10

Chẳng lẽ là tôi nghĩ sai rồi — anh ta… không biết đến sự tồn tại của dòng chữ trôi?

Vậy thì… rốt cuộc là vì sao…

Tần Dật nhếch môi, nửa cười nửa không:

“Bé cưng à, anh nói cho em biết nhé — anh không phải đứng nhìn em chết, mà là ở đây để bảo đảm em phải chết, hiểu chưa?”

Tôi trừng mắt nhìn anh ta, toàn thân lạnh buốt như rơi vào hầm băng.

Nghĩ lại từng lần mình chết, tôi cuối cùng cũng nhận ra một sự thật:
“Chính anh đã giết mấy con mèo hoang đó.”

Anh ta chỉ mỉm cười đắc ý — không phủ nhận.

Phải rồi, anh cố ý để tôi là người chôn cất, khiến hung thủ hiểu lầm.

Cho nên… không phải anh không cứu tôi —
mà là chính anh đẩy tôi vào chỗ chết.

Nhưng… tại sao chứ?

“Tần Dật… tại sao lại hại em?
Chúng ta là thanh mai trúc mã, bên nhau bao nhiêu năm, chúng ta sắp cưới rồi…
Sau khi em chết, rõ ràng anh rất đau khổ, dòng chữ trôi nói anh thậm chí từng muốn tự tử mà…”

Niềm tin của tôi sụp đổ từng chút, nước mắt rơi như mưa, tôi cố níu lấy chút lương tâm cuối cùng trong anh.

Thế nhưng — anh ta bỗng bật cười lạnh:

“Tại sao lại hại em?
Lý do chẳng phải chính em vừa nói ra rồi sao?”

Tôi sững người: “Gì cơ?”

Tần Dật lặp lại từng chữ:
“Thanh mai trúc mã, bên nhau bao năm, sắp sửa kết hôn…
Chính vì thế, khi em chết, mọi người mới thương cảm cho anh, anh mới được ghi nhớ.”

Anh cười khẩy:

“Không thể tin nổi, anh lại là nam phụ trong thế giới này.
Tại sao anh chỉ được làm nền cho Lục Cảnh Tiêu?
Tất cả ánh mắt của khán giả đều dồn về phía hắn, dựa vào đâu chứ?

Nhắc đến anh, người ta chỉ nói:
‘À, là bạn của Lục Cảnh Tiêu đấy — người có cô bạn gái yêu nhau thắm thiết’, ngoài ra chẳng còn gì cả.
Em nghĩ anh cam lòng sao?”

Lục Cảnh Tiêu — tôi biết người đó.

Anh ấy là bạn của Tần Dật. Tôi từng ngưỡng mộ và nói rằng câu chuyện giữa anh ấy và vợ giống hệt một bộ phim thần tượng.

Thì ra… đúng là một bộ phim thần tượng thật.

11

Tần Dật cong môi, vừa vuốt ve tóc tôi, tay càng lúc càng siết chặt:

“Chỉ khi em chết, chỉ khi anh đủ thảm, đủ đáng thương, khán giả mới nhớ đến anh.

Nam phụ si tình, suốt đời cô độc vì không quên được mối tình đầu đoản mệnh — kiểu nhân vật này, khán giả thương nhất, thích nhất.”

Qua ánh mắt anh ta, tôi nhìn thấy một sát ý cuồng loạn, không đáy.

Và đến lúc này, tôi cuối cùng cũng hiểu — người trước mặt tôi, đã không còn là Tần Dật yêu tôi khi xưa nữa.

Sau khi thấy được dòng chữ trôi và trải qua những vòng lặp chết chóc, tôi dần chấp nhận rằng thế giới này không hề bình thường, rằng tôi đang sống trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình.

Nhưng tôi không ngờ rằng — cái chết của tôi không phải là cái kết do tác giả sắp đặt.

Mà là do Tần Dật sau khi có ý thức, đã dùng cái chết của tôi đổi lấy sự thương hại của người xem, để bản thân trở nên “đáng nhớ”.

Tôi khóc, cố vùng khỏi tay anh ta:
“Anh không sợ bị phát hiện, bị khán giả vạch trần sao?!”

Anh ta vẫn cười:

“Bị vạch trần? Làm gì có chuyện đó. Anh là nam phụ, dính chút hào quang nam chính của Lục Cảnh Tiêu, dù anh làm gì, thế giới này cũng sẽ tự động tô hồng anh.”

Thì ra, lúc anh ta lộ mặt, chính là lúc dòng chữ trôi bỗng dưng biến mất?

“Em biết không, bé cưng…
Hắn ta là cấp dưới của anh.
Chỉ cần vài lời của anh, hắn lập tức bị đuổi việc vì tội làm ăn gian dối, còn phải bồi thường một khoản lớn.
Cái gọi là ngoại tình cũng do anh bịa ra, mẹ hắn mất vì không có tiền mua thuốc — cũng là vì anh.
Anh còn nhẫn tâm giết biết bao con mèo nhỏ dễ thương, cố ý để hắn biết em là bạn gái anh…

Em xem đi, anh vì em làm biết bao nhiêu chuyện — vậy thì em chết vì anh, chẳng phải quá hợp lý sao?”

Điên rồi! Hắn là một kẻ điên!

Tôi liều mạng vùng vẫy khỏi vòng tay hắn, còn anh ta thì cười như phát cuồng:
“Lằng nhằng lâu quá rồi, bé yêu… đến lúc em phải chết rồi.”

Vừa dứt lời — từ ban công vang lên tiếng động lạ.

Tần Dật lập tức thu lại nụ cười, mạnh tay đẩy tôi về phía đó.

Ngay khoảnh khắc thân thể tôi bị hất ngược ra sau, cơn đau xé thịt xé xương lan khắp toàn thân. Máu văng tung tóe, nhuộm đỏ cả tầm mắt tôi.

Lần này — hung thủ không chém tôi hàng chục nhát.

Cảnh sát cũng không xuất hiện.

Trong lúc hấp hối, tôi thấy hắn ta lao về phía Tần Dật…

Nếu có thể…
Vậy thì — hãy giết hắn luôn đi.

12

Lần thứ tư tôi sống lại.

Dòng chữ trôi cũng hiện lên trở lại.

【Một cặp đôi đẹp như vậy, vậy mà vừa chuẩn bị cưới đã âm dương đôi ngả.】
【Thảm quá thật sự, Thẩm Oanh chết thê thảm, Tần Dật cũng bị chém mấy nhát, nằm phòng cấp cứu suốt bảy ngày bảy đêm!】
【Haiz… Tần Dật liều mạng vẫn không cứu được Thẩm Oanh, ân hận đến chết, thương anh quá.】

Hừ. Hào quang nhân vật chính.

Tần Dật nói đúng — đám khán giả này sẽ không bao giờ biết sự thật.
Thế giới này sẽ mãi mãi tô hồng cho hắn, hắn sẽ không phải trả giá, chỉ nhận về sự thương cảm của người xem!

Trong tiểu thuyết hay phim ảnh, vai phản diện luôn chết vì nói quá nhiều.

Tần Dật cũng vậy.

Lần trước, hắn vô cùng đắc ý khoe với tôi tất cả những gì hắn đã làm — nhưng hắn không ngờ rằng tôi sẽ trọng sinh.

Vậy nên lần này, tôi đã biết cách phá vỡ vòng lặp.

Tôi xuống giường, nhặt lấy tạ tay, núp sau cửa.

Ngay lúc tên hung thủ vừa đẩy cửa vào, tôi lập tức vung tạ nện thẳng vào tay cầm rìu của hắn.

Không cho hắn cơ hội phản ứng, tạ còn lại cũng nện ngay sau đó.

Chiếc rìu rơi xuống đất, tôi nhanh chóng cúi người nhặt lấy, rồi chạy!

Không đánh lại, chạy không thoát, trốn cũng không xong?

Vậy thì kết hợp cả ba — đánh trước, chạy sau, rồi mới trốn!

Tôi dốc hết sức chạy như bay về phía cầu thang, giơ cao chiếc rìu và bổ thẳng vào ổ khóa.

Tần Dật không ngờ tôi có thể chạy ra được, mà kể cả chạy được, hắn cũng tin chắc hung thủ sẽ đuổi kịp tôi.

Thế nên hắn không khóa quá chắc, chỉ làm cho có.

Ổ khóa rất nhanh bị tôi chặt đứt.

Tôi quay đầu nhìn lại — tên hung thủ vẫn chưa đuổi tới.

Nhưng… cánh cửa nhà bên cạnh lại đang khép hờ.

Là Tần Dật.
Hắn đã nghe thấy động tĩnh — đang lén theo dõi.

Tôi cười lạnh một tiếng, quay người bỏ chạy.

13

【Trời ơi, Thẩm Oanh như được buff vậy đó!】
【Quá đỉnh luôn, mà vẫn bị hung thủ bắt được à?】
【Tất nhiên rồi, có bắt được hay không chẳng phải là do tác giả gõ bàn phím à? Đã định viết cô ấy phải chết thì kiểu gì cũng chết thôi!】
【Tác giả bị gì vậy trời? Một cặp đôi đẹp như vậy mà cứ nhất quyết phải viết theo kiểu này, gửi dao lam thôi!】

Không! Lần này, tôi nhất định sẽ sống!

Tôi lao ra khỏi cầu thang, vừa chạy vừa gọi điện cho Tô Dịch Dao.

Tô Dịch Dao — là vợ của Lục Cảnh Tiêu, cũng chính là nữ chính của thế giới này.

Tần Dật — với thân phận nam phụ, là bạn của Lục Cảnh Tiêu nên mới được hưởng ánh sáng nhân vật chính, nên thế giới này mới luôn ưu ái hắn.

Nhưng nếu hắn trở thành kẻ thù của nữ chính thực sự, hào quang ấy còn có tác dụng không?

“Thẩm Oanh? Có chuyện gì sao?”
Giọng nói từ phía Tô Dịch Dao vang lên, đầy nghi hoặc.

Dù sao thì tôi và cô ấy chỉ gặp vài lần, quan hệ chỉ dừng lại ở mức like dạo trong vòng bạn bè.

Nửa đêm gọi điện đột ngột như vậy, ai mà không thấy kỳ lạ?

Tôi không thể lãng phí dù chỉ một giây, mà chuyện như nhân vật chính – nhân vật phụ – dòng chữ trôi – vòng lặp – sống lại thì không thể nào nói ra cho người bình thường tin được.

Vì vậy, tôi nói thẳng vào trọng tâm:
“Cứu tôi! Nhà tôi có kẻ giết người! Tần Dật cũng muốn giết tôi!”

Tô Dịch Dao bên kia còn chưa kịp đáp, thì dòng chữ trôi đã nổ tung.

【Cô ta đang nói gì vậy? Tần Dật muốn giết cô ta?】
【Cô bị bệnh à? Hay hoảng loạn tới mức thần kinh có vấn đề rồi? Là Tần Dật đó! Là Tần Dật đó!!! Làm sao có thể giết cô ta được chứ!】
【Cô ta đúng là vô lý hết chỗ nói. Nếu đúng như vậy thì chết cũng đáng!】
【Chuẩn luôn. Tác giả bị làm sao vậy? Gán cho Tần Dật một cô bạn gái kiểu này, chi bằng để ảnh “độc thân tỏa sáng” còn hơn!】
【Có sát nhân sao không gọi cảnh sát mà lại gọi nữ chính? Đúng là nhảm nhí!】
【Cốt truyện gì mà tệ quá, bỏ truyện thôi!】
【Phải nói một câu công bằng — tôi đọc lại lần hai rồi, thật sự thấy chi tiết này sai sai…】

Họ rõ ràng là khán giả đứng trên lập trường thượng đế, vậy mà lại chẳng biết gì cả.

“Gì cơ, Tần Dật muốn giết cậu?!”

Tô Dịch Dao cuối cùng cũng phản ứng, lập tức gọi Lục Cảnh Tiêu dậy.

Sau đó cô ấy nói:
“Thẩm Oanh, đừng hoảng! Không cần biết bây giờ cậu đang gặp chuyện gì — hãy tìm nơi ẩn nấp trước!
Gửi địa chỉ cho tớ, bọn tớ sẽ tới ngay!”

Điểm chung của mọi nhân vật chính trong phim thần tượng — chính là lòng tốt.