14

Tôi cắm đầu chạy một mạch xuống dưới lầu, cảm giác như vừa thoát khỏi địa ngục mà được thấy lại ánh mặt trời.

Nhưng tôi vẫn không dám thả lỏng một giây nào, lập tức chạy tới khu gom rác.

Rác ở đây mỗi sáng mới được thu dọn, còn bây giờ là nửa đêm, xung quanh chất đầy những bao nilon bốc mùi hôi thối và đồ ăn thừa đang phân hủy.

Chính vì thế, nơi này lại trở thành chỗ trốn tốt nhất.

Tôi lao người vào, dùng đống rác bẩn che phủ lên mình.

Mùi hôi khiến tôi nghẹt thở đến mức suýt nôn ra, nhưng tôi chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Tô Dịch Dao nhắn hỏi tôi có an toàn không, đồng thời mở chia sẻ vị trí với tôi.

Đúng lúc ấy, Tần Dật cũng gửi tin nhắn đến.

【Oanh Oanh, em ngủ rồi à?】

Hắn đang thăm dò.

Tôi không trả lời, trực tiếp chặn liên lạc, xóa số, thêm vào danh sách đen.

Dòng chữ trôi vẫn còn đang bùng nổ tranh cãi.

【Thẩm Oanh rốt cuộc muốn làm gì thế? Tôi thật sự không hiểu nổi nữa!】
【Đủ rồi đấy! Tôi bắt đầu thấy thương Tần Dật thật sự rồi!】

Tôi không nhịn được nữa, quát thẳng vào không trung:

“Các người cũng đủ rồi đấy! Thương hắn? Sao không thử thương một người bị chính hắn giết như tôi?!”

Sau lời đó, dòng chữ lặng đi vài giây.

【Wtf? Cô ấy vừa nói gì thế? Cô ấy có thể thấy được chúng ta?】
【Mẹ ơi, tôi chỉ là người đọc truyện thôi mà, đừng có dính vụ tâm linh gì nha trời!】

Tôi dứt khoát nói toạc hết sự thật:

“Tần Dật là đồ cặn bã! Chính hắn giật dây tên sát nhân giết tôi! Đám mèo hoang cũng là hắn giết! Hắn đang ở ngay căn nhà kế bên tôi…”

Nhưng tôi chưa kịp nói hết —

Dòng chữ trôi lại bắt đầu nhấp nháy, nhấp nháy…

Rồi — biến mất.

Lại biến mất nữa.

Chỉ cần Tần Dật bị vạch trần — dòng chữ sẽ tự động biến mất.

Tôi cười lạnh, đúng lúc đó, bên tai chợt vang lên tiếng bước chân quen thuộc.

Tên sát nhân… dường như đang ở rất gần.

15

Tôi vội vàng nhìn vào màn hình điện thoại — Tô Dịch Dao và Lục Cảnh Tiêu đã đến trước cổng khu chung cư rồi!

Hai biểu tượng định vị đang từ từ tiến lại gần, cùng lúc đó, tiếng còi cảnh sát vang lên như âm thanh của thiên đường.

Tiếng bước chân của tên sát nhân trở nên vội vàng, hỗn loạn, hình như hắn đang định bỏ trốn.

Nhưng rất nhanh sau đó, tiếng giằng co và tiếng hét của Tô Dịch Dao vang lên ngoài kia:
“Thẩm Oanh! Cậu ở đây không?”

Nước mắt tôi lập tức tuôn trào, tôi gạt hết đống rác bẩn không chịu nổi kia sang một bên, cố gắng bò ra ngoài.

Cùng lúc đó, dòng chữ trôi cũng xuất hiện lại, gần như bao phủ toàn bộ tầm nhìn của tôi.

【Aaaaaa Tổng Lục ngầu quá đi mất!】
【Bé Dao Dao của tui huhuhu, cho hun một cái!】
【Tổng Lục: Ai dám cướp vợ tôi?!】
【Không hiểu luôn, Thẩm Oanh không nhờ bạn trai giúp, cũng không gọi cảnh sát, nửa đêm lại gọi cho Dao Dao làm gì?】
【Đúng đó, còn nói Tần Dật muốn giết mình? Điên rồi!】
【Haiz, thôi thì sống sót là tốt rồi.】
【Khoan khoan, có gì sai sai nè, spoil trước đâu phải nói Thẩm Oanh chết rồi, Tần Dật cô đơn sống hết đời sao?】

Còn đoạn tôi tố cáo tội ác của Tần Dật, họ lại tiếp tục bị thế giới này điều khiển, tự động xoá khỏi ký ức.

Nếu không nhờ cặp nhân vật chính xuất hiện, thì dòng chữ này cũng sẽ không bao giờ quay trở lại.

Lục Cảnh Tiêu dễ dàng khống chế được tên sát nhân, cảnh sát ngay sau đó trói hắn lại bằng còng tay và đưa đi.

Tôi đứng bên lề, toàn thân nồng nặc mùi rác, không biết nên làm gì, chỉ cảm thấy mình nhếch nhác thảm hại.

Thế mà Tô Dịch Dao vẫn bước tới, không hề ghét bỏ, nắm lấy tay tôi:
“Không sao rồi, Thẩm Oanh.
Tên tội phạm đã bị cảnh sát bắt đi, cậu an toàn rồi.”

Tôi gật đầu, nước mắt mờ cả tầm nhìn, lòng dâng lên một cảm giác ấm áp chưa từng có.

Lục Cảnh Tiêu cũng tiến đến, nói với tôi:
“Tối nay đến nhà bọn tôi đi, sẽ an toàn hơn.”

Tôi hiểu — cái gọi là “an toàn” ở đây, chính là để tránh Tần Dật.

Bởi vì trong điện thoại, tôi đã nói rõ ràng —
Tần Dật cũng muốn giết tôi.

Người bình thường, nghe thấy vậy, chắc chắn sẽ không cho rằng tôi bịa chuyện.
Cho nên họ… quyết định tiếp tục bảo vệ tôi.

16

Họ là nhân vật chính, chỉ khi ở bên cạnh họ, tôi mới thật sự an toàn.

Vì vậy tôi không chút do dự gật đầu đồng ý.

Trước khi rời đi, tôi ngoái đầu lại, nhìn về phía tòa nhà mình sống.

Trên ban công, có một bóng người đang đứng — chính là Tần Dật.

Có nam chính, nữ chính, lại có cả cảnh sát đến.

Dĩ nhiên hắn không dám lộ mặt.
Bởi vì hắn không thể giải thích được tại sao lại xuất hiện ở nơi này,
nên chỉ có thể lặng lẽ lẩn trong bóng tối, tiếp tục theo dõi.

Về đến nhà họ, việc đầu tiên tôi làm là xin nghỉ phép mấy ngày ở công ty.

Tần Dật lúc này chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ, tôi không biết khi nào hắn sẽ ra tay một lần nữa.

Tôi đi tắm, Tô Dịch Dao chu đáo chuẩn bị quần áo sạch cho tôi, dịu dàng an ủi:

Họ đúng là kiểu người tốt đến vô lý.

Rõ ràng chẳng thân thiết, nhưng Tô Dịch Dao chủ động đề nghị ngủ cùng tôi trong đêm.

Tôi sợ đến mất ngủ, cô ấy liền nằm cạnh vừa trò chuyện vừa dỗ tôi.

Tôi còn nghe thấy Lục Cảnh Tiêu gọi điện, anh ấy đã thuê vài vệ sĩ canh gác trong nhà.

Sau biết bao lần chết đi sống lại, lần đầu tiên tôi thấy mình thực sự được bảo vệ.

Sáng sớm hôm sau, tôi bị tiếng ồn ngoài cửa đánh thức.
Tô Dịch Dao lập tức đến trấn an tôi và nói:
“Đi theo tớ, đừng sợ.”

Là Tần Dật đến.

Vừa nhìn thấy tôi, hắn đã giả vờ dịu dàng:

“Oanh Oanh à, em thật là…
Sao lại chạy đến nhà người khác thế?
Xảy ra chuyện lớn như vậy, anh là bạn trai, lẽ ra nên ở bên em mới đúng…
Sao em lại chặn liên lạc với anh?
Anh tìm em cả đêm đó.”

Tôi theo phản xạ lùi về sau mấy bước,
Tô Dịch Dao nhẹ nhàng vỗ vai tôi, rồi thản nhiên đáp lời Tần Dật:

“Tôi với Thẩm Oanh cũng lâu rồi không gặp, về nhà tôi tâm sự tí có sao không?
Tối qua trải qua bao nhiêu chuyện khủng khiếp thế kia, Thẩm Oanh còn chưa được ngủ yên nữa kìa.”

Tần Dật lập tức sầm mặt, giọng lạnh như băng:
“Khi nào thì cô với bạn gái tôi… thân thiết đến thế?”

17

Lục Cảnh Tiêu lập tức vòng tay ôm lấy Tần Dật, cười mà như không:

“Ý gì đây, anh bạn? Nhìn vợ tôi bằng ánh mắt đó là sao?
Tình bạn giữa con gái mà, vốn dĩ nó kỳ quặc vậy đó, cậu xen vào làm gì?
Thẩm Oanh tối qua sợ phát khiếp, cần người ở bên cạnh là điều đương nhiên.”

Tần Dật không màng đến anh ta, chỉ híp mắt nhìn về phía tôi:
“Oanh Oanh, ngoan nào. Mình về nhà thôi.”

Sát khí quen thuộc lại hiện lên trong ánh mắt hắn.

Không chỉ tôi, cả mấy vệ sĩ cũng cảm nhận được điều bất thường, lập tức vào trạng thái sẵn sàng ứng chiến.

Hắn tiến từng bước về phía tôi —
“Keng!”
 Một con dao găm rơi từ tay áo hắn xuống đất, mọi người lập tức sững sờ.

“Cậu mang dao theo làm cái quái gì?!” Lục Cảnh Tiêu giận dữ quát lớn.

Cùng lúc đó, dòng chữ trôi cũng bắt đầu nổ tung:

【Không phải chứ… bộ dạng này của Tần Dật… đáng sợ thật sự đó!】
【Mang dao tới tìm bạn gái — thế là bình thường à?】
【Cứ tưởng Thẩm Oanh nói bừa vụ Tần Dật muốn giết cô ấy… má ơi, hóa ra là thật! Cốt truyện này như này sao?!】
【Mọi người có ai để ý không, làm sao Tần Dật biết chuyện xảy ra với Thẩm Oanh tối qua? Không ai nói với hắn cả mà?】
【Hu hu hu Dao Dao đáng yêu của tui, tốt bụng quá đi mất! Muốn thơm một cái!】
【Tần Dật quá đáng thật! Dám nói chuyện kiểu đó với người phụ nữ của Tổng Lục á? Không thể tha thứ được!】
【Không ngờ anh ta lại là loại người này… aaaa Thẩm Oanh chạy mau! Loại đàn ông này không thể giữ lại được đâu!】

Hóa ra, trước mặt nhân vật chính thực thụ, Tần Dật không là gì cả.

Tất cả mọi người, tất cả ánh mắt, đều vô điều kiện đứng về phía nhân vật chính.

Mà tôi — giờ cũng đứng bên cạnh nhân vật chính.

“Thẩm Oanh.”
Tần Dật đẩy Lục Cảnh Tiêu sang một bên, tiến về phía tôi, giọng nặng nề:
“Tôi hỏi em lần cuối — có về với tôi không?”

Vệ sĩ lập tức xếp thành hàng che chắn trước tôi và Tô Dịch Dao.

“Về nhà đi, Thẩm Oanh!” hắn gào lên một lần nữa.

Tôi hít sâu, kiên định lắc đầu:
“Tôi sẽ không về cùng anh.”

Tô Dịch Dao nắm chặt tay tôi, nghiêm giọng:
“Tần Dật, anh nghe không hiểu tiếng người à?
Dù có là người yêu, cũng phải tôn trọng ý muốn của đối phương chứ!”

Ánh mắt Tần Dật tối lại, hắn dường như bỗng nhận ra điều gì đó.

Đúng vậy — hắn bắt đầu hiểu ra rằng — diễn biến đã lệch khỏi “kịch bản” mà hắn muốn.

Hắn trừng trừng nhìn tôi, lần đầu tiên tôi thấy trong mắt hắn có sự hoang mang:
“Em… đã biết những gì rồi?”

Tôi tất nhiên là biết tất cả.