm tổ tiên chắc bốc khói xanh mới được phúc phần thế này, sao mà thằng cháu ngoại nhà họ Tô lại để mắt tới con gái nhà họ Thẩm chứ?

Hehe, cứ chọn tôi đấy, tức không nào?

– Ừ nhỉ, lớn tướng rồi mà chẳng chịu đi làm, cứ nhởn nhơ chơi bời, chỉ được cái xinh xắn.
Hehe, đúng là xinh đấy, đố kỵ chưa nào?

– Nhà họ Cố sao lại thế nhỉ? Thằng bé đó hồi nhỏ còn chơi với cháu gái tôi vui lắm, tôi cứ nghĩ có thể se duyên cho chúng nó…

Nghe tới đây, tôi lập tức quay sang nhìn chằm chằm Cố Vân Chi, ánh mắt bốc sát khí:
– Hả? Cậu giải thích cho tôi xem nào?

Cố Vân Chi lập tức ôm lấy tôi, ghé sát mặt:
– Vợ ơi, vợ ơi, dì ấy nói bậy đấy, hồi nhỏ cháu bà ấy cứ tranh đồ ăn vặt của anh, anh chẳng thích cô bé đó chút nào cả!

Nhìn tôi cuối cùng cũng dịu đi nét mặt, Cố Vân Chi mới thở phào nhẹ nhõm.

Dù có một số người nói lời không hay, nhưng cũng không ít người vui mừng thay cho chúng tôi.
Trong mắt họ, cuộc hôn nhân của tôi và anh giống như cách tận dụng lại “hai món đồ bỏ đi” vậy.

Tôi gả cho Cố Vân Chi, đối với ba mẹ tôi, là như “chuyển giao cái khổ”.
Còn với ba anh, thì giống như ông đang “hỗ trợ vùng sâu vùng xa” và trả lại món nợ kiếp trước.

Vào tháng Giêng, chúng tôi đã làm lễ đính hôn.
Ba Cố Vân Chi gửi 188.000 tệ tiền sính lễ vào tài khoản của ba tôi.
Lễ cưới này, trước mặt bạn bè thân thích, tổ tiên họ hàng, đã được quyết định, không thể thay đổi lung tung.

Bề ngoài, ba anh có vẻ không hài lòng lắm với học vấn và xuất thân của tôi.
Nhưng phía sau, ông nắm chặt tay tôi, cười mãn nguyện:
– Thẩm Huyên, cháu là đứa trẻ tốt, đừng học theo thằng con trai lười biếng nhà bác.
– Nhà họ Cố chúng ta sự nghiệp lớn như vậy, nó không chịu kế thừa, lại đi ra ngoài khởi nghiệp.
– Giờ có cháu, bác yên tâm rồi.
– Nghe nói công ty nhà cháu giờ do cháu quản lý… Ừm… bác không có ý gì khác, chỉ là thấy rất ổn thôi…

Tôi nhìn ông, cười nhạt:
– Tôi mà cưới Cố Vân Chi, không chỉ phải gánh vác sự nghiệp nhà tôi, mà còn phải ôm luôn gia sản nhà họ Cố sao?

“Thẩm Huyên, cháu là đứa trẻ ngoan, nhưng đừng học theo cái thằng nhóc nhà bác.”
“Nhà họ Cố bác gia sản lớn như vậy mà nó không chịu thừa kế, lại còn bỏ ra ngoài tự khởi nghiệp.”
“Giờ có cháu ở đây, bác cũng yên tâm rồi.”
“Nghe nói hiện giờ công ty của bố cháu là do cháu quản lý… Ừm… bác không có ý gì đâu, chỉ thấy rất tốt thôi…”

Những lời này, tôi nghe xong mà đầu óc như muốn nổ tung.
Tôi không thể không nghĩ rằng nếu mình gả cho Cố Vân Chi,
thì chẳng những phải kế thừa gia sản của nhà tôi,
mà còn phải ôm luôn trách nhiệm với sự nghiệp của nhà họ Cố nữa.

Cố Vân Chi đỏ mặt, ngập ngừng hỏi:
– Vậy… vậy có thể sinh ba đứa không? Công ty của anh cũng cần người thừa kế mà…

Tôi liếc nhìn anh, hờ hững đáp:
– Công ty bé tí của anh, biết đâu mai mốt phá sản, nói chuyện thừa kế làm gì cho sớm.

Cố Vân Chi đơ người, đôi mắt hiện lên dấu chấm hỏi lớn:
– ???

8

Kỳ nghỉ Tết kết thúc, tôi cùng ba mẹ và Cố Vân Chi quay lại Bắc Kinh làm việc.
Ba mẹ tôi trông rất hài lòng, khoác tay nhau vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ.

Ba tôi nói:
– Năm nay ăn Tết không tệ, tự dưng nhặt được một chàng rể!

Mẹ tôi gật đầu tán thành:
– Môn đăng hộ đối, khỏi lo nghĩ! Mà đúng là con gái thì tốt hơn hẳn!

Còn ba Cố Vân Chi thì một mình về lại Thượng Hải.
Lúc chia tay, ông nhìn đầy cảm xúc, ánh mắt long lanh như sắp rơi lệ, nhưng vẫn không quên thể hiện sự… không phục:
– Nghe cứ như thể con trai tôi là con rể nuôi từ nhỏ của nhà các vị vậy!

Ba tôi, vốn rất biết cách an ủi người khác, cười khà khà:
– Này, ông Cố, bớt nóng đi.
– Chờ thêm vài năm nữa chúng ta đều về hưu, lúc đó ông dọn qua đây ở với tụi nhỏ, cùng chăm cháu thì có khác gì đâu.

Nghe vậy, ông Cố Vân Chi mới nguôi nguôi, thậm chí còn mỉm cười hài lòng.

Trở về Bắc Kinh, tôi và ba lao đầu vào công việc, còn Cố Vân Chi, với sự nghiệp khởi nghiệp đang ở giai đoạn đầu, cũng bận không kém.
Chỉ có mẹ tôi là người nhàn rỗi, bèn vui vẻ đi lại giữa hai công ty, ba văn phòng, tận tụy mang canh tới cho từng đứa.

Lúc đầu, tôi và Cố Vân Chi chỉ có thể gặp nhau vào cuối tuần.
Ngày thường thì chỉ nhắn tin, gọi điện đôi ba câu.
Dần dà, tôi cảm thấy không ổn.

– Cứ thế này chán chết được! – tôi than thở.