Đôi mắt Hứa Phong sáng rỡ, như thể trên đầu mọc ra hai cái tai thỏ dựng đứng.
“Em biết ngay mà, học tỷ là tốt nhất!”

Nhưng giây tiếp theo, lực siết ở vai tôi bất ngờ tăng mạnh.
Hách Ngọc cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi:
“Hạ Dao!”

Tôi khẽ kêu “á”, đưa tay đẩy cậu ta một cái.
“Chỉ là dạy kèm thôi mà, có gì ghê gớm đâu!”

Không ngờ Hứa Phong đột nhiên bước lên trước, nhỏ giọng nói:
“Học tỷ không thoải mái, anh… anh buông chị ấy ra đi!”

Hách Ngọc tức giận đến bật cười, bất thình lình túm lấy cổ áo Hứa Phong.

“Đ* m* mày, tao nhịn mày lâu lắm rồi đấy! Còn giả bộ trước mặt cô ấy làm gì—”

Tôi giật mình, vội lao tới giữ lấy cánh tay Hách Ngọc đang định giơ lên, chắn trước mặt Hứa Phong.
“Hách Ngọc, đây là trường học! Cậu làm đủ chưa hả?!”

Ngực cậu ta phập phồng kịch liệt, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn tôi.
Trong sự bướng bỉnh ấy, dường như còn xen lẫn cả uất ức.

Tôi khựng lại một nhịp, bất giác bước tới định nói gì đó—
Thì sau lưng, ai đó kéo nhẹ vạt áo tôi.

“Học tỷ… mũi em… khó chịu quá…”

Tôi quay đầu lại, suýt hét lên.
Phần dưới khuôn mặt Hứa Phong đã bị máu thấm đẫm.
Máu tươi vẫn còn rỉ ra từ giữa kẽ tay cậu ấy, nhỏ xuống từng giọt.

Tôi cuống cuồng rút khăn giấy, che mũi cho cậu, rồi đỡ cậu dậy.
“Hứa Phong, cố chịu một chút, chị đưa em đến phòng y tế.”

Nhưng Hách Ngọc lập tức giữ lấy tay tôi, ánh mắt vẫn khóa chặt trên người Hứa Phong:
“Tôi m* còn chưa đụng vào nó! Nó cố tình giả vờ trước mặt cậu đấy, Hạ Dao, đi với tôi!”

Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, tôi hất tay cậu ta ra không chút do dự.
“Hách Ngọc, cậu làm sai rồi mà đến một câu xin lỗi cũng không có à?!”

Bàn tay Hách Ngọc khựng lại giữa không trung, ánh mắt tràn đầy khó tin nhìn tôi.
“Cậu tin nó, chứ không tin tôi?!”

Dưới ánh đèn đường, gương mặt cậu ấy đầy bướng bỉnh, uất ức, như một chú chó nhỏ bị chủ bỏ rơi bên vệ đường.
Nhưng hôm nay, cậu ấy thực sự đã quá đáng.

Tôi cụp mắt:
“Cậu ấy sức khỏe không tốt, cậu đừng nhằm vào cậu ấy mãi như vậy.”

Nói rồi, tôi không thèm để ý tới cậu ta nữa, đỡ Hứa Phong bước đi.

Người bên cạnh giọng yếu ớt:
“Học tỷ, đừng trách học trưởng, em chỉ hơi chóng mặt vì máu thôi… lát nữa sẽ đỡ…”

Tôi vừa “ừm” một tiếng, bỗng cảm thấy vai nhẹ bẫng.
Hách Ngọc bất ngờ nhấc bổng Hứa Phong lên, từng chữ phun ra từ kẽ răng:

“Đàn em à, để anh đưa em đến phòng y tế kiểm tra cho kỹ càng.”

Ánh mắt cậu ta lướt qua tôi, sâu thăm thẳm như hồ nước lạnh.
“Tiện thể bôi thuốc cho học tỷ nhà cậu luôn, môi sưng cả lên rồi kìa.”

Tôi: ……………

5
Tôi đơn phương chặn Hách Ngọc.
Chưa đầy một phút sau, lời mời kết bạn mới lại hiện ra.

【Lần đầu hôn không có kinh nghiệm, lần sau tớ sẽ nhẹ tay, lần này tha cho tớ được không?】

Tôi bực đến mức tắt luôn điện thoại.

Chiều hôm sau, vừa đến cửa phòng tự học đã thấy Hứa Phong vẫy tay gọi tôi.
Đặt sách xuống bàn, tôi tiện tay đưa ly trà sữa cho cậu ấy.

“Cơ thể ổn hơn chút nào chưa?”
Cậu gật đầu, tay nâng ly trà, mắt vẫn long lanh ánh sáng.
“Cảm ơn học tỷ, em thích nhất là vị matcha!”

Tôi mỉm cười, mở sách ra:
“Lấy đề kiểm tra ra đi, hôm nay bắt đầu từ dạng bài đầu tiên.”

Giữa giờ nghỉ, cậu theo tôi ra lấy nước nóng.

“Học tỷ, chị xem cái bài đăng này nè!”
Ánh mắt tôi vừa chạm vào màn hình điện thoại –

【U mê quá rồi! Đóa hoa cao lãnh khoa Toán và nữ thần khoa Nghệ thuật đúng là trời sinh một đôi!】

Bên dưới dòng tiêu đề rực rỡ là bức ảnh Hách Ngọc ôm Hạ Phàm Tinh trong lòng, ánh mắt dịu dàng chăm chú.
Ánh đèn lấp lánh phủ xuống người cậu ấy, cũng làm sáng bừng đôi mắt đang nhìn cô gái kia.

“Ban đầu em còn tưởng học trưởng đang đóng phim ngôn tình cơ.”
“Không ngờ học trưởng lại thích chị Hạ, thế mà ngày nào cũng bám lấy học tỷ…”

Hứa Phong vừa lướt bài vừa lầm bầm:
“Bình luận ai cũng bảo hai người đó đẹp đôi, học tỷ thấy sao?”

Nước nóng trong cốc tràn ra, tôi siết lấy ngón tay bỏng rát, cố nặn ra một nụ cười:
“Nam tài nữ sắc mà.”

Hứa Phong nhướn mày, ngón tay lạch cạch gõ chữ:
“Em cũng thấy vậy đó! Vậy thì tụi mình chúc phúc họ luôn nhé, 99 nè!”

Cậu vừa theo bài đăng vừa ríu rít nói chuyện dọc đường.
“Học tỷ, vậy là sau này em có cớ kéo chị ra ngoài chơi nhiều hơn rồi nha!”
Hứa Phong chớp mắt, nụ cười ranh mãnh:
“Học trưởng đã có người mình thích rồi, chắc không thể như trước cứ chiếm hết thời gian của chị nữa đâu ha.”

6
Cậu ta vừa dứt lời, bỗng có một tiếng cười lạnh vang lên.
Cách đó mấy bước, Hách Ngọc đang ngồi đúng chỗ của tôi, sắc mặt lạnh tanh nhìn chằm chằm về phía chúng tôi.

Hứa Phong lập tức tái mét, kéo tay áo tôi, lùi về sau hai bước.
Tôi vỗ nhẹ lên tay cậu ấy, trấn an:
“Không sao đâu, anh ấy bình thường cũng—”

Lời còn chưa nói hết, chỉ nghe tiếng “rắc” vang lên, cây bút chì trong tay Hách Ngọc gãy làm đôi, nửa trên lăn lóc đến tận chân tôi.

Tôi vội ngậm miệng, cúi xuống nhặt bút rồi bước đến chỗ cậu ta.
“…Cậu tới đây làm gì? Không phải nói chiều nay có trận bóng sao?”

Hách Ngọc ngẩng đầu, ánh mắt từ Hứa Phong sau lưng tôi dời sang tôi, cuối cùng dừng lại nơi bàn tay cậu ấy đang nắm lấy tay áo tôi.
Chậm rãi, cậu ta thốt ra hai chữ:

“Bắt gian.”

Trong khoảnh khắc, phòng tự học im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tôi trố mắt, lặng lẽ gỡ tay Hứa Phong ra, ấp úng:
“Bắt… bắt cái gì…”

Không ngờ Hách Ngọc đột ngột kéo lấy tay tôi rồi lôi đi.
Không biết vòng qua bao nhiêu hành lang, lên bao nhiêu tầng lầu.
Tôi thở hồng hộc, suýt đâm sầm vào lưng cậu ta.

“Hách Ngọc, cậu làm gì vậy?!”

Cậu ấy đứng yên bất động, mắt chăm chăm nhìn về phía trước.
Tôi lần theo ánh mắt cậu, lập tức chết lặng.

Dưới khung cửa sổ, Hạ Phàm Tinh đang giơ sách che mặt.
Chàng trai bên cạnh khẽ cúi người, đặt một nụ hôn lên má cô ấy.

Hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, chói mắt đến mức khiến người ta khó chịu.
Có lẽ vì thế mà vành mắt Hách Ngọc cũng đỏ hoe…

7
Ngực tôi chợt thắt lại.
Trong trí nhớ của tôi, Hách Ngọc rất hiếm khi buồn bã đến vậy.
Lần gần nhất chắc là năm lớp 11, khi ba mẹ cậu ấy quyết định chuyển nhà từ sát cạnh nhà tôi sang thành phố khác.
Hôm đó, cậu đứng trước cửa nhà tôi, mắt cũng đỏ hoe như bây giờ.

Thì ra… cậu ấy thích Hạ Phàm Tinh đến thế.

Tối hôm đó, tôi lướt hết tất cả các bài đăng về Hạ Phàm Tinh trên diễn đàn trường.
Sáng hôm sau, tôi gọi Hách Ngọc ra ngoài.

“Hách Ngọc, tớ nói cậu nghe”
“Cái gì kia?”

“Hả?” – tôi nhìn theo ánh mắt cậu ấy, mới nhận ra trong tay mình đang cầm túi giữ nhiệt –
“À, cái này là bánh kếp cuộn tớ làm cho cậu nè, không hành, không cay!”

Cậu đón lấy túi, khóe môi dường như khẽ nhếch lên:
“Cậu còn nhớ à.”

Tôi nghẹn lại, vội chuyển đề tài:
“Dù sao cũng ăn với nhau hơn chục năm rồi, sao mà quên được!”

Trước kia, mẹ tôi mỗi tuần đều làm bánh kếp cuộn.
Phần của Hách Ngọc, vĩnh viễn là không hành, không cay.
Sau này lên cấp ba mỗi đứa một trường, rồi đại học tình cờ gặp lại.
Tối qua thấy cậu ấy sắp khóc đến nơi, sáng nay tôi mới dậy sớm làm đồ ăn sáng.

Lúc này, má cậu ấy phồng phồng, đôi mắt cũng sáng trở lại.
Tôi thở phào, may quá… vẫn là Hách Ngọc dễ dỗ của ngày xưa.

Ăn xong, tôi dẫn cậu ấy đến trung tâm thương mại trong thành phố.
Trông cậu tâm trạng rất tốt, đi bên tôi vừa đi vừa cười hí hửng.
Chúng tôi dừng trước một quầy trang sức, ánh mắt tôi lập tức bị hút vào một chiếc vòng ngọc phỉ thúy màu xanh nhạt trong suốt trong tủ kính.

Tôi vỗ nhẹ tay Hách Ngọc:
“Hách Ngọc, cậu thấy cái vòng này thế nào?”

Cổ tay tôi bất ngờ bị siết lại, Hách Ngọc cúi đầu nhìn chằm chằm vào cổ tay tôi, khẽ cong môi:
“Rất hợp với cậu.”

Tôi sững người, vội vàng xua tay:
“Không phải tớ! Là sinh nhật Hạ Phàm Tinh vào cuối tuần này đó!”
“Lúc đó cậu phải chuẩn bị một món quà thật có tâm thì mới giữ được trái tim người ta chứ!”

“Tớ đọc trên bài viết thấy bảo cô ấy thích đồ ngọc, nên đã tra hết cả đống bài hướng dẫn. Người ta nói lần đầu tặng vòng tay ngọc cho con gái là lựa chọn cực kỳ an toàn và nổi bật!”

Tôi vừa ngẩng đầu chuẩn bị nhận lời khen thì—
Một cơn đau nhói đột ngột ập tới!

“Á—đau đau đau! Cậu đừng bóp tay tớ nữa chứ!”
Bàn tay đang siết chặt cổ tay tôi bỗng buông ra.
Tiếp theo là tiếng nghiến răng ken két của Hách Ngọc:
“Vậy ra hôm nay cậu tìm tớ… chỉ vì Hạ Phàm Tinh?!”

Tôi ôm lấy cổ tay, tức đến mức nói cà lăm:
“Cậu… cậu không khen tớ thì thôi, lại còn dám nổi cáu với tớ?!”

“Tớ làm tất cả những chuyện này là vì ai chứ?! Không phải vì giúp cậu theo đuổi cô ấy sao!”

Không gian bỗng chốc im bặt.

Nhân viên bán hàng đứng bên nãy giờ há hốc mồm, lúc này mới rụt rè bước tới, cẩn thận hỏi:
“Chiếc vòng tay… hai bạn còn muốn xem tiếp không ạ?”

“Không xem nữa!”

“Quẹt thẻ!”

Gương mặt nhân viên lập tức rạng rỡ như nở hoa, nhanh nhẹn đón lấy thẻ từ tay Hách Ngọc.