Tôi lén nhìn Trần Hành Châu — cậu ấy đang chăm chú gọi món.
Chắc tôi nghĩ nhiều thôi, cậu ấy chắc quên lâu rồi, chỉ là chưa xóa tin nhắn thôi mà.
Nhưng rồi… món ăn lần lượt được bưng lên:
Gà kho xì dầu, cá hấp, bào ngư, bồ câu nướng…
Trần Hành Châu mỉm cười nhìn chúng tôi:
“Thầy gọi mấy món này trước, không biết có hợp khẩu vị không. À, còn có tiramisu nữa, em còn muốn ăn gì khác không?”
Lâm Tiểu Hữu lập tức lắc đầu liên tục:
“Không cần đâu thầy, nhiêu đây là quá đủ rồi! Đúng không, Thanh Thanh?”
Tôi gật đầu như cái máy, mặt không cảm xúc.
Không chỉ là hợp khẩu vị… mà giống y như thực đơn tôi mơ ước.
Y như là dành riêng cho tôi vậy.
12
Lâm Tiểu Hữu là kiểu người nghĩ gì nói nấy, vừa liếc qua WeChat liền nói:
“Thầy ơi, sao thầy chỉ chấp nhận mỗi lời mời của Thanh Thanh mà chưa đồng ý lời mời của em?”
Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Trời đất ơi, sao cậu lại chọn đúng lúc này để khơi ra chuyện đó chứ?
“Thật à, để thầy xem.”
Trần Hành Châu vừa nói vừa mở điện thoại.
“À, đồng ý rồi.”
Sau đó cậu ấy nhìn tôi nói:
“Bạn học Lạc này, avatar của em… trông hơi giống một người bạn cũ của tôi.”
Tôi lập tức giả ngu:
“Thế ạ? Chắc tại avatar này phổ biến thôi!”
Lâm Tiểu Hữu trợn mắt nhìn tôi:
“Cậu gọi cái avatar một đứa bé đang… ị ra quần là phổ biến đó hả?”
“……”
Trần Hành Châu khẽ cười:
“Vậy chắc là trùng hợp thôi. Người bạn đó khá nghịch, không giống bạn học Lạc điềm đạm như vậy.”
Lâm Tiểu Hữu hóng chuyện ra mặt:
“Là bạn gái của thầy hả?”
“Chưa tính là bạn gái… vì cô ấy chưa chịu đồng ý.”
Lâm Tiểu Hữu mắt sáng rỡ như sao, nhỏ giọng thì thầm với tôi:
“Không ngờ một người vừa đẹp trai vừa giỏi như trợ giảng cũng có lúc si tình kiểu ‘cún con’ vậy á. Cô gái đó chắc phải đẹp hơn cả Lưu Diệc Phi luôn ấy chứ!”
Tôi: …… (chị đẹp đó chính là tôi, nhưng tôi chỉ muốn độn thổ thôi ạ)
13
Bữa cơm đó ăn trong nơm nớp lo sợ, cuối cùng cũng xong, tôi thở phào vì sắp được về.
Không ngờ Lâm Tiểu Hữu lại có việc bận phải đi trước.
Trần Hành Châu dựa vào xe đợi tôi:
“Vậy để tôi đưa em về nhé, bạn học Lạc.”
Trên xe im lặng suốt quãng đường.
Cho đến gần trường, cậu ấy mới chậm rãi mở miệng:
“Giỏi lắm nhỉ, bạn gái online của tôi. Chặn bạn, xoá bạn, chơi mất tích.”
Đến nước này, tôi chỉ còn biết tiếp tục giả ngốc.
“Trợ giảng đang nói gì thế ạ? Em nghe không hiểu.”
Cậu ấy không cãi, chỉ lặng lẽ lấy điện thoại ra:
“Em xoá anh, nhưng anh thì chưa xoá em. Em có muốn đọc lại tin nhắn không?”
Tôi lập tức bật chế độ mặt nạ đau khổ.
Chỉ thấy cậu ấy bắt đầu đọc từng tin nhắn một:
“‘Hành Châu ơi, sau này gặp nhau nhất định phải đi ăn món ngon nhé!’”
“‘Phong cảnh quê em đẹp lắm, mai mốt gặp em sẽ dẫn anh đi ngắm.’”
“‘Chắc chắn tụi mình sẽ gặp nhau mà!’”
“…”
Đừng đọc nữa… em chỉ là một đứa con gái quê thích mạnh miệng thôi mà…
Anh đọc thế em muốn tan thành mây khói luôn rồi…
“Trợ giảng, em thật sự không biết thầy đang nói gì.”
Nói xong, tôi lập tức mở cửa xe, chạy một mạch như đi trốn.
Kết quả vừa chạy được mấy bước đã đụng ngay… Lưu Thời Nguyệt.
14
Cô ta lạnh lùng hỏi tôi:
“Vừa rồi cậu bước xuống từ xe của Trần Hành Châu đúng không?”
Tôi không thể chối, đành gật đầu.
Ngay lập tức, cô ta nổi giận:
“Lạc Thanh Thanh, cậu chán sống rồi à?!”
Vừa dứt lời, cô ta giơ tay định tát tôi một cái.
Tôi thậm chí còn chưa kịp né.
Nhưng cái tát ấy chưa kịp rơi xuống thì đã bị ai đó chặn lại.
Tôi quay đầu nhìn… không ngờ lại là Vương đại nương ở làng tôi!
Bà dùng thứ tiếng phổ thông còn chưa sõi mà quát lớn:
“Cô bé này làm sao thế? Sao lại giơ tay đánh người?”
Lưu Thời Nguyệt giận dữ phản bác:
“Liên quan gì đến bà?”
Vương đại nương không hề nao núng, trừng mắt nhìn lại.
Bà làm nông mấy chục năm, sức vóc khoẻ mạnh, ánh mắt lại cực kỳ sắc sảo.
Lưu Thời Nguyệt biết mình không chiếm được lợi thế, chỉ đành hậm hực lườm tôi một cái rồi bỏ đi.
Vương đại nương ôm lấy tôi, vỗ nhẹ lưng an ủi:
“Thanh nhi, không sao rồi. Người xấu bị bà đuổi đi rồi nha~”
“Vương đại nương… con nhớ bà quá!”
“Bà cũng nhớ con.”
Một lúc sau, tôi mới sực nhớ ra phải hỏi:
“Bà ơi… sao bà lại ở đây?”
Bà cười hì hì:
“Thì con đi học rồi, mọi người nhớ con quá mà. Thế là tụi bà lên đây kiếm việc làm, ở gần con hơn một chút.”
“Tụi bà… là sao ạ?”
“Thì đâu phải mỗi mình bà. Bác Ngưu cũng lên đây rồi, đang nấu bếp trong căn-tin trường con đó. Dì Phương thì phụ trách lau dọn toà nhà học chính. Còn bà thì làm quản lý ký túc xá của tụi con… Hôm nay là ngày đầu đi làm của tụi bà luôn á!”
Tôi nghe xong thì chết lặng:
“Vậy là cả làng kéo lên đây luôn hả?!”
“Không đâu, trưởng làng không đi. Còn phải trông làng nữa chứ!”
“… …”
Lạc Thanh Thanh: Thanh Hoa thì to thật đấy… nhưng mà trái tim tôi không chịu nổi nữa rồi trời ơi.
15
Về đến ký túc xá, tôi thấy Lưu Thời Nguyệt đang ngồi dưỡng da ở chỗ mình.
Vừa thấy tôi bước vào, cô ta đã nhếch miệng nói một câu đầy khinh bỉ:
“Đúng là đồ nhà quê, đi học đại học mà cũng thân thiết với quản lý ký túc xá được cơ đấy.”
Tôi vốn không thích xung đột với cô ta, nhưng lần này… tôi không muốn nhẫn nhịn nữa.
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta:
“Lưu Thời Nguyệt, cô có thể tự cho mình là cao sang, nhưng đừng lấy việc hạ thấp người khác làm nền.”
Cô ta cũng không chịu thua, đứng dậy đối mặt với tôi:
“Tôi chính là cao sang, và tôi thích coi thường bọn cô – lũ hạ đẳng.”
Tôi đáp lại bình thản:
“Vậy thì chúc cô cả đời này không bao giờ phải nhờ cậy gì đến chúng tôi – cái bọn hạ đẳng này.”
Lưu Thời Nguyệt trừng mắt nhìn tôi đầy tức tối.
Có lẽ cô ta không ngờ một đứa luôn dè dặt như tôi lại dám phản kháng như vậy.
Rồi đột nhiên cô ta như sực nhớ ra điều gì, che miệng cười lạnh:
“Ồ, tôi hiểu rồi… Đừng nói là chỉ vì một bữa ăn mà Trần Hành Châu mời cô hôm nay, cô tưởng mình được cậu ấy để ý đấy nhé?”
“Cô tưởng mình từ con gà quê hóa thành phượng hoàng rồi à?”
Tôi lắc đầu:
“Không phải tôi thích cậu ấy, mà là cậu ấy thích tôi.
Với lại… tôi đâu phải phi tần hậu cung, đợi Trần Hành Châu ban ân sủng.”
Cô ta như vừa nghe được chuyện cười lớn nhất thế kỷ:
“Lạc Thanh Thanh, cô bị điên rồi hả?
Dựa vào cái gì mà cô dám nói Trần Hành Châu thích cô?
Giỏi thì để cậu ta mời cô ăn trưa ngày mai đi.”
Tôi bốc hỏa, lập tức mở WeChat, bấm gọi thoại cho Trần Hành Châu.
Thật ra tôi đã chuẩn bị tinh thần cậu ấy sẽ không nghe máy – dù gì tôi cũng vừa bỏ chạy khỏi xe cậu ấy lúc nãy.
Nhưng không ngờ… cậu ấy nghe máy ngay lập tức.
Giọng nói quen thuộc vang lên từ cái điện thoại ba trăm tệ của tôi:
“Thanh Thanh? Có chuyện gì vậy? Sao tự dưng gọi cho anh?”
Gương mặt Lưu Thời Nguyệt trắng bệch thấy rõ.
Tôi lập lại nguyên văn “lời thách” của cô ta:
“Trần Hành Châu, ngày mai anh có thể mời em ăn trưa không?”
Anh ấy gần như không cần suy nghĩ:
“Đương nhiên rồi. Em muốn ăn ở đâu?”
“Căn-tin trường là được.”
“Được. Vậy mai gặp ở căn-tin số 2 nhé.”
Tôi gác máy, nhìn thẳng vào Lưu Thời Nguyệt:
“Thế nào? Câu trả lời có làm cô vừa lòng chưa?”
Cô ta tức tối bỏ ra ngoài, miệng vẫn không quên lẩm bẩm:
“Ai biết có phải diễn trò không… Đừng để tự mình lừa mình!”
16
Tuy trong lòng thấy hả giận, nhưng khi nhìn những dòng tin nhắn Trần Hành Châu gửi qua WeChat, tôi lại thấy run rẩy:
【Em xem anh là công cụ à?】
【Thôi được, làm công cụ cũng được.】
【Nhưng ngày mai phải đến ăn trưa với anh. 12 giờ, căn-tin số 2, đừng quên.】
Tôi kéo chăn trùm kín đầu, bắt đầu chìm trong hối hận.
Trời ơi… mình đang làm cái gì thế này…
Chẳng phải là tự dấn thân vào hố lửa sao?
Tôi lôi điện thoại ra, run rẩy gõ vài dòng:
【Xin lỗi, lúc nãy em gọi nhầm… Ngày mai em không thể đi ăn cùng anh được.】
Tin nhắn bên kia đến rất nhanh:
【Em đang nói là… em “vô tình” bấm nhầm số của anh, lại “vô tình” gọi đúng tên anh, rồi lại “vô tình” hẹn gặp đúng ở căn-tin số 2?】
【Lạc Thanh Thanh, em coi anh là đồ ngốc đấy à?】
【12 giờ trưa mai, anh muốn thấy em ở căn-tin.】
【Ai không đến là cún con.】
Từng tin nhắn nhảy ra như pháo nổ, đọc xong tôi chỉ biết thở dài một tiếng.
Thôi thì… đi thì đi vậy.