Tôi còn đang nghĩ ngợi thì điện thoại reo lên.
Tôi hoảng hốt bấm nghe, giọng nói quen thuộc vang lên qua đầu dây.
“Hu hu hu Thanh Thanh, sao em không trả lời anh? Chẳng lẽ em không muốn anh đến nhà em sao?”
“Thanh Thanh, anh muốn đến chơi với em mà hu hu hu!”
Giọng khóc vừa nghẹn ngào vừa dứt khoát, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một người đàn ông khóc… đầy nội lực như vậy.
“Đừng khóc nữa!”
Đầu dây bên kia lập tức im bặt.
“Thanh Thanh, vậy là em đồng ý rồi đúng không?”
“Tôi…”
Tôi lặng thinh, ôm lấy điện thoại, nhanh chóng dập máy rồi… xóa bạn luôn không chần chừ.
7
Hôm lên đường đến Thanh Hoa, cả làng từ già đến trẻ đều ra tận đầu làng tiễn tôi.
“Con gái, ra đến kinh thành thì phải hòa đồng với bạn học nghe chưa.”
“Phải học cho giỏi đấy nhé, cả làng đang đợi con học xong về dạy lại cho tụi dì nè!”
Tôi gật đầu lia lịa, hứa chắc nịch sẽ chăm chỉ học hành.
Không ngờ dì Phương kéo tôi ra một góc: “Thanh Thanh à, lên đại học rồi thì cũng phải tính chuyện tìm bạn trai đi là vừa.”
Tôi phản xạ đẩy ra: “Dì Phương, con còn nhỏ mà…”
Dì cười đầy gian xảo: “Còn giả vờ với dì à, hôm trước dì nghe thấy rõ ràng con gọi điện cho bạn trai ngoài đồng đó, đừng có thẹn.”
Tôi tối sầm mặt: “Dì Phương, anh ấy không phải…”
Dì cười càng sâu xa: “Dì hiểu mà~”
Không! Dì Phương, dì hoàn toàn không hiểu!
Nhưng dù sao tôi cũng sẽ không gặp lại Trần Hành Châu nữa, lúc đó cứ nói là hai đứa chia tay rồi là xong.
Nào ngờ, số phận lại xoay tôi một cú đau điếng.
8
Buổi học đầu tiên ở đại học, bạn cùng phòng là Lâm Tiểu Hữu kéo tay tôi, kích động nói: “Thanh Thanh! Cậu biết không? Trợ giảng môn này siêu đẹp trai luôn á!”
Tôi đang xem trước giáo trình, chẳng ngẩng đầu lên: “Đẹp trai cỡ nào?”
“Cỡ nào hả? Cậu không biết đâu, mặt đẹp đến mức debut cũng không quá, mà năm nay mới 24 tuổi thôi, đã là tiến sĩ của trường mình rồi, đúng là thiên tài trong các thiên tài!”
Ghê vậy… Không hổ là dân thành phố.
Tự nhiên tôi lại nhớ đến Trần Hành Châu, giọng nói dễ nghe vậy, chắc người cũng đẹp lắm.
Chỉ tiếc là đến giờ tôi vẫn chưa biết mặt mũi cậu ấy ra sao.
“Chào các bạn, trên slide là mã WeChat của tôi, mời các bạn quét để tiện trao đổi học tập trong kỳ này.”
Tôi nghe thấy giọng nói ấy, đầu óc lập tức ngơ ngác.
Sao giọng này… quen thế, giống hệt giọng của Trần Hành Châu.
Lâm Tiểu Hữu háo hức nói nhỏ: “Thanh Thanh, may mắn ghê luôn! Trợ giảng này trước giờ không bao giờ cho sinh viên add WeChat đâu! Mau quét đi!”
Tôi chưa kịp nghĩ nhiều, cầm điện thoại lên quét mã.
Nhưng… ảnh đại diện này chẳng phải là của Trần Hành Châu sao?!
Không sao, chắc chỉ trùng hợp thôi.
Biết đâu dân thành phố đều thích dùng kiểu avatar đó?
Tôi bấm thêm bạn, lập tức được chấp nhận ngay.
Lâm Tiểu Hữu ngạc nhiên: “Ủa Thanh Thanh, sao cậu add phát là được duyệt luôn rồi? Tớ add từ nãy chưa thấy trả lời nè.”
Nụ cười của tôi cứng đờ.
“…Tiểu Hữu, trợ giảng mình tên gì vậy?”
“Trần Hành Châu đó.”
Tuyệt vời. Trái tim tôi cuối cùng cũng có thể chết hẳn rồi.
Nhưng chưa kịp chết, Tiểu Hữu đã hốt hoảng nói nhỏ:
“Thanh Thanh, trợ giảng đang gọi cậu kìa!”
“Lạc Thanh Thanh, là bạn nào vậy?”
Thói quen bao năm học sinh gương mẫu khiến tôi bật dậy như lò xo.
“Em đây ạ!”
Cậu ấy nhìn tôi, môi cong lên như cười mà không cười.
“Trong lớp mình, bài kiểm tra đầu vào của em là điểm cao nhất. Từ giờ em là lớp trưởng môn này nhé.”
Tôi mím môi.
“Lạc Thanh Thanh, em không vui à?”
Tôi lắc đầu: “Không ạ, thưa trợ giảng. Em sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.”
“Thế thì tốt. Học kỳ này làm phiền em rồi.”
Không phiền…
Là đời phiền.
9
Tan học xong, Lâm Tiểu Hữu kéo tôi lại, mặt mũi đầy thần bí:
“Thanh Thanh, cậu nói thật đi, cậu với trợ giảng có quan hệ gì vậy hả?”
Còn chưa kịp trả lời, một cô bạn đứng bên đã lạnh lùng lên tiếng:
“Trần Hành Châu với cô ta thì có thể có quan hệ gì chứ? Cậu ấy nguyên cả mùa hè đều ở nước ngoài, còn cái nhà quê này chắc bước ra khỏi cổng làng còn chưa từng.”
Tôi ngẩng lên nhìn — là Lưu Thời Nguyệt, tiểu thư kiêu ngạo nhất phòng ký túc xá của chúng tôi.
Hôm đầu tiên tôi vào ký túc, tôi mang theo rất nhiều quà quê do các bác các dì trong làng làm.
Cô ta thấy tôi vác túi lớn túi nhỏ, liền nhăn mặt chê bai:
“Từ đâu chui ra con nhà quê thế này? Còn tha lôi đống rác này vào phòng, bẩn chết đi được!”
Nhưng với tôi, vốn phản ứng hơi chậm, nên tôi thản nhiên đáp:
“Đây đâu phải rác đâu, là đồ ăn vặt các bà trong làng tui làm đó, ngon lắm!”
Vừa nói, tôi vừa đưa túi đồ ăn đến.
Cô ta “a” lên một tiếng, tôi liền tranh thủ nhét luôn vào miệng cô ta.
“Sao, ngon không?”
Cô ta ngơ ngác nhai hai cái, chưa kịp phản ứng đã bị tôi tọng đồ ăn vào miệng.
Tỉnh ra thì hét toáng lên rồi bỏ chạy khỏi phòng.
Tôi quay sang hỏi Lâm Tiểu Hữu:
“Cô ấy bị sao thế?”
Tiểu Hữu cười đến suýt nghẹt thở:
“Thanh Thanh, cậu giỏi quá trời, cậu là người đầu tiên dám làm thế với Lưu Thời Nguyệt luôn đó!”
Lúc này tôi mới hiểu thì ra cô ta chê bai tôi từ đầu.
Thế nên sau đó tôi chỉ chia đồ ăn vặt cho hai người còn lại trong phòng.
Tối hôm đó, lúc cô ta về, vốn sắc mặt vẫn bình thường, nhưng khi thấy chỗ của mình trống trơn chẳng có miếng đồ ăn nào, vẻ mặt lập tức biến sắc.
Vặn vẹo vài cái, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Đến đêm, tôi bị tiếng lục lọi đánh thức, thò đầu ra thì thấy Lưu Thời Nguyệt đang lén lấy đồ ăn vặt của tôi ăn.
Trong không gian yên tĩnh ban đêm, giọng nói bình thường của tôi bỗng vang như sấm:
“Lưu Thời Nguyệt, muốn ăn thì sao ban ngày không nói?”
Động tác của cô ta khựng lại, mặt cứng đơ quay đầu nhìn tôi.
Cả phòng cũng đồng loạt ló đầu ra nhìn.
Cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận, lại chạy mất. Phải mấy hôm sau mới quay về.
Lâm Tiểu Hữu nói, tôi và cô ta… kể như kết thù rồi.
Mà tôi chẳng hiểu, sao lại thành thù?
Rõ ràng cô ta ăn đồ của tôi, tôi cũng đâu có giận?
10
Lâm Tiểu Hữu kéo nhẹ tay tôi:
“Cậu nghe thấy không? Nó đang mỉa mai cậu đó!”
Tôi suy nghĩ một chút:
“Thì nó nói đúng mà, tớ với trợ giảng Trần thật sự đâu có gì.”
Lâm Tiểu Hữu im lặng.
Lưu Thời Nguyệt cười nhạt:
“Tôi thấy là Trần trợ giảng chỉ đang lợi dụng cô thôi, bắt cô làm lớp trưởng để sai vặt gửi nhận bài. Đừng mừng vội, tưởng mình được việc gì vinh quang lắm à.”
Cô ta vừa dứt lời, liền có một giọng nói vang lên từ phía sau:
“Lạc Thanh Thanh, cảm ơn em đã làm lớp trưởng, thầy mời em đi ăn một bữa nhé.”
Lâm Tiểu Hữu lập tức quay đầu, nịnh nọt ra mặt:
“Thầy ơi, em là bạn thân của Thanh Thanh, em đi chung được không ạ?”
“Đương nhiên là được.”
“Còn bạn học này, có muốn đi cùng không?”
Thầy quay sang hỏi Lưu Thời Nguyệt.
Trong thoáng chốc, vẻ mặt cô ta hiện lên chút mong chờ.
Nhưng lập tức bị Lâm Tiểu Hữu tạt gáo nước lạnh:
“Thầy ơi, bạn ấy không đi đâu ạ, bạn ấy không phải bạn thân của Thanh Thanh.”
Trần Hành Châu gật đầu:
“Vậy à, được rồi, vậy ba chúng ta đi thôi.”
Lưu Thời Nguyệt trừng mắt nhìn Lâm Tiểu Hữu đầy tức giận:
“Hứ! Ai thèm đi!”
Lâm Tiểu Hữu bĩu môi:
“Ai không được đi thì người đó không thèm!”
11
Ngồi ở bàn ăn, tôi căng thẳng đến mức cứ kéo tới kéo lui cái khăn trải bàn.
Lâm Tiểu Hữu thì hớn hở nhìn quanh, rồi ghé tai tôi thì thầm:
“Thanh Thanh, lần đầu tiên tớ được ăn ở nơi sang trọng thế này đấy!”
Thật ra tôi cũng vậy.
Từ bé đến lớn, bữa ăn ngon nhất tôi từng có là lúc làng mở tiệc đám cưới hay đám tang — những món ăn ở đó, đúng là thơm lừng.
Hồi còn đắm chìm trong mối tình yêu qua mạng, tôi còn từng nói với Trần Hành Châu:
“Nếu sau này tụi mình cưới nhau, cũng phải tổ chức y như vậy mới được!”
【Món chính phải có gà kho xì dầu, cá hấp, bào ngư, bồ câu nướng… Món tráng miệng thì phải là tiramisu — em chưa từng ăn bao giờ!】
Nghĩ lại mà tôi chỉ muốn đập đầu chết quách đi cho rồi.
Lạc Thanh Thanh à, đầu óc mày ngoài tiệc cưới ra thì không còn chuyện gì khác để nghĩ hả? Sao lại nói mấy thứ ngốc nghếch như vậy cơ chứ!