“Tớ không muốn dây dưa qua lại nữa, mệt lắm rồi, tớ chỉ muốn sống nhẹ nhàng thôi.”
“Đàn ông trên đời còn nhiều, đâu phải không có anh ta là không sống nổi.”
Tôi không nói thêm gì nữa, chỉ nắm tay cô ấy hỏi xem muốn thuê loại sân vườn nào.
Sau đó cả hai cùng mở Tiểu Hồng Thư  tìm kiếm cách trang trí sân vườn.
Chuyện tình cảm, người ngoài khó mà nói gì được, chỉ cần Đường Noãn cảm thấy thoải mái và vui vẻ là được.
Một tuần sau, chúng tôi xử lý xong công việc và nhà cửa, bắt đầu hành trình đến Vân Nam.
Trước tiên là đi chơi đây đó, rồi mới bắt đầu tìm nhà thuê.
Trước khi đến đây, chúng tôi đã tính toán kỹ lưỡng, quyết định dùng số tiền dành dụm những năm qua để thuê một cửa hàng, mở một studio chụp ảnh cho khách du lịch.
Đường Diệu vẫn phụ trách mảng bán hàng, Đường Noãn lo việc trang điểm và tạo hình, còn tôi thì vừa trông quầy thu ngân vừa phụ việc linh tinh, vừa viết bài.
Đôi khi tôi cảm thấy chúng tôi ba người thật sự là một gia đình định mệnh, đến đâu cũng hợp ý nhau.
Hôm khai trương studio, Lâm Dương đến.
Khi chúng tôi còn đang bận rộn dọn dẹp, chẳng ai nhận ra anh ấy, anh đứng ở cửa hỏi: “Studio không có nhiếp ảnh gia thì làm sao hoạt động?”
“Các cậu tuyển người không? Tôi không cần tiền lương, chỉ cần lo ăn ở là được.”
Đường Noãn ngẩn ra một lúc, nhưng vẫn đứng đó không nói gì, tôi đẩy cô ấy lên phía trước.
“Cậu nói chuyện với anh ấy đi, cậu là chủ, cậu quyết định.”
Lâm Dương kéo Đường Noãn ra ngoài, tôi đứng ở cửa nhìn bóng lưng hai người mà mỉm cười.
Đường Diệu choàng tay ôm lấy tôi: “Vui thế sao?”
Tôi vòng tay ôm lại anh ấy.
“Vui.”
“Thời tiết đẹp thì vui, ở cùng mn còn vui hơn, anh không phải uống rượu nhiều em còn vui hơn nữa , Vân Nam  thật là một nơi rất tuyệt.”

7

Lâm Dương ở lại sân vườn nhỏ, nói gì cũng không chịu về.
Sợ tôi và Đường Diệu nghĩ anh ta là người tệ bạc, anh còn đặc biệt giải thích rằng lần đó bị gia đình ép đi xem mắt, nhưng anh chỉ đến để nói rõ ràng, tránh làm lỡ dở người khác.
Chỉ là đúng lúc ấy, mới ngồi xuống chưa đầy một phút thì bị Đường Noãn bắt gặp.
“Noãn Noãn, anh thật lòng muốn kết hôn với em, từ đầu đến cuối đều rất nghiêm túc.”
“Em rất tốt, đừng nghe người khác nói bậy. Em để mắt đến anh là phúc của anh. Em là cô gái tốt nhất trên thế gian này.”
“Anh thích em, thích thật lòng.”
Lâm Dương chắc là gấp lắm, ngay cả khi phục vụ còn đang dọn món lên, anh đã lớn tiếng tỏ tình ngay tại bàn, mặt Đường Noãn đỏ bừng.
Chị phục vụ cũng cười, nói với Đường Noãn: “Cô gái à, tôi thấy cậu này rất chân thành đấy, cho cậu ta một cơ hội đi.”
Đường Noãn đưa tay bịt miệng anh: “Nếu anh nói thêm nữa thì tối nay về đi.”
Lâm Dương im bặt, nhưng vẫn nắm chặt tay Đường Noãn không buông.
Hai người vẫn tiếp tục lúng túng, tôi kéo áo Đường Diệu, thì thầm với anh.
“Không ngờ nhỉ, trước đây còn tưởng Lâm Dương khá nhút nhát, ai ngờ dám làm như thế này.”
Đường Diệu cúi xuống nhìn tôi, trên môi thoáng một nụ cười nhẹ.
“Chiêu Chiêu muốn nghe không? Anh cũng nói một câu cho em.”
Tôi trợn mắt nhìn anh, anh lại ghé sát hơn: “Tối về nhà nói.”
Tôi không để ý tới anh nữa.
Studio ảnh mở cửa rất suôn sẻ, như thể ông trời cũng đang phù hộ.
Kinh doanh thuận lợi, chúng tôi còn tuyển thêm hai nhiếp ảnh gia, Đường Noãn cũng nhận hai học trò nhỏ.
Đường Diệu ngày ngày lái xe đưa đón khách, tôi ngồi ở quầy thu ngân sửa bài viết.
Những mẩu chuyện nhỏ trên Weibo được nhà xuất bản để mắt tới, hiện đang chuẩn bị ra sách.
Mọi người đều bận rộn với công việc của mình, có lẽ cả ngày không nói được mấy câu, nhưng trong lòng vẫn luôn gắn bó chặt chẽ với nhau.

8

Ngày tôi và Đường Diệu đăng ký kết hôn, thời tiết rất đẹp, trời trong xanh, gió nhẹ nhàng.
Hôm đó cửa hàng nghỉ một ngày, chúng tôi dán một tờ giấy hồng lên cửa, bên ngoài đặt hai giỏ hoa hồng lớn.
“Ngày hôm nay, chủ quán kết hôn nên cửa hàng tạm nghỉ một ngày. Những bông hồng trong giỏ có thể tự do lấy, mong mỗi người đi ngang qua đều có thể chia sẻ niềm hạnh phúc này với chúng tôi.”
Chúng tôi không tổ chức gì cầu kỳ, chỉ đơn giản rủ các đồng nghiệp trong cửa hàng cùng đi ăn một bữa.
Đường Noãn đặc biệt mua cho tôi một chiếc váy đỏ, còn giúp tôi trang điểm, nói rằng hôm nay sẽ thay mặt gia đình tiễn tôi về nhà chồng.
Cô ấy nhìn tôi trong gương, đôi mắt hơi đỏ.
“Chiêu chiêu, phải hạnh phúc nhé.”
Cô ấy nắm tay tôi, dẫn đến trước mặt Đường Diệu, nói vẻ dữ dằn: “Nếu đối xử không tốt với Chiêu chiêu, em sẽ đánh anh đấy.”
Đường Diệu đón lấy tay tôi, ánh mắt long lanh như sao: “Anh sẽ tự đánh mình trước.”
Mọi người cười ồ lên.

9

Tôi đã lấy chồng.
Lấy người mà tôi yêu nhất, cũng là người yêu tôi nhất.
Ngày hôm sau, chúng tôi trở lại mở cửa hàng. Hai giỏ hoa ở cửa đã hết sạch.
Nhưng tờ giấy hồng lại đầy những lời chúc phúc đủ mọi hình thức, đủ mọi ngôn ngữ, nét chữ, màu mực khác nhau, mỗi dòng chữ đều là lời chúc tốt đẹp nhất từ những người xa lạ.
Tờ giấy đó được Đường Diệu đóng khung, đặt trên bàn làm việc trong phòng ngủ.

10
Cuộc sống bình yên và hạnh phúc vẫn tiếp diễn.
Một ngày trời trong xanh, tôi ngồi ở tầng hai chỉnh sửa bài viết. Sau khi kiểm tra xong, tôi gửi bản thảo cho biên tập viên.
Tôi đứng dậy, vươn vai, rồi đẩy khung cửa gỗ ra.
Đường Noãn đang nằm trên ghế xích đu xem video hướng dẫn trang điểm, Lâm Dương ngồi bên cạnh sửa ảnh.
Đường Diệu cầm bình nước tưới hoa.

[Toàn văn hoàn]