5

Sau khi tốt nghiệp, tôi nhận được một công việc liên quan đến viết lách, là việc tôi thích và cũng rất giỏi.

Những năm qua, tôi thường xuyên ghi lại cuộc sống hàng ngày của chúng tôi trên Weibo. Không ngờ rằng lại có rất nhiều người yêu thích, từ đó tôi tích lũy được khá nhiều người hâm mộ, đôi lúc còn nhận được một số quảng cáo.

Thời gian thoáng chốc đã nửa năm trôi qua, cuộc sống vẫn yên bình và ấm áp như thường lệ.

Gần đây Đường Diệu thăng chức làm quản lý, áp lực công việc tăng lên, cộng thêm công việc liên quan đến kinh doanh nên không thể tránh khỏi thường xuyên tiếp khách đến tận khuya.

Đường Noãn cũng đã tạo dựng được tên tuổi trong ngành, thường xuyên nhận các dự án ở xa. Vì vậy phần lớn thời gian trong nhà chỉ có một mình tôi, mở TV rồi chậm rãi viết bài.

Hôm ấy, tôi một mình co ro trên sofa xem phim, mơ màng nghe thấy tiếng mở cửa, Đường Diệu đã về.

Hôm nay anh ấy mang theo một bát hoành thánh nhỏ.

Mỗi lần anh ấy tăng ca hoặc đi tiếp khách về, nhất định sẽ mua đồ ăn cho tôi và Đường Noãn, lúc thì là bánh ngọt lạ ở khách sạn, lúc thì là đồ ăn vặt đêm khuya từ quán ven đường.

Anh ấy nói mỗi khi nghĩ đến chuyện mang đồ về nhà, anh lại cảm thấy rất vui.

Mang theo chút men rượu, Đường Diệu đặt bát hoành thánh trước mặt tôi: “Anh thấy rất nhiều người xếp hàng, mau thử xem ngon không.”

Đôi mắt anh ấy vẫn sáng ngời như mọi khi, nhưng không giấu được vẻ mệt mỏi. Tôi nắm lấy tay anh ấy.

“Thật ra đủ tiền tiêu là được rồi, anh đừng làm việc vất vả quá.”

Anh ấy bóp nhẹ tay tôi, mỉm cười dịu dàng.

“Không vất vả, chỉ cần nghĩ đến việc tương lai có thể cho em và Đường Noãn cuộc sống tốt đẹp hơn, tôi thấy rất vui.”

Anh ấy xoa đầu tôi: “Mau ăn đi, anh đi tắm đây.”

Khi Đường Diệu mặc đồ ở nhà bước ra, bộ phim đã gần đến đoạn kết.

Anh ấy ngồi xuống bên cạnh hỏi tôi ăn có ngon không, tôi mỉm cười gật đầu.

Tôi tưởng anh còn gì muốn nói, nhưng anh ấy chỉ ngồi đó, mãi đến khi tôi ăn xong hoành thánh và phần nhạc cuối phim bắt đầu phát.

Đột nhiên, anh ấy gọi tên tôi.

“Chiêu Chiêu.”

Tôi vừa định quay đầu nhìn thì anh ấy  đã quỳ một chân trước mặt tôi, trong tay là một chiếc hộp nhung đỏ nhỏ xinh.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng và giọng nói trầm thấp của anh ấy hòa quyện lại, trở thành khúc nhạc đêm dịu dàng nhất trong đêm khuya tĩnh lặng này.

“My love, there’s only love in my life.” (Em yêu, em là tình yêu duy nhất trong đời anh)

“Chiêu Chiêu, có lẽ đối với em thì hơi bất ngờ, nhưng anh thật sự không thể chờ thêm nữa.”

“The only thing that’s right.” ( Điều duy nhất luôn đúng)

“Thật ra nhẫn anh đã mua từ lâu rồi, anh vẫn luôn muốn tìm một thời điểm thích hợp hơn, trang trọng hơn, tốt nhất là có hoa tươi, có nến.”

“You’re every breath that I take.” ( Em là từng hơi thở của anh)

“Nhưng hôm nay trên đường về, anh thấy một cặp vợ chồng già bước đi chậm chạp nhưng vẫn nắm chặt tay nhau, anh không muốn chờ thêm nữa. Ngay bây giờ, lúc này, chính là thời điểm tuyệt vời nhất.”

“You’re every step I make.” (Em là từng bước chân anh đi)

“Chiêu Chiêu, anh không thể hứa sẽ cho em một cuộc sống vật chất thật tốt, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức.”

“I want to share all my love with you.” (Anh muốn chia sẻ tất cả tình yêu của anh với em)

“Điều duy nhất anh có thể hứa là, đời này anh chỉ yêu mình em, yêu trọn đời trọn kiếp.”

“No one else will do.” (Không ai khác có thể làm được điều đó)

“Anh sẽ luôn tôn trọng em, yêu thương em, trân trọng em.”

“You will always be my endless love.” ( Em sẽ mãi là tình yêu vĩnh cửu của anh)

“Đường Chiêu, em đồng ý lấy anh, làm vợ anh chứ?”

Nói đến câu cuối, giọng Đường Diệu đã nghẹn ngào, tay cầm chiếc hộp nhỏ cũng khẽ run.

Còn tôi đã khóc không thành tiếng từ lâu.

Hóa ra khi cảm xúc dâng trào, con người ta thật sự không nói được lời nào, tôi chỉ biết liên tục gật đầu.

Khi chiếc nhẫn bạc chạm vào đầu ngón tay, cảm giác lạnh buốt ấy mang lại cho tôi một sự yên lòng không lời nào tả xiết.

Đường Diệu đỏ mắt lau nước mắt cho tôi, cuối cùng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán tôi.

Bên ngoài bầu trời mờ ảo, ánh sao và vầng trăng khuyết hòa quyện chiếu sáng.

Đêm nay nhất định sẽ là một đêm dịu dàng.

6

Ngày hôm sau, khi tôi và Đường Diệu đang trong bếp rửa rau, nấu cơm thì Đường Noãn trở về.
Trong bữa ăn, cô ấy không nói một lời, chỉ gắp vài miếng cơm mà không hề ăn được mấy.
Tôi gắp một cái đùi gà bỏ vào bát của cô ấy: “Sao thế?”
Cô lắc đầu, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: “Chúng ta chuyển đến Vân Nam sống đi.”
Tôi nhìn sang Đường Diệu, anh ấy đặt đũa xuống, ngả người ra sau ghế.
“Cãi nhau với Lâm Dương à?”
Đường Noãn không trả lời, nhưng những cử chỉ nhỏ của cô đã nói lên tất cả.
“Chán ở đây rồi, muốn đổi chỗ khác, vốn dĩ chúng ta đã tính chuyển đến Vân Nam mà?”
“Đến đó cũng vẫn kiếm được tiền, kiếm ở đâu chẳng là kiếm.”
Sau một lúc im lặng, Đường Diệu gật đầu, lại cầm bát lên ăn cơm.
“Tuần sau đi.”
Tối hôm đó, sau khi tắm xong, tôi đến phòng của Đường Noãn, thấy mắt cô ấy đỏ hoe, như vừa khóc.
“Là vì Lâm Dương phải không?”
Đường Noãn sững sờ một chút, rồi thở dài.
“Chúng tớ chia tay rồi.”
“Vốn dĩ đã không hợp nhau, người ta có nhà, có xe, còn là cử nhân trường danh tiếng, tớ thậm chí chưa học xong cấp hai, công việc cũng chẳng phải thứ gì đáng hãnh diện.”
Tôi nhíu mày: “Anh ta nói gì cậu à?”
“Không, là gia đình anh ta ép đi xem mắt, tớ lại đúng lúc bắt gặp.”