Đường Diệu đưa bó hoa từ trên chân xuống cho tôi: “Chiêu Chiêu, chúc mừng tốt nghiệp.”
Hôm nay anh ấy ăn mặc rất trang trọng, vest và cà vạt, tóc cũng chải chuốt kỹ lưỡng.
Do công việc, tôi đã thấy Đường Diệu mặc vest nhiều lần, nhưng hôm nay có gì đó khác.
Anh ấy trông đẹp hơn bao giờ hết.
Khi tôi nhận bó hoa, anh ấy lén bóp nhẹ đầu ngón tay tôi, trên mặt hiện lên nụ cười mãn nguyện.
“Chiêu Chiêu của chúng ta thực sự trưởng thành rồi.”
Tôi còn chưa kịp xúc động thì Đường Noãn đã đảo mắt, nói: “Anh, anh nói được lời nào trẻ trung hơn không?”
“Lúc nào cũng già nua như thế, không biết còn tưởng anh tám mươi tuổi rồi.”
Đường Diệu: …
Khi chụp ảnh kỷ niệm, Đường Diệu cứ khăng khăng đòi đứng lên, nói rằng ngồi xe lăn chụp hình trông thật xấu.
Nhưng Đường Noãn nhất quyết không cho, lý do rất hợp lý:
“Xe lăn thuê tốn tiền, hôm nay anh phải ngồi cho đủ vốn.”
Tôi nhìn hai người họ lại bắt đầu cãi nhau như trẻ con, cảm thấy hơi đau đầu. Cuối cùng Lâm Dương lên tiếng rằng đứng hay ngồi đều chụp được, họ mới chịu yên.
Tôi lén giơ ngón tay cái cho anh ấy.
Ánh sáng rực rỡ, cơn gió ấm áp cuốn theo mùi hương hoa thoảng qua bên người.
Trước tòa nhà biểu tượng của trường, tôi ôm bó hoa đứng ở giữa, bên cạnh là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.
Khi cửa trập vang lên, khoảnh khắc ấy đã lưu lại một dấu mốc quan trọng trong cuộc đời chúng tôi.

Điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời, có lẽ chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Chụp xong ảnh nhóm, Đường Noãn nói muốn chụp thêm ảnh cá nhân, liền kéo Lâm Dương đi trước.
Tôi cũng đẩy xe lăn đưa Đường Diệu đi dạo quanh trường. Anh ấy đã đến đây nhiều lần rồi, thực ra rất quen thuộc, nhưng mỗi khi đến một nơi, tôi lại kể cho anh ấy nghe những câu chuyện mới.
Đường Diệu ngồi trên xe lăn, lắng nghe từng câu từng chữ, lúc nào cũng đáp lại.
Khi đi ngang qua quảng trường nhỏ của trường, gặp một nhóm bạn đang chụp ảnh, họ cười chào tôi, ánh mắt sau đó dừng lại ở Đường Diệu.
“Đường Chiêu, đây là anh trai cậu à?”
Đường Diệu khẽ mím môi, nghiêng đầu nhìn tôi, trong ánh mắt thoáng qua sự hồi hộp.
Tôi đặt tay lên vai anh ấy, thẳng thắn đáp: “Là bạn trai tôi.”
Tôi tiếp tục đẩy anh ấy đi, đến một góc rợp bóng cây, Đường Diệu đột nhiên gọi tôi. Tôi nghĩ rằng anh ấy có chỗ nào không thoải mái, nhưng khi vừa đến gần, anh đã kéo tôi ngồi xuống chân mình.
Mặc dù chỉ bị gãy xương ở cẳng chân, nhưng tôi vẫn lo lắng, vội kêu lên: “Anh làm gì thế, chân không đau à?”
“Không đau.”
Anh ấy nắm lấy tay tôi đặt lên ngực.
“Chiêu Chiêu, nó đang đập vì em.”
Qua lớp áo vest mỏng, tôi cảm nhận rõ nhịp tim mạnh mẽ của cậu.
Là niềm vui sướng, là rung động, cũng là sức sống mãnh liệt.
Giống như mùa hè này.

4

Ngày tháo bột, trời có chút mưa phùn, không khí rất dễ chịu.
Hàng ghế ngoài hành lang đã ngồi kín người, tôi bèn ra phía trước hiên bệnh viện chờ Đường Diệu.
Đang cầm điện thoại chụp ảnh mưa, bất chợt một đứa trẻ ngã nhào ngay chân tôi.
Tôi giật mình, vội cúi xuống đỡ nó dậy.
“Con không sao chứ, có đau không?”
Nó không trả lời, chỉ nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ.
Tôi lấy khăn giấy trong túi ra, nhẹ nhàng lau mặt cho nó: “Bố mẹ con đâu?”
Nó vẫn không nói, chỉ lắc đầu.
Thấy nó ăn mặc thời trang, áo vest nhỏ còn thắt cả nơ bướm, trông không giống một đứa trẻ bị lạc. Lại nữa, vừa rồi nó từ trong bệnh viện chạy ra, chắc hẳn người lớn sẽ sớm đến tìm.
Vì không có việc gì gấp, mà đứa trẻ này lại đáng yêu quá đỗi, tôi cúi xuống bắt chuyện với nó.
“Con tên gì?”
Nó nhìn tôi, nhỏ giọng đáp: “Lục Tịch.”
“Tên hay quá.”
“Con giận bố mẹ à?”
Nó lại im lặng.
Tôi chợt nhớ trong túi còn viên kẹo, là Đường Diệu mua mấy hôm trước và bỏ vào túi tôi, liền lấy ra đưa cho nó.
(Ghi chú: Đây chỉ là tình tiết trong truyện, các bạn đừng làm theo nhé. Ở ngoài không nên dễ dàng đưa đồ ăn cho trẻ, xảy ra vấn đề sẽ rất rắc rối.)
“Bên ngoài nguy hiểm lắm, con không được chạy lung tung, bố mẹ sẽ lo lắm đấy.”
“Viên kẹo cuối cùng, cô tặng con.”
Nó nhận lấy viên kẹo, nhỏ giọng nói lời cảm ơn.
Thấy tính tình nó có vẻ hơi khép kín, tôi cũng không hỏi han gì thêm. Hai chúng tôi một lớn một nhỏ đứng trước hiên ngắm mưa.
Không lâu sau, có tiếng gọi tên nó, nhưng nó không trả lời, tôi bèn vẫy tay:
“Ở đây.”
Người đến là một chàng trai rất trẻ, vừa nhìn thấy mặt cậu ta, tôi đã biết ngay khỏi phải nghi ngờ, giống nhau như đúc thế này chắc chắn là bố ruột.
Ánh mắt cậu ta sâu thẳm, liếc nhìn Lục Tịch và viên kẹo trong tay thằng bé là hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra, nhẹ nhàng nói cảm ơn tôi.
Tôi gật đầu đáp lại, rồi đi qua phía đầu hiên bên kia.
“Chiêu Chiêu.”
Quay đầu lại, thấy Đường Diệu đã đi ra, nhìn bước chân vững vàng của anh ấy, chắc không có gì đáng ngại.
Tôi tiến lại gần: “Xong rồi à?”
“Ừ, về nhà thôi.”
Anh ấy thuận tay cầm lấy túi xách của tôi, bung ô ra rồi dắt tôi đi vào cơn mưa.
“Buổi trưa muốn ăn gì?”
“Thịt bò kho khoai tây, cà tím xào thịt băm và súp lơ nấu kiểu khô.”
“Được.”
Lục Thời Ngạn dắt tay Lục Tịch, nhìn theo bóng hai người đang rời xa, chợt ngẩn ngơ.
Vừa rồi khi nhìn thấy cô gái ấy lần đầu, cậu đã sững người, cô ấy trông giống Lâm Tịch đến bảy tám phần, chẳng trách Lục Tịch chịu dừng lại để nghe cô nói chuyện.
Nhưng chỉ cần cô ấy mở miệng, Lục Thời Ngạn đã biết cô không giống Lâm Tịch.
Lâm Tịch là bông hồng trong bụi gai, còn cô lại giống như cơn gió xuân dịu dàng.
Cô ấy và người đàn ông bên cạnh, thật là xứng đôi.