Cậu bạn thanh mai trúc mã – Hách Ngọc – theo đuổi nữ thần không thành, liền chạy đến nhờ tôi giúp đỡ.

“Cậu giả làm bạn gái tớ đi, để tớ chọc giận cô ấy một chút. Ba ơi, con cầu xin ba mà ~”

Vì câu “ba ơi” ấy, tôi đồng ý.

Ai ngờ vừa giả đã kéo dài suốt hai năm.

Tối giao thừa, có người bưng hoa lên sân khấu tỏ tình công khai.

Thế mà tôi lại bị Hách Ngọc giữ chặt trong lòng mà hôn tới tấp.

Mặt tôi đỏ bừng, tay run lên chỉ vào sân khấu:

“Nữ thần của cậu sắp đồng ý lời tỏ tình của người khác rồi đó, cậu còn ở đây mà hôn hít cái rắm gì!”

Thế nhưng hắn lại không hề thỏa mãn, liếm môi, quấn lấy tôi:
“Ừm? Vậy cậu nói xem, hôn thế nào mới đúng?”

1
“Cậu bị đứt dây thần kinh à? Vợ sắp chạy mất tới nơi rồi mà còn hôn cái gì!”
Tôi vội vàng đẩy mặt Hách Ngọc ra, suýt nữa thì nhảy dựng lên vì sốt ruột.

Hồi đó cậu ta năn nỉ tôi giúp cưa cẩm Hạ Phàm Tinh, thế mà hai năm trời trôi qua, đến cái tay còn chưa được nắm một lần.
Tối qua, trên diễn đàn trường có người mạnh dạn tỏ tình với Hạ Phàm Tinh.
Hách Ngọc không ngồi yên được nữa, nửa đêm lôi tôi ra bãi cây sau trường bàn mưu tính kế.

“Nữ thần của tớ có máu hiếu thắng cực mạnh, chiêu trò bình thường chẳng khiến cô ấy chớp mắt đâu. Giờ chỉ còn một cách duy nhất.”
“Nếu thành công, tớ trả cậu mười nghìn tệ tiền công…”
“Cậu sẽ giúp tớ chứ, ba ơi…”

Trong bóng tối, Hách Ngọc khẽ khàng níu lấy tay áo tôi, đôi mắt sắc bén thường ngày giờ đây lại đầy vẻ khẩn cầu.
Trước mặt tôi là một người từ nhỏ đã cái gì cũng giỏi hơn tôi, được cha mẹ tôi dùng làm hình mẫu học tập – một học sinh xuất sắc đúng chuẩn chính trực!
Trước combo quyền + tiền này, tôi lập tức mờ mắt đồng ý.

Thế nên mới có chuyện hôm nay, ngay giữa bao ánh mắt dòm ngó, cậu ta đột ngột áp sát tôi.
Tôi chỉ kịp mở to mắt kinh hãi.
Một bàn tay sau đầu mạnh mẽ ấn xuống, tiếng hét chưa kịp thoát ra đã nghẹn nơi cổ họng.

Tôi còn chưa kịp giãy ra, lại sững người nhận ra – ánh mắt của Hạ Phàm Tinh trên sân khấu dường như… đang nhìn về phía tôi?

Hả?
Bình thường Hách Ngọc tặng hoa, tặng trà sữa, đủ kiểu tỏ tình cầu kỳ – mà theo lời cậu ta kể, Hạ Phàm Tinh đều chẳng buồn ngó ngàng.
Tôi từng nghĩ chắc cậu ta không phải gu của cô nàng.
Ai dè… chiêu này lại hiệu nghiệm!

“Á…” – môi đau nhói.
Hách Ngọc khàn giọng cảnh cáo: “Tập trung vào.”
Nắm đấm tôi đặt trước ngực cậu ta siết chặt, rồi lại buông ra.

Đến khi ngực bắt đầu thiếu dưỡng khí, tôi mới cố sức kéo đầu cậu ta ra, chỉ tay về phía đóa hồng trong tay Hạ Phàm Tinh:
“Cậu, tường nhà cậu sắp bị người ta đào rồi đó!”

Hách Ngọc dừng ánh mắt ướt át lại trên môi tôi vài giây, rồi mới liếc lên sân khấu:
“Người đó không phải kiểu cô ấy thích.”

2
Tôi vươn cổ nhìn theo.
Hạ Phàm Tinh trên sân khấu nhận lấy bó hoa của nam sinh kia, nhưng vừa quay người đã lặng lẽ mang hoa trả lại ở một góc vắng.

“Ê, đúng như cậu nói thật luôn đó!”
“Ấy khoan đã, nữ thần của cậu đang đi đến! Mau thả tôi xuống!”

Vừa mới đứng vững dưới đất, một đôi giày vải đã dừng ngay trước mặt tôi.
Mùi hoa dành dành nhè nhẹ thoảng qua chóp mũi, khiến tôi bất giác hít sâu mấy hơi.

“Các cậu cũng tới xem biểu diễn à?”
Giọng nói ngọt ngào, nhưng không khó nhận ra hàm ý nghiến răng nghiến lợi bên trong.

Quả nhiên, cô ấy để ý Hách Ngọc rồi!
Tôi ngẩng đầu đối mặt với gương mặt hơi méo mó của cô nàng, bất chợt lạnh sống lưng.

Ghen rồi!

Hai mắt tôi sáng bừng – mười ngàn tệ đến tay rồi nha!
Trái tim cũng lâng lâng lên theo, nhưng ngẩng lên lại bắt gặp ánh mắt u tối của Hách Ngọc.
Tôi lập tức nén ý cười, bắt đầu “diễn vai”.

“Đúng vậy đúng vậy, Hách Ngọc mong chờ tiết mục của học tỷ lắm, hôm nay còn trốn học để đến xem nữa đó.”
“Điệu nhảy ban nãy của học tỷ xuất sắc quá trời, Hách Ngọc nhìn đến ngây cả người luôn nha ha ha ha.”
“Cậu ấy còn khen học tỷ nhảy như tiên nữ giáng trần ấy, vừa xinh vừa thần tiên!”

Tôi đang hào hứng tung hứng thì bỗng không khí chợt trầm hẳn xuống.
Miệng tôi há ra rồi ngậm lại không thành tiếng, vô tình thấy Hách Ngọc liếc nhìn Hạ Phàm Tinh một cái.

Giây tiếp theo, tiếng cười gượng gạo đầy răng nghiến vang lên:
“Ha ha ha, hôm nay các em đến, chị vui lắm đó!”

Tôi khẽ nhíu mày, cảm thấy bầu không khí có gì đó là lạ.
Ánh mắt đảo qua thấy sắc môi của Hách Ngọc đỏ bất thường, đầu óc tôi lập tức tỉnh táo.

Tôi rón rén bước về phía học tỷ, lấy tay che miệng thì thầm:
“Học tỷ à, thật ra tôi với cậu ấy đang tập một vở kịch, mấy động tác đều là diễn thôi, cái miệng đó chỉ là ăn nhầm ớt siêu cay thôi, không liên quan gì tới em hết.”

Tôi nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Hạ Phàm Tinh, nhẹ ho một tiếng, dịu dàng nói thêm:
“Học tỷ yên tâm, cậu ấy ngoài người con gái mình thích ra thì cực kỳ lạnh lùng với mấy cô khác đó.”

Đây không phải nói dối đâu nhé. Ngoài Hạ Phàm Tinh ra thì chưa thấy cậu ấy thân thiết với cô gái nào khác, đến mức bị mọi người đặt biệt danh là “đóa hoa lạnh lùng của khoa Toán”.

Vừa dứt lời, cổ tay tôi bị kéo mạnh, cả người bị giật ra khỏi bên cạnh Hạ Phàm Tinh.

“Chuyện gì mà phải nói sát như vậy? Cho tôi nghe thử xem nào?”

3
Tôi liếc xéo cái bình giấm to đùng nào đó một cái, rồi thức thời nhường lại không gian cho hai người họ.
Trước khi ra khỏi cửa, tôi vẫn không kìm được ngoái đầu lại.

Nam thanh nữ tú đứng bên nhau, nổi bật đến mức cảnh vật xung quanh đều trở nên mờ nhạt.
Dưới sân khấu người bắt đầu đi lại tấp nập, Hách Ngọc theo phản xạ đưa tay ôm lấy Hạ Phàm Tinh vào lòng.

Khoảnh khắc ấy khiến tôi như được đưa về mùa hè năm đó.

“Hách Ngọc, đến lượt cậu rồi, cậu thích kiểu con gái nào vậy?”
“Đây nè, tớ thích kiểu như thế này.”

Một tấm poster vũ đạo được truyền tay nhau rồi tới chỗ tôi.
Cô gái tóc dài, váy trắng, mặt trái xoan, dáng người cao gầy.

Trong ký ức, hình bóng cô gái trên tấm poster dần hòa làm một với Hạ Phàm Tinh trước mặt.
Thì ra… Hạ Phàm Tinh chính là hình mẫu lý tưởng của cậu ấy.

Đang ngây người, một ly trà sữa bỗng được đưa tới trước mặt tôi.

“Học tỷ, đừng buồn nữa nha, em mua trà sữa trân châu đường nâu cho chị nè!”
Hứa Phong cúi đầu, đôi mắt long lanh lấp lánh nhìn tôi.

Tôi mơ màng đỡ lấy ly trà:
“Em không có tiết học tối à? Sao lại ở đây?”

Hứa Phong là đàn em khoa Hóa, nhưng lại cùng tôi sinh hoạt trong câu lạc bộ kịch nói.
Học kỳ trước, trong vở diễn của CLB, cậu ấy đóng vai người yêu của tôi – một cặp đôi yêu nhau giữa chiến trường – chúng tôi đã tập luyện suốt bốn tháng.
Dù cuối cùng vì bận việc mà cậu không thể lên sân khấu, nhưng với tính cách dễ mến, Hứa Phong được tất cả mọi người trong nhóm quý mến.

Cậu đỏ bừng vành tai, lí nhí:
“Hôm trước chị nói sẽ đến xem biểu diễn… nên hôm nay em trốn học đến đây rồi.”

“Khụ khụ khụ!”
Một viên trân châu suýt nữa khiến tôi sặc chết tại chỗ.

Ngay lập tức, tôi nhớ tới em trai mình—hồi cấp ba cũng y chang như vậy, cứ hễ có chuyện là trốn học chạy đi tìm tôi.
Chuyện gì không thể nói qua điện thoại mà cứ nhất định phải gặp mặt chứ, thật là tức chết được!

Nghĩ đến đây, tôi liền giật lấy tờ khăn giấy bên miệng cậu, lau qua loa rồi mắng:
“Lần sau có việc thì nhắn tin cho chị! Đừng có trốn học nữa, năm nhất môn nào cũng quan trọng hết đó.”

Thấy cậu ấy xấu hổ đến mức đỏ cả cổ, tôi dịu giọng lại:
“Hôm nay tìm chị có chuyện gì vậy?”

Hứa Phong ngẩng lên, đôi mắt long lanh, giọng nói đáng thương như mèo con bị ướt mưa:
“Sắp thi CET-4* rồi… em muốn nhờ học tỷ kèm ôn bài giúp, được không ạ?”

(*CET-4: Kỳ thi đánh giá năng lực tiếng Anh cấp đại học của Trung Quốc, tương đương khoảng B1–B2.)

“Không được.”

4
Giọng nói trầm lạnh vang lên, từ xa tiến lại gần.
Ngay sau đó, cổ tôi chợt nặng, lưng bị kéo mạnh vào một vòng tay ấm áp.

“Cô ấy không rảnh, tìm người khác đi.”
Hách Ngọc siết chặt lấy tôi, quai hàm căng chặt đầy khó chịu.

“Nhưng người khác đâu có giảng bài tốt như học tỷ, lại còn không chê em ngốc nữa.”
Hứa Phong ôm ly trà sữa, ánh mắt van nài càng thêm rõ rệt.
“Học tỷ, chị coi như đây là một buổi dạy kèm đi mà, em cũng không làm phiền chị nhiều đâu.”

Thật ra chuyện này vốn chẳng to tát gì, huống hồ Hứa Phong trước đây từng giúp tôi tìm một công việc gia sư ổn định.
Xét cả tình lẫn lý, tôi không nên từ chối.

Điều khiến người ta nhức đầu là—mỗi lần Hách Ngọc gặp Hứa Phong là y như rằng… y như một đứa trẻ tranh đồ chơi.

Tôi thở dài, “Không sao, giờ học chị  sẽ nhắn tin báo em.”